Cận Vệ Của Người Đẹp

Lúc Mạnh Kiều lái chiếc Porsche vào khu biệt thự, hai người đều có tâm sự riêng nên không ai nói gì.

“Hôm nay cảm ơn chị đã uống rượu với tôi, tôi về nhà trọ trước, hôm khác tôi mời chị”, Triệu Dương nói rồi mở cửa xuống xe.

Mạnh Kiều đáp lại: “Anh không vào nhà ngồi một lát sao?”

Triệu Dương vốn dĩ muốn từ chối nhưng lời vừa đến môi không biết tại sao lại đổi thành: “Muộn thế này có thích hợp không?”

“Lắm lời nhảm nhí gì thế? Anh muốn đến thì cứ đến, lại chẳng có ai cản anh”, Mạnh Kiều xuống xe, mở cửa vào nhà, cũng không biết cố ý hay vô tình mà cánh cửa chỉ hé mở một nửa dường như báo trước điều gì sắp xảy ra.

Khi Triệu Dương đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy Mạnh Kiều cúi người cởi giày, đôi chân thon dài lộ ra ngoài và vòng cung căng tròn, bầu không khí hít thở cũng trở nên khô nóng.

“Anh còn ngẩn người ra làm gì?”, Mạnh Kiều quay đầu lại thì chạm phải tầm nhìn của Triệu Dương.

Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ đột nhiên nóng hơn, nhưng không đợi hai người dựa sát gần nhau đã bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí.

Triệu Dương lấy ra xem, là Tô Linh gọi đến.

“Xin lỗi, tôi có chút việc”, Triệu Dương nói xin lỗi.

Mạnh Kiều hiểu ý mỉm cười: “Anh đi đi, hôm nay tôi rất vui”.

Dứt lời cô ta chủ động bước tới, chỉnh lại cổ áo cho Triệu Dương sau đó dịu dàng tiễn anh đi.



Triệu Dương đi ra khỏi đó khá xa mới nhận điện thoại.


“Anh đang làm gì đấy?”

Nghe giọng của Tô Linh, Triệu Dương nhíu mày, hình như người phụ nữ này uống rượu?

Anh bình tĩnh lại rồi mới nói: “Không làm gì cả”.

Tô Linh bá đạo nói: “Bây giờ anh lập tức xuất hiện trước mặt tôi ngay!”

Triệu Dương không vui, dựa vào cái gì mà cô bảo tôi đến đấy là tôi phải đến chứ?

Anh đáp lại: “Tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói”.

“Cho anh năm phút, nếu anh không đến thì đừng hối hận!”, sau đó điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Mẹ kiếp!

Triệu Dương tức đến mức suýt vứt luôn điện thoại trong tay. Anh kiềm chế cơn giận, cuối cùng cũng phải chịu thua đến chỗ Tô Linh.

Đến lúc gõ cửa anh vẫn tự hỏi có phải kiếp trước mình nợ gì cô không? Mặc dù đã nói phải có trách nhiệm với cô nhưng cũng sẽ không nhẫn nhịn vô điều kiện. Hôm nay nếu cô không xin lỗi anh thì chuyện này chưa xong đâu!

Ở trước mặt anh thì anh anh em em với người đàn ông khác, còn nói nhiều lời tuyệt tình như vậy, thật sự cho rằng anh không biết tức giận sao? Cùng lắm là mỗi người đi một ngả, có gì phải băn khoăn?

Không chỉ như vậy, hôm nay anh phải nói rõ với cô, Triệu Dương anh có thể nhẫn nhịn nhiều chuyện nhưng không chịu được việc bị cắm sừng!

Mở cửa ra, Triệu Dương chuẩn bị sẵn rất nhiều lời để nói nhưng kết quả vẫn không thốt nên câu.

Tô Linh còn chưa thay đồ, trên người chỉ mặc thêm một áo vest nhỏ màu trắng, khoác hờ trên vai.


Hơn nữa tóc tai bù xù, cả người toàn mùi rượu, chỉ uống rượu thì đã đành, vành mắt cô hơi đỏ, hốc mắt còn sưng, rõ ràng là vừa khóc xong.

Triệu Dương kìm nén cơn giận, những lời vừa nghĩ lúc nãy đã đổi thành một câu hỏi: “Cô khóc đấy à?”

Triệu Dương không hỏi còn được, giờ vừa nghe anh nói vậy, Tô Linh không khỏi cảm thấy tủi thân.

“Không cần anh lo”, cô nghiêng đầu cắn môi, mắt trừng lớn, bộ dạng không để nước mắt rơi xuống.

Dáng vẻ tủi thân đó đâu còn giống dáng vẻ tổng giám đốc độc đoán thường ngày?

Nữ thần kiêu ngạo một khi hạ phàm e là không có người đàn ông nào không mềm lòng, Triệu Dương cũng không ngoại lệ.

Nhất là khi đối mặt với Tô Linh lúc này, dù có là thép luyện một trăm năm cũng trở nên mềm lòng.

Tô Linh cứ để cửa mở như vậy, một mình đi vào phòng khách, khoanh chân ngồi trên ghế sofa: “Tay anh làm sao vậy?”

Triệu Dương giải thích: “Không sao, buổi tối có mấy tên côn đồ đến quấy phá, tôi đã cho chúng một bài học”.

