Triệu Dương do dự, đóng sầm cửa lại và rời đi, kết quả chưa đi được bao xa liền cảm thấy hối hận.
Chẳng lẽ cứ trở về như vậy sao? Như thế thật quá mất mặt
Nghĩ một lúc, anh quyết định hôm nay phải bình tĩnh lại trước đã.
Chờ đến ngày mai rồi quay về, đến lúc đó cho dù cô có mắng chửi thế nào, cứ nhẫn nhịn là được, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Ngay cả Ngụy Đông Minh cũng đã giải quyết xong, lẽ nào anh lại muốn tự tay phá hủy công sức của mình sao?
Hơn nữa, ngày hôm qua bởi vì anh mà Tô Linh vừa bị gia đình cắt đứt nguồn kinh tế.
Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không chủ động nhận lỗi với người trong nhà.
Lúc này cãi nhau với cô ấy còn được xem là đàn ông sao?
Trong lòng nghĩ vậy, sự buồn phiền cũng dần dần tiêu tan.
Cuối cùng anh đi đến một kết luận, người phụ nữ tốt là do được chiều chuộng yêu thương, không phải do cãi nhau.
Lúc anh đang suy nghĩ, một chiếc xe điện của phòng bảo vệ từ từ lái tới.
Lên trên xe, Từ Tam vừa lái xe vừa than thở: "Anh Dương à, tối nay cơm nước ở nhà ăn tập thể không tệ, vốn em muốn đưa cho anh một phần cơm đêm, kết quả tên Tôn mập đó không đồng ý, mẹ kiếp, chờ ngày nào đó hai anh em chúng ta được thăng chức, nhất định phải tính sổ với hắn".
Triệu Dương vỗ vào vai cậu ta an ủi: "Tôi ăn rồi".
Từ Tam nheo mắt: "Ăn ở đâu? Là ở nhà của chị Mạnh sao?"
Triệu Dương vừa cười vừa mắng: "Tôi ăn ở bên ngoài rồi, sau này đừng nói nhảm trước mặt người ngoài".
Từ Tam cười hi hi, vội vàng ngậm miệng lại.
Nói xong, một quán cơm nhỏ ở bên đường xuất hiện trong tầm mắt.
Anh nảy ra một ý nghĩ, bảo Từ Tam chờ ở bên ngoài, mình anh đi vào trong mua vài món mồi nhậu và đậu phộng, thêm hai chai rượu trắng và hai bao thuốc lá Ngọc Khê, tiêu hết hơn một trăm đồng.
Triệu Dương cảm thán, số tiền này quả thật không đủ tiêu, buổi chiều vừa mới nhận trong thẻ năm nghìn tệ tiền lương, chưa qua một đêm đã tiêu hết một nghìn tệ.
Mặc dù đã đóng tiền phẫu thuật cho mẹ, nhưng chi phí điều dưỡng hồi phục sau đó cũng không phải một con số nhỏ.
Tô Linh vừa bị gia đình cắt đi nguồn kinh tế chủ yếu, tiền lương ba mươi nghìn nghe thì không ít, nhưng cô đã quen với việc tiêu tiền hoang phí, có thể tiêu được trong nửa tháng đã được coi là tiết kiệm rồi.
Bây giờ còn cách lần phát lương sau một tháng nữa, hai người chỉ còn lại bốn nghìn tệ thì có thể duy trì cuộc sống không?
Triệu Dương nghĩ đến đây liền thấy đau đầu, cho dù Tô Linh ngoài miệng không thừa nhận thân phận của anh, nhưng đây cũng không thể là lý do để anh chối bỏ trách nhiệm được.
Nếu như lúc đầu đã nói muốn chịu trách nhiệm với cô, cho dù có phải cắn đến gãy răng thì anh cũng phải nuốt vào bụng.
Không bao lâu sau, hai người đã đến cổng công trường.
Tiến độ xây dựng ở kỳ ba rất nhanh, một số nhà đã được cất nóc, ngoại trừ một vài chiếc xe tải đưa nguyên vật liệu ra vào ra, tất cả đều rất yên tĩnh.
Triệu Dương đi đến trước cửa lớn của phòng bảo vệ gõ cửa.
Ông lão đang phì phèo điếu thuốc, nhìn thấy hai người thì hầm hừ, không thèm chớp mắt.
Triệu Dương cũng không so đo với ông ta, anh bưng đồ ăn ngồi xuống, miệng gọi càng nhiệt tình hơn: "Chú à, tôi vẫn chưa ăn cơm, chú uống với tôi chút không?"
Không chờ đối phương đồng ý anh đã nhét vào tay ông ta một gói thuốc lá.
Ông lão cầm lấy thuốc lá nhưng trên miệng vẫn còn phòng bị: "Như này không tốt lắm, nếu bị lãnh đạo ca đêm nhìn thấy thì tôi khó mà giải thích được".
Triệu Dương đầy khí thế nói: "Sợ gì chứ, nếu như có người hỏi, chú cứ đẩy hết lên người tôi là được".
"Được thôi, vậy tôi uống cùng cậu một chút, nhưng chuyện này đã nói rõ từ đầu rồi, xảy ra vấn đề gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!", vẻ mặt ông lão bất đắc dĩ nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào chai rượu trắng kia.
Rượu này là do một nhà máy rượu địa phương nhỏ ở Thiên Châu sản xuất, nhãn hiệu không nổi tiếng, bao bì không đẹp mắt nhưng hương vị rất ngon, giá cả lại vừa túi tiền, loại rượu này ông lão thật sự rất khó từ chối.
Triệu Dương biết vậy cũng tìm một chén rồi đổ đầy và nói: "Chú à, tôi đổ đầy cho chú, bọn tôi lần đầu tiên đến đây làm, sau này mong chú chỉ dạy nhiều hơn!"
Ông lão ra vẻ: "Nói hay lắm".
Từ Tam ở bên cạnh không ngừng oán thầm, đối phó với kiểu người cậy già lên mặt này không thể khách sáo, nếu không với lời nói này của ông ta sớm đã bị ăn một đấm rồi, đâu có chuyện dâng rượu ngon món ngon hầu hạ như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, đây chính là sự khác biệt giữa cậu ta và Triệu Dương, nếu không sao Triệu Dương có thể tài giỏi như vậy, coi thường anh Năm, lại còn được cô Mạnh coi trọng?
Trong lòng suy nghĩ miên man, cậu ta ngoài miệng cũng khách sáo, vừa uống rượu vừa quan sát sắc mặt hai người kia, âm thầm suy nghĩ dụng ý từ hành động của Triệu Dương.
Ba người vừa uống rượu vừa ăn, anh một chén tôi một chén, chai rượu trắng nhanh chóng cạn còn một nửa.
Từ Tam rất tinh mắt, chủ động châm điếu thuốc, trên miệng lúc đầu gọi chú giờ đã trở thành ông anh.
Cùng với sương mù, phòng bảo vệ nhanh chóng chìm trong khói thuốc và sương.
Cả một đêm, Triệu Dương không hề nhắc đến chuyện công việc, lại thêm Từ Tam thỉnh thoảng ở bên cạnh nói thêm một số câu tình cảm, tình bạn giữa những người đàn ông nhanh chóng trở nên thân thiết.
Ông lão ợ một hơi, chủ động nói: "Cậu em, tôi thấy con người cậu không tệ nên ông anh đây mới nói nhảm vài câu".
Đây chính là câu nói Triệu Dương chờ cả đêm nay, trong lòng căng thẳng, cơn say cố gắng khống chế trong nháy mắt liền tiêu tan, anh nói: "Ông anh, uống rượu, uống rượu đi, chúng ta không nói chuyện công việc".
Ông lão nhìn biểu hiện của anh, mối lo ngại trong lòng cũng dần dần tiêu biến: "Tiểu Triệu à, có phải cậu đã đắc tội với ai rồi không?"
"Không có!"
"Không đắc tội với ai? Sao chuyện xấu này lại đổ lên đầu cậu được chứ?"
"Haiz, tôi chủ động xin đó, giải quyết xong chuyện này đội trưởng sẽ thưởng cho hai tháng tiền lương", Triệu Dương khoe khoang, cố ý để lộ khe hở cho ông ta.
Ông lão nheo mắt: "Hai tháng tiền lương? Sao nào, cậu còn muốn giấu tôi ư?"
Triệu Dương cười ngượng ngùng, bắt đầu kể khổ, lại thêm Từ Tam ở bên cạnh giúp đỡ, mắng chửi tên Tôn mập kia.
Hai người vốn có thù với Tôn mập, hành vi lần này đương nhiên không phải dối trá, ông lão nhìn sắc mặt bọn họ thì cũng không nghi ngờ nữa.
Ông ta vỗ vai Triệu Dương, nói: "Cậu đó, vẫn còn quá trẻ, tôi từng nghe nói về Tôn mập đó, hắn có một người anh họ là phó phòng an ninh của công ty quản lý tòa nhà, nếu hắn không vừa mắt với cậu, thì sẽ xử lý cậu chứ xử lý ai nữa?"
Triệu Dương thở dài, trong lòng thầm nghĩ tên Tôn mập này quả nhiên có chỗ dựa trong công ty quản lý tòa nhà, nếu không nghe ông lão nói vậy, thì chẳng biết đến khi nào anh mới biết được.
Ông lão chủ động nói: "Nói thật với cậu, chuyện này rất sâu xa, hai cậu là bảo vệ thử việc nhỏ nhoi sao có thể xử lý được? Nếu thật sự xảy ra chuyện, ai có thể bảo vệ các cậu!"
Nói xong, ông ta dùng tay chỉ vào đỉnh đầu.
Triệu Dương hiểu ý, biết ông lão đang ám chỉ phía sau chuyện này có lãnh đạo cấp cao của công ty che đậy, điểm này giống với dự đoán ban đầu của anh.
Đôi mắt Từ Tam trợn tròn, không ngờ Triệu Dương chỉ nói hai ba câu, ông lão này đã bắt đầu thành thật kể hết ra như thế, trong lòng không thể không phục, anh Dương đúng là anh Dương, thủ đoạn thật cao minh!
Nhưng ông lão vừa nói được một nửa liền im lặng, khiến cậu ta hết sức sốt ruột, đang muốn học giọng điệu của Triệu Dương lại bị giành trước.
Triệu Dương đập mạnh vào đùi: "Mẹ kiếp, ông anh không cần khuyên nữa, thực sự không được, ông đây phải liều chết cùng với tên Tôn mập đó, cùng lắm thì từ chức không làm nữa!"
Ông lão càng nhìn càng có cảm tình với Triệu Dương, cười ha ha nói: "Từ chức? Vậy không phải để cho tên Tôn mập được lợi sao? Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng ông anh thì tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường!"
Triệu Dương xua tay từ chối: "Ông anh, vẫn nên thôi đi, không nên làm khó anh".
"Công việc bảo vệ này kiếm được bao nhiêu tiền chứ, hai anh em chúng tôi cơ thể khỏe mạnh, đến đâu chả kiếm được cơm ăn, nếu như liên lụy đến anh, thì lòng tôi sẽ vô cùng bất an".
Ông lão dường như rất tin tưởng, đắc ý nói: "Sao nào, cậu cho rằng công việc gác cổng này dễ làm như vậy sao? Nói thật cho cậu biết, chuyện khác tôi không dám nói, chuyện này tôi thật sự có thể giúp cậu".
Từ Tam nghe thấy thế liền sững sờ, từ đầu đến cuối không thấy Triệu Dương làm gì, ông lão này lại chủ động hạ mình giúp đỡ sao?
Vãi, anh Dương giỏi thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...