Càng Béo Anh Càng Yêu

Editor: thuthuy2203

Người nào đó môi mỉm cười mà đáy mắt rõ ràng nổi lên gió lốc, Quả Quả nhìn thấy tình hình không ổn, lâp tức trở thành bộ dạng một trợ lý nhỏ bé, thuận theo nói “Khụ, anh tức giận? Đều là do trước đây em không hiểu chuyện viết loạn, khi đó nói ba chữ “Em yêu anh” dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy, thật sự không đảm đương nổi, lại nói đều là chuyện đã qua. Em nghĩ, Boss anh trí tuệ rộng rãi như vậy, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận đúng không, cho nên em thoải mái để anh nhìn xem...”

Phương Cảnh Xán nghe xong cũng không thèm đáp lại một tiếng

Quả Quả từ từ đến gần một chút, cọ cọ, ôm cánh tay anh tiếp tục chân chó vuốt lông “không nên tức giận được không?”

Phương Cảnh Xán hừ một tiếng, còn chưa nói chuyện nhưng mà vành tai anh dần dần đỏ, bởi vì cái tư thế này làm cho cánh tay anh rơi vào vao luồng mềm mại.....

Thấy Phương Cảnh Xán vẫn thờ ơ, trong khoảng thời gian ngắn Quả Quả cũng không biết làm như thế nào mới ổn, cuối cùng vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ được một biện pháp, lập tức dò hỏi “Cùng lắm thì...em tối nay ăn nhiều thêm một bát cơm?”

Phương Cảnh Xán trầm mặc vài giây, sau đó giơ ba ngón tay

“anh có ý gì? Ăn ba bát cơm?” Quả Quả hỏi

Phương Cảnh Xán nói thêm một câu “Ăn nhiều hơn ba bát”

Quả Quả trong đầu hoàn toàn buồn bực, tính tính “Bình thường em ăn hai bát cơm, ăn nhiều hơn ba bát...tổng cộng là 5 bát a! Phương Cảnh Xán, anh cho em là cái thùng cơm sao?”

Gặp Quả Quả gần như tức đến lật bàn, Phương Cảnh Xán mới thoảng nhả ra “Thế thêm hai bát”

Quả Quả trán đầy gân xanh giật giật nói “một bát, không thể nhiều hơn nữa!”

“Thành giao” Phương Cảnh Xán bĩu môi, bộ dạng như rất gắng gượng mới đáp ứng

Vẫm là thái độ nhu thuận không sai biết lắm, Quả Quả mới dè dặt cầm tất cả thư trong tay anh đặt vào họp, sau đó nhặt tờ giấy chuyển phát nhanh từ trong sọt rác lên xem xem, phần người gửi đi rõ ràng là tùy ý viết loạn

Quả Quả đang phỏng đoán rốt cục là ai kí gửi đến đây, mà lúc này tư duy của Phương Cảnh Xán hoàn toàn không cùng một mức độ với cô, vẫn như lúc trước nhìn chăm chú vào hộp thư tín kia, ủy khuất mím mím môi vẻ mặt lã chã chực khóc “Em cho tới bây giờ chưa viết cho anh một bức thư tình!!!”

Còn muốn tra đâu đâu...

Quả Quả thở dài “ Nhưng....,được rồi tại sao em lại phải viết thư tình cho anh a?”


Phương Cảnh Xán nhanh chóng dịch mông sang một chút, nhét gối ôm vào trong lòng, buồn bực không lên tiếng.

Quả Quả đàng phải chuyển người đi tới “Vậy anh muốn thế nào đây?”

Phương Cảnh Xán liếc mắt nhìn cô một cái “anh cũng muốn thư tình!”

Sớm đoán được sẽ như vậy, Quả Quả đành phải đáp ứng “Được được được, em sẽ viết cho anh, anh muốn như nào?”

Phương Cảnh Xán vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô “Muốn em viết cho anh một vạn chữ mới tha thứ cho em!”

“một vạn chữ?! anh làm như đang viết luận văn sao?” lúc này Quả Quả thật sự muốn nghẹn

Phương Cảnh Xán quay đầu đi “không viết, quên đi!”