Nói xong mới thấy trên bàn trà có một chai rượu vang đã uống hết một nửa.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Sao cô uống nhiều vậy?”

“Tâm trạng không tốt”, Tô Linh nói xong còn trừng mắt nhìn anh.

Triệu Dương buồn bực, tâm trạng cô không tốt thì liên quan gì đến tôi?


Tối nay người bị mắng là tôi, nếu tâm trạng không tốt cũng phải là tôi mới đúng chứ?

Nhưng nhìn gương mặt dịu dàng của Tô Linh, anh không cách nào hỏi được câu này, chỉ nhắc nhở một câu: “Lần sau đừng uống rượu một mình, tâm trạng không tốt mà uống rượu sẽ hại sức khỏe lắm”.

“Tôi lại không có bạn”, Tô Linh ôm vai, mũi phập phồng lên xuống khi nói chuyện khiến người ta cảm thấy thương hại.

Triệu Dương không tin lắm, nữ thần Tô Linh vậy mà lại không có bạn sao? Đùa à!

Tô Linh nhận ra nghi hoặc của anh, tự chế giễu nói: “Trên lĩnh vực kinh doanh này làm gì có người bạn thật sự nào chứ? Với tình hình hiện tại của nhà họ Tô, mấy người đó chỉ muốn trốn tôi thật xa! Dù thật sự có người chịu uống rượu với tôi, một là chế giễu tôi, muốn giẫm đạp lên tôi, hai là loại người muốn lên giường với tôi như tổng giám đốc Mã”.

Nghe cô nhắc đến chuyện này, Triệu Dương không khỏi buồn bực vô cớ: “Nếu cô đã biết tên tổng giám đốc Mã đó không tốt lành gì, sao cô còn cho hắn cơ hội?”

Tô Linh hỏi ngược lại: “Không thì phải thế nào? Anh ta đang giữ một dự án lớn có thể giải quyết tình trạng hiện tại của Tô Thị, tôi nào dám đắc tội với anh ta?”

“Nhưng…”

Tô Linh ngắt lời: “Nhưng cái gì? Anh nghĩ tôi không biết yêu bản thân mình sao?”

Dứt lời cô lấy một cái chai trong túi ra, ném qua chỗ anh.

Triệu Dương cầm lên xem, là bình xịt hơi cay, chẳng lẽ mình hiểu lầm cô ấy rồi sao?

Dù anh đã đoán được nhưng vẫn hỏi một câu: “Chẳng phải cô không dám đắc tội với hắn sao? Chuẩn bị thứ đồ này làm gì?”

Tô Linh chán ghét nói: “Không dám đắc tội đó là vì muốn hợp tác công bằng với anh ta! Nếu phải bán thân mới cứu được công ty thì đâu đến lượt tên đó?”

Mặc dù lời cô nói hơi khó nghe nhưng hàm ý rất rõ ràng, cô không có bất kì quan hệ nào với gã đàn ông kia.

Triệu Dương hổ thẹn thì ra mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm, là mình trách lầm cô ấy.


Dù không có anh ra tay thì Tô Linh vẫn có cách khác để giải quyết tình hình lúc đó.

Nhưng anh lại chỉ vì vui vẻ nhất thời mà đã làm cho những cố gắng trong mấy ngày qua của Tô Linh trở thành vô ích.

Anh càng nghĩ càng áy náy: “Tôi xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô, tôi không nên bốc đồng như vậy…”

Tô Linh không hề cảm kích: “Anh không cần phải xin lỗi tôi, anh có hiểu lầm tôi hay không cũng không sao vì tôi không hề để ý!”

Triệu Dương cười gượng, người phụ nữ này rất cố chấp. Nếu thật sự không sao, nếu không sợ mình hiểu lầm thì cô giải thích nhiều với mình như vậy làm gì?

Anh cũng không vạch trần, vội vàng phối hợp: “Phải, phải, phải, là tôi tự mình nghĩ nhiều, là tôi cóc mà muốn thành thiên nga, là tôi mắt mù đi lo chuyện bao đồng!”

Tô Linh hừ một tiếng: “Anh biết là tốt!”

Triệu Dương chợt nhớ đến một chuyện: “Cô ăn cơm tối chưa?”

Tô Linh tủi thân xoa bụng: “Cái tên tổng giám đốc Mã đó muốn chuốc say tôi nên chẳng để tôi ăn được miếng nào”.

“Trong nhà không có đồ ăn sao?”, Triệu Dương hỏi xong lại cảm thấy hỏi vậy rất ngu ngốc. Nếu có đồ ăn thì cô cũng không đến nỗi đói như vậy.

Quả nhiên Tô Linh lắc đầu.

Triệu Dương vội nói: “Cô đợi một chút, tôi đến phòng bếp xem thử”.

Anh tìm một vòng, chẳng mấy chốc đã lục ra mấy quả trứng, một bó hẹ trong tủ lạnh và nửa bao gạo, đều là mấy thứ lần trước nấu cơm còn lại.

Nửa tiếng sau, trong bếp đã thoang thoảng mùi thơm.

Tô Linh đã đói đến mức cồn cào, lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp nhìn bóng dáng bận rộn trước bếp. Tủi thân và bất lực vừa rồi đều bay biến đi, thay vào đó là nụ cười ngây ngô.

Cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, mình bị làm sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui