Không đợi Triệu Dương hoàn hồn, cô ta đã ghé vào tai Triệu Dương nhỏ giọng nói: “Anh còn ăn gan hổ à, sao lại dám chọc đến phụ nữ nhà họ Tô!”
“Đi được bao xa thì cứ đi, sau này đừng quay về nữa, Ngụy Đông Minh sẽ không tha cho anh đâu!”
Triệu Dương sửng sốt, hơi thở Mạnh Kiều khiến anh ngứa ngáy như cây cọ quét qua, nhất là giọng điệu của Mạnh Kiều nghe như có ý ghen tuông.
Đây là điều mà anh không ngờ tới.
Anh thầm biết mình đùa hơi quá, đành cười gượng giải thích: “Chị Kiều, chị hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, đã giải quyết xong cả rồi!”
Đôi má Mạnh Kiều ửng đỏ: “Bớt nói nhảm, anh mau đi đi!”
Dứt lời, cô ta đưa tay ra mở cửa.
Triệu Dương nắm lấy cổ tay cô ta: “Chị Kiều, thật sự không sao, mọi chuyện đã qua hết rồi”.
Mạnh Kiều nhìn dáng vẻ Triệu Dương không giống đang đùa, cô ta khẽ nhíu mày: “Anh có ý gì? Đánh Ngụy Đông Minh rồi, nhà họ Ngụy còn có thể tha cho anh à?”
Triệu Dương kéo Mạnh Kiều ngồi xuống, kể ngắn gọn chuyện mình gặp phải hai ngày nay.
Mạnh Kiều ngạc nhiên đưa tay che miệng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Thì ra mấy tin đồn trong hai ngày nay đều là thật, anh thật sự cướp vợ chưa cưới của Ngụy Đông Minh trong tiệc đính hôn của nhà họ Ngụy, hơn nữa còn bình yên vô sự giải quyết hết rắc rối với nhà họ Ngụy!
Mọi chuyện đã lắng xuống, một lúc lâu sau Mạnh Kiều vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Cô ta nhìn chằm chằm người lớn gan lớn mật đối diện, không dám tin hỏi: “Anh thật sự… trở thành người đàn ông của Tô Linh rồi à?”
Triệu Dương khẽ ho một tiếng, bình tĩnh giải thích: “Chị nói không đúng, phải là Tô Linh trở thành người phụ nữ của tôi”.
Tâm trạng Mạnh Kiều hơi phức tạp: “Người phụ nữ của anh? Người phụ nữ của nhà họ Tô cũng là người anh có thể chinh phục sao?”
Nói xong cô ta lại cảm thấy hoang đường và nực cười.
Cô ta không phủ nhận Triệu Dương ưu tú thế nào, nhưng năm đó nữ thần nhà họ Tô hô mưa gọi gió ở Thiên Châu, dù bây giờ không còn khí thế như lúc trước thì anh có thể có được cơ hội đó sao?
Ngay cả người đàn ông như Ngụy Đông Minh cũng không làm được, huống hồ Triệu Dương?
Triệu Dương gãi đầu nói: “Chị Kiều, thật ra chuyện này cũng không phức tạp như chị nghĩ đâu. Trong nhà cứ luôn giục tôi kết hôn, nếu đã đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì cũng xem như đã có lời giải thích hợp lý”.
Mạnh Kiều không nghe anh giải thích, vô cớ hỏi một câu: “Anh thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Triệu Dương bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Bây giờ cô ấy là vợ của tôi, tôi cũng đã đắc tội với nhà họ Ngụy rồi, cũng không thể trả lại cho Ngụy Đông Minh chứ?”
Mạnh Kiều chế giễu nói: “Vợ? Anh còn thật sự tưởng Tô Linh sẽ thừa nhận mối quan hệ với anh à? Không phải tôi muốn khiêu thích anh nhưng đại tiểu thư nhà họ Tô không phải là người mà đàn ông bình thường có thể hầu hạ!”
Triệu Dương cười gượng, anh đã cảm nhận được điều này.
Mạnh Kiều nói tiếp: “Hơn nữa cô ta ở cùng với anh tám phần là vì muốn chống lại áp lực từ gia đình, anh không thật sự nghĩ cô ta yêu anh chứ?”
“Nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tô Linh thừa nhận quan hệ của hai người nhưng còn nhà họ Tô thì sao, nhà họ Tô có thể chấp nhận anh không?”
Triệu Dương không nói gì, anh châm một điếu thuốc, mặc dù giọng điệu của Mạnh Kiều hơi gay gắt nhưng lại chỉ đúng vào trọng tâm của vấn đề.