Quả Quả hung hăng nghiến răng kèn kẹt, thật muốn cắn cho anh một cái “Viết, viết viết! Em viết không được sao? Có phải như vậy anh sẽ không tức giận nữa?”

“Vẫn có chút tức giận..tức giận với bản thân mình, vì sao anh không gặp em sớm một chút!” Phương Cảnh Xán vẻ mặt thất bại lầm bầm

“Ách, sớm một chút gặp được em, anh cũng không hẳn nhất định sẽ coi trọng em.... chúng ta đúng lúc, gặp đúng người! Như vậy thật tốt a!” Quả Quả dựa vào vai anh, mỉm cười nói.

Nghe cô nói như vậy, quả nhiên trong lòng Phương Cảnh Xán thoải mái hơn nhiều, chỉ là nhớ lại nhìn cô ở cùng người đàn ông khác, trong lòng ghen tuông thế nào cũng không nhịn được “Những cái này là làm sao?”

Quả Quả trầm ngâm “Người kí gửi mấy món này chỉ có hai khả năng, không phải là Trầm Nham thì chính là Diệp Vi,... Chỉ là với hiểu biết của em với Trầm Nham, anh ấy sẽ không làm đến mức như này, việc này càng giống như phụ nữ làm...”

Trong mắt Phương Cảnh Xán lại bắt đầu nổi lên một bể dấm chua, không vui nói “Em rất hiểu cậu ta sao?”

Quả Quả xoa nhẹ tóc anh nói “anh đừng có mẫn cảm như vậy được không? Em chỉ nói sự thật khách quan! Lại nói, chuyện này, có 8 phần không thoát khỏi liên quan đến anh!”

Phương Cảnh Xán vẻ mặt đầy vô tội “Cùng anh có quan hệ gì?”

Quả Quả nhìn anh từ trên xuống dưới, tạo hóa thiên vị cỡ nào mới cho người này khuôn mặt tuấn tú đến như vậy “Nếu như là Diệp Vi, mục đích của cậu ta chỉ có một...”

Phương Cảnh Xán vẻ mặt khó hiểu “Mục đích gì?”


Quả Quả trừng mắt liếc anh một cái “Đừng có ra vẻ ngốc nghếch với em”

Phương Cảnh Xán sờ sờ mũi “Khuôn mặt đẹp trai như vậy, mê người như vậy, người khác thích anh cũng không muốn a!”

Quả Quả “....”

Phương Cảnh Xán ôm lấy cô “Cục cưng, anh thề, bất kể là ai, muốn làm cái gì, tương lai bất kể xảy chuyện gì, cũng không thể khiến chúng ta tách nhau ra!”

“Vậy anh còn náo loạn với em...” Lại còn ba bát cơm với một vạn chữ

Phương Cảnh Xán danh chính ngôn thoại đáp “anh chỉ là tranh thủ chút quyền lợi của mình”

*

Buổi tối, sau khi cùng Phương Cảnh Xán ăn đồ Nhật trở về, đi ngang qua cửa nhà Trầm Nham, Quả Quả mơ hồ nghe được dưới chân tường có người đang khóc

Thấy bóng người kia có quen mắt, cô thử thăm dò kêu một tiếng “Vú Trương?”

Vú Trương ngẩng đầu, nhìn thấy Quả Quả, vẻ mặt lập tức tràn ngập ủy khuất “Tiếu tiểu thư...”

“Bác ra ngoài có chuyện gì sao? Tại sao lại đứng một mình khóc ở chỗ này?” Quả Quả hỏi

Vú Trương nghẹn ngào nước mắt nói “Cậu chủ muốn đuổi tôi đi!”

“Cái gì?” Vẻ mặt Quả Quả khẽ kinh hoàng “Vì sao?”

Vú Trương làm ở đây đã mấy chục năm, cũng xem như nhìn cô cùng Trầm Nham lớn lên, Trầm Nham đối với bà ấy luôn luôn tôn kính, đang tốt đẹp tại sao đột nhiên đuổi bà ấy đi?

