Cận Vệ Của Người Đẹp

Khương Anh và Thư Tình cùng nhau chia sẻ nhiều vấn đề khác nhau như sự nghiệp, gia đình và tình yêu và đương nhiên Triệu Dương được nhắc đến rất nhiều trong những câu chuyện của họ.

Triệu Dương kinh ngạc hỏi: “Hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?"

Hai người họ không trả lời anh mà nhìn nhau cười vui vẻ.

Triệu Dương nói tiếp: “Chị Khương em còn có việc nên về trước đây, Thư Tình có thời gian thì ở bên cạnh chị ấy nhiều hơn nhé”.

Khương Anh thấy Triệu Dương khó xử liền nói: "Em không cần lo lắng cho chị, lúc nãy Tôn Vệ Đông ngang ngược như vậy là vì có em ở đây, giờ chị ở một mình nên anh ta không dám nữa đâu”.

Triệu Dương không tin lắm: “Chị chắc chứ? Vừa nãy chị cũng thấy anh ta dám uy hiếp chị trước mặt cảnh sát rồi đấy, em sợ không có em ở đây chị sẽ gặp nguy hiểm”.

Khương Anh nói chắc nịch: "Anh ta chỉ dọa chị để chị giữ bí mật cho anh ta thôi”.

"Vậy thì chị định thế nào?"

"Còn có thể làm gì được nữa? Chia đôi tài sản và mỗi người mỗi ngả”, Khương Anh thản nhiên đáp.

Triệu Dương hơi lo lắng: “Chị không sao thật chứ?"

"Không sao đâu, đội điều tra vẫn đang đợi cuộc hẹn với chị, trước khi chị mở lời với họ thì Tôn Vệ Đông không dám làm gì đâu!"

Thư Tình cũng nói thêm: "Anh đừng lo lắng, vẫn còn có em ở bệnh viện. Anh đi làm việc của mình đi, em sẽ không đứng nhìn chị Anh bị ức hiếp đâu!"

Triệu Dương nghe vậy cũng yên tâm hơn: "Được, vậy em về trước, mai em lại đến, có việc gì cứ gọi cho em”.

Nhìn Triệu Dương rời đi, Thư Tình không khỏi tò mò: “Chị Anh, chị định đối phó với tên Tôn Vệ Đông đó thế nào? Có thể thấy chị không muốn anh Dương dính vào rắc rối này”.

"Sao nào, em thấy đau lòng cho Triệu Dương à?”


Thư Tình sững người, sau đó cười gượng: "Chị Anh, chị đừng nói vậy, lúc nãy chị cũng thấy rồi đấy, anh ấy đang muốn trốn tránh em”.

Khương Anh cười đùa: “Vậy em không muốn cướp lại Triệu Dương à?"

"Thôi bỏ đi, lần trước em đã nói với anh ấy, chỉ cần làm bạn bè bình thường và chúc phúc cho anh ấy là đủ rồi”.

"Cô gái ngốc!"

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười nhưng trong lòng mang đầy tâm sự.

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Dương đến chỗ hẹn với Đường Nhu, anh cũng không hiểu tại sao hôm nay cô ta lại hẹn anh đi ăn đồ Tây.

Có lẽ là vì nhiệm vụ của Tiểu Ngũ sắp hoàn thành hoặc là vì chuyện bức tranh chữ, anh cũng không hỏi nhiều mà đến thẳng điểm hẹn.

Hôm nay Đường Nhu ăn mặc hoàn toàn khác so với ngày thường, cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, trong như một cô tiểu thư nhà giàu xinh đẹp cao quý.

Lúc ngồi vào bàn, Đường Nhu chủ động lên tiếng.

“Nhiệm vụ của Ngũ Cường đã sắp hoàn thành, cậu nhóc đó thật sự rất có năng lực, vừa thực hiện nhiệm vụ đã giúp chúng tôi bắt giữ Bò Cạp, tên đầu sỏ đã bị bắt nên những việc còn lại sẽ dễ dàng giải quyết hơn”.

Triệu Dương đáp: “Hi vọng các cô giữ đúng lời hứa với cậu ấy”.

“Tất nhiên, sau khi nhiệm vụ kết thúc chúng tôi sẽ giữ cậu ấy lại làm nhân viên chính thức của Cửu Xử. Nếu anh muốn thì cũng có thể đến đây làm bảo vệ”, Đường Nhu trêu chọc.

Triệu Dương thấy chẳng sao cả, đối với anh công việc bảo vệ không phải là công việc thấp hèn như nhiều người vẫn nghĩ, anh đáp: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi làm ở chỗ cũ vẫn khá tốt, tránh đến Cửu Xử lại gặp phải người hay thích gây chuyện”.

Đường Nhu biết Triệu Dương