Suy cho cùng anh và Tô Linh là người của hai thế giới, đây là sự thật không thể chối cãi, nhà họ Tô và dì Mai giống như hai gánh nặng trên vai, nếu không cẩn thận sẽ bị đè cho nát vụn!
Mạnh Kiều bất lực thở dài: “Tự mình chuốc lấy phiền phức, Thiên Châu có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh tìm ai không tìm sao lại tìm đến một vị tổ tông sống vậy hả!”
Mạnh Kiều cũng không rõ cảm xúc lúc này của mình là thế nào.
Nhất là khi nghĩ đến hành động táo bạo lúc nãy, sắc mặt cô ta không được tự nhiên lắm.
“Ờ… lúc nãy…”
Mạnh Kiều sợ Triệu Dương hiểu lầm nhưng lại không biết giải thích thế nào, nhất thời không biết nói gì.
Nhìn đôi môi xinh đẹp nói không ngừng của Mạnh Kiều, Triệu Dương vô thức liếm khóe miệng, hương vị còn lưu trên đó khiến anh cảm thấy chột dạ.
Thấy động tác liếm khóe miệng của Triệu Dương, Mạnh Kiều lại hơi bối rối.
Cô ta khẽ cúi đầu, cổ áo theo đó trễ xuống một chút. Độ cong ở ngực khiến người ta không khỏi dời ánh mắt xuống dưới.
Triệu Dương rất ít khi thấy dáng vẻ như thiếu nữ này của cô ta, biết rõ còn cố ý hỏi: “Vừa rồi làm sao?”
Dù sao Mạnh Kiều cũng là người từng trải, cô ta chỉ hơi hoảng loạn trong phút chốc, không lâu sau đã bình tĩnh lại.
Cô ta ưỡn thẳng ngực, không hề né tránh ánh mắt của Triệu Dương nhíu mày hỏi: “Còn dám chọc tôi à? Cẩn thận nữ thần họ Tô của anh biết được sau đó lại lột da anh đấy!”
Triệu Dương khẽ cười, vội chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Mạnh Kiều uống say bị một đám lưu manh côn đồ ăn hiếp. Nếu không phải anh vô tình đi ngang qua thì có lẽ cô ta đã bị chúng kéo lên xe rồi.
Để trả ơn anh, Mạnh Kiều giới thiệu công việc làm bảo vệ ở Đế Uyển cho anh, hai người cũng ngày càng thân quen hơn.
Nếu không có chuyện của Tô Linh, thì có lẽ anh sẽ có tình cảm tốt với Mạnh Kiều. Nhưng nếu đã có quan hệ đó với Tô Linh rồi, anh chỉ đành xem chuyện lúc nãy như một sự cố hiểu lầm.
Đối phó với một mình Tô Linh đã khiến anh lực bất tòng tâm, đâu dám chọc đến nhân vật như Mạnh Kiều nữa.
Thấy Triệu Dương không đáp lời, Mạnh Kiều bĩu môi tức giận nói: “Xem chút tiền đồ của anh kìa!”
Nói xong cô ta cũng không thấy khó chịu nữa, cô ta cầm lấy thẻ ngân hàng đưa cho anh.
Triệu Dương sửng sốt: “Làm gì đấy?”
Mạnh Kiều giải thích: “Anh nói xem làm gì? Chỉ dựa vào chút tiền lương ít ỏi của anh thì sao nuôi nổi nữ thần họ Tô đây? Anh cứ cầm lấy số tiền này, sau này tôi sẽ giúp anh nghĩ cách!”
Triệu Dương không nhận, nói không cảm động là giả nhưng lấy tiền của một người phụ nữ để nuôi người phụ nữ khác, dù thế nào anh cũng cảm thấy kì quặc.
Mạnh Kiều lại nói: “Tôi biết anh có thể kiếm tiền, xem như là anh mượn của tôi, sau này trả lại tôi là được”.
Triệu Dương lắc đầu.
Sắc mặt Mạnh Kiều trở nên lạnh lùng: “Sao hả, chê tiền của tôi không sạch sẽ à?”
Triệu Dương cười gượng: “Tôi không có ý đó”.
Anh biết Mạnh Kiều làm việc ở quán bar, mặc dù Mạnh Kiều vẫn không giải thích nhưng anh có thể nhận ra Mạnh Kiều chắc chắn không phải là loại phụ nữ làm cái nghề đó.
Sắc mặt Mạnh Kiều mới bình thường trở lại: “Vậy anh cầm lấy đi!”
Triệu Dương cố chấp nói: “Tôi nhận lòng tốt của chị nhưng tôi thật sự không thể tiêu tiền của phụ nữ…”
Mạnh Kiều nhìn góc cạnh mặt nghiêng của Triệu Dương hồi lâu, bật lực mỉm cười: “Đừng kì kèo nữa, đợi qua khoảng thời gian nữa, tôi giúp anh đổi công việc khác!”
Thấy Triệu Dương muốn phản đối, cô ta nói tiếp: “Tôi biết anh không để ý chuyện này nhưng trên đời này luôn có người xem thường người khác”.
Triệu Dương không nghĩ làm bảo vệ có gì đáng xấu hổ nhưng cũng không nỡ từ chối lòng tốt của Mạnh Kiều nên anh chỉ đành ậm ừ đáp lại một tiếng.
Mạnh Kiều thấy anh như vậy thì đổi chủ đề nói chuyện khác: “Vì tôi mà anh đánh nhau với anh Năm, anh không sợ nữ thần họ Tô ghen à?”
Triệu Dương cũng không chắc lắm, nói: “Đây là công việc của tôi, hẳn là cô ấy… sẽ không nói gì đâu?”
Mạnh Kiều xoa thái dương, cảm thấy buồn bực vô cớ: “Được rồi, anh đi đi, tôi mệt rồi”.
Đợi Triệu Dương đi khỏi đó, cô ta sờ lên ghế sofa, nhiệt độ còn lưu lại trên đó khiến cô ta cảm thấy mất mát không vui.
…
Triệu Dương vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chặn lại.
Đối phương hừ một tiếng: “Triệu Dương, đứng lại cho ông!”
Triệu Dương ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng đắc ý đó không phải Tôn mập thì là ai?
Còn một đám bảo vệ đi theo, những người này đã có chuẩn bị, trong tay cầm cái gì đó, xếp thành hình cánh quạt vây anh ta ở giữa.
Nhìn tư thế này, chỉ cần anh khẽ động đậy một bước thì sẽ bị người ta đè xuống đất ngay lập tức.
Triệu Dương đoán đối phương đến tìm mình gây chuyện nên vẻ mặt anh không có gì là ngạc nhiên quá mức: “Đội trưởng Tôn, anh có ý gì?”
Tôn mập trốn phía sau đám người như tên hề: “Có ý gì? Tôi nghi ngờ cậu trộm đồ của công ty, đi theo tôi đến kí túc xá của cậu để kiểm tra!”
Triệu Dương lạnh lùng chế giễu: “Muốn gây chuyện thì cứ nói thẳng, lý do này cũng hèn quá nhỉ?”
Đồng thời anh thầm cảm thấy tò mò.
Người đê tiện như Tôn mập, lòng dạ không thâm độc cũng là người cẩn trọng nhất, nói trắng ra là rất nhát gan.
Vừa rồi anh cho đám anh Năm một bài học chính là vì muốn uy hiếp Tôn mập, nhưng không ngờ tên này lại còn dám chạy đến khiêu khích anh.
Lẽ nào có người nói to nói nhỏ gì với anh ta?
Không biết vì sao anh nhớ đến cuộc gọi khi vừa rời khỏi đồn cảnh sát.
Ngụy Đông Minh đã gọi đến, hắn hắng giọng nói một câu, bảo anh đi đường cẩn thận!
Tôn mập đắc ý đi về phía trước, hạ giọng nói: “Triệu Dương, cậu dựa vào cái gì mà muốn giành phụ nữ với ông đây? Cũng không biết soi lại mình thử xem, một bảo vệ làm công ăn lương, cậu cũng xứng với cô Mạnh sao?”
Triệu Dương nhìn đối phương một lượt: “Tôi không xứng thì tên đầu heo như anh xứng à?”
Tôn mập chỉ vào mặt Triệu Dương: “Mẹ kiếp, còn dám mắng tôi? Hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Ngay lúc này, Mạnh Kiều vội đi ra, vừa định giải thích thay Triệu Dương đã bị Tôn mập cắt ngang: “Cô Mạnh, nếu không phải lương tâm cắn rứt thì cậu ta sợ cái gì?”
Ngụy Đông Minh đã nói với Tôn mập, nếu sa thải Triệu Dương và phế bỏ một cánh tay của anh thì anh ta sẽ được thưởng một trăm nghìn tệ.
Nếu là trước đây, anh ta thật sự không dám.
Nhưng lúc nãy Triệu Dương mới đánh nhau với người của anh Năm, dù anh có thể đánh gục mấy tên đó cũng không phải là người sắt nhỉ?
Là người thì cũng có lúc mệt mỏi.
Tôn mập càng nghĩ càng đắc ý, hôm nay anh ta dẫn theo gần hết những người trong đội bảo vệ đến. Dù có đánh đến thua cũng phải giẫm Triệu Dương dưới chân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...