“Cậu chủ...Cậu chủ nói tôi cầm thứ gì đó của cậu ấy! Nhưng mà tôi thật sự không lấy a! Tiếu tiểu thư, cô phải tin tôi! Tôi ở Trầm gia làm hai mươi năm, thời điểm cậu chủ mới sinh tôi đã tới rồi, vẫn liên tục tận tâm trung thành, chưa từng lấy của Trầm gia một cái kim sợi chỉ, làm sao có thể lấy đồ đạc trong phòng thiếu gia đâu?” Vú Trương vừa khóc vừa nói, thương tâm không thôi

“Bác nói là...đồ ở Trầm gia bị thất lạc? Ai ở Trầm gia bị mất đồ?” Quả Quả hỏi, cúi đầu nhìn về thùng xốp mình đang cầm trong tay, cái hộp gỗ kia cuối cùng cô vẫn mang về


Chẳng lẽ là cái này?

“Là đồ cậu chủ để trong phòng bị mất, hình như là một cái hộp, phòng cậu chủ vẫn là tôi tự mình chỉnh sửa quét dọn, lần trước tôi còn nhìn thấy, không biết vì sao đột nhiên không tăm hơi, cậu chủ một lát sau lập tức điên cuồng, đem toàn bộ đồ đạc trong phòng đều lật qua, cũng không biết đồ trong chiếc hộp ấy có thứ gì quan trọng, Tiếu tiểu thư, cô giúp tôi nói với cậu chủ một tiếng đi, cậu chủ luôn nghe lời cô nhất!” Vú Trương nói xong, ý thức được mình nói sai rồi, chán nản gục bả vai đứng nơi đó, một lúc lâu sau rốt cục vẫn mở miệng nói “Tiếu tiểu thư, có thể cô không thích nghe, nhưng mà tôi hoàn toàn vì cậu chủ mới nói mấy câu này, cậu chủ thật sự rất để ý cô, mấy ngày hôm nay thất hồn lạc phách, trên người bị thương, mà còn nhiều lần uống rượu say mèm, uống say đến hơn nửa đêm lại gọi người đẩy giúp xe lăn đi tìm cô, ở dưới lầu nhà cô ngây ngốc hết mấy buổi tối, nếu tiếp tục như vậy nữa tôi thật sự lo sợ thân thể cậu ấy không chịu nổi, phu nhân thấy bộ dạng cậu chủ bây giờ đều lo muốn rớt tim...”

Quả Quả nhìn đèn trong phòng sáng choang, im lặng suy nghĩ một lúc lâu sau đó nói “Để cháu đi xem”

Vú Trương nghe được vẻ mặt lập tức vô cùng mong đợi, đi theo cô vào trong nhà

Lúc này cửa Trầm gia rộng mở, Quả Quả đứng ngoài cửa hướng vào trong nhà gọi một tiếng “Trầm Nham” không thấy có người đáp lại

“Cậu chủ đang trong phòng ngủ” Vú Trương nói

Vì thế Quả Quả đi đến phòng ngủ của Trầm Nham, chỉ thấy bên trong không khác gì vừa đánh giặc, đồ đạc vứt lung tung thành đoàn, tất cả các ngăn kéo đều bị lật ra, ngay cả giường cũng bị dịch chuyển như vừa trải qua một trận oanh tạc...

Trầm Nham dường như muốn mở ngăn tủ phía trên cao, nhưng mà do đi đứng không tiện, khó khăn đưa tay nhớn tới, trên trán anh tràn đầy khó chịu...

Quả Quả gõ vài cái cửa phòng Trầm Nham “anh muốn tìm cái gì...là cái này sao?”

Trầm Nham nghe được thanh âm quen thuộc, lưng lập tức cứng đờ, thiếu chút nữa còn tưởng mình nghe được ảo giác, hơn nửa ngày mới chậm rãi chuyển xe lăn tới, nhìn thấy cô thật sự đứng đó “Quả Quả”

Quả Quả đi đến bên cạnh Trầm Nham, đêm hộp gỗ từ trong thùng xốp ra, đưa cho anh

Trầm Nham nhìn thấy chiếc hộp thì kinh hãi “Vì sao nó lại ở chỗ em?”

Quả Quả nhìn căn phòng bừa bộn nói “Bởi vì có người kí gửi đến văn phòng của Phương Cảnh Xán”

Trầm Nham lập tức vội vàng giải thích “không phải anh!”

“Em biết không phải anh” Quả Quả vừa nói, ánh mắt nhìn xuống mắt đất đầy hỗn loạn thấy một vật màu hồng, vì thế đứng dậy nhặt lên

“Cám ơn...” Thấy Quả Quả luôn tin mình, Trầm Nham nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức lại bất an nói “Cái kia chỉ có khả năng là Diệp Vi, còn là lỗi của anh bởi vì anh bảo quản không tốt... Lúc trước anh cũng chỉ hoài nghi cô ấy, chỉ là nghĩ mãi không hiểu vì sao sau khi chia tay lại làm chuyện này, không nghĩ tới cô ấy lại có thể....Em...Em cùng Phương Cảnh Xán thế nào?”

Quả Quả nhún nhún vai “Còn có thể thế nào, náo loạn một phen với em, nhưng mà không có chuyện gì lớn!”

“Vậy là tốt rồi...” Trầm Nham thì thào nói, nhìn thấy vật trong tay Quả Quả hỏi “Hình như đó là USB của em?”

Quả Quả gật gật đầu “Lúc trước em tìm không thấy, thì ra là rơi ở chỗ anh!”


“Hình như còn có đồ khác, nhưng mà lúc này quá loạn...” Trầm Nham nói xong, lại xoay người trong phòng tìm, một lúc lâu sau tìm thấy một bộ tai nghe điện thoại màu trắng, một cái kẹp tóc hình que kem, còn một hình poster đán đầy hình hai người họ đủ màu sắc....

Nhìn vài thứ kia, phát ngốc một lúc lâu sau đó mới phản ứng lại “Cho...”

Quả Quả nhất nhất tiếp nhận những đồ kia, thả vào trong hộp gỗ “Em đi trước, đúng rồi nếu sự việc đã làm rõ ràng, anh cũng đừng trách vú Trương!”

“anh lúc trước chỉ vì tức giận mới nói vậy mà thôi, không phải thật sự đuổi bà ấy đi...” Trầm Nham thấy cô đi ra ngoài, vội đuổi theo vài bước hỏi “Em ăn rồi sao? Có muốn ở lại dùng cơm hay không?”

Quả Quả vuốt vuốt cái bụng tròn xoe của mình “Ăn rồi!”

“Em không muốn ăn thêm một chút không? Có món giò heo kho em thích....”

Quả Quả lúc này chỉ cần nghĩ đến những món dầu mỡ là đã thấy ngấy rồi, vội vã xua tay “Em lúc này no đến mức nửa bát cơm cũng không ăn nổi nữa!”

“Nga...” Vẻ mặt Trầm Nham hiện lên sự mất mát, nhìn bóng lưng Quả Quả rời đi, trong con ngươi có vài phần do dự, cuối cùng trước khi Quả Quả bước ra khỏi cửa liền gọi lại “Quả Quả, chờ một chút!”

Quả Quả xoay người hỏi “Còn có việc gì sao?”

“Em cẩn thận Diệp Vi...”

“Em biết”

“cô ấy biết việc kia”

Quả Quả nhíu mi “Chuyện gì?”

“Phương Cảnh Xán có sở thích khác người thường” Cuối cùng anh vẫn là nói ra

“...”

“Ngày tốt nghiệp hôm đó, sau khi hai người các em rời đi, anh thấy Diệp Vi đi theo hai người thì vội vàng theo sau, sau đó nghe được tiếng hai người cãi nhau...” Trầm Nham giải thích

“thì ra là thế” Khó trách vì sao Diệp Vi lại dứt khoát chia tay Trầm Nham sạch sẽ như vậy, còn đánh chú ý tới Phương Cảnh Xán thì ra nắm giữ trong tay bí mật “All kill”

“Mặc kệ như nào, cảm ơn anh”

“không cần cảm ơn anh” Trầm Nham lắc lắc đầu, kinh ngạc nhìn cô gái mình yêu mến dần dần biến mất trong màn đêm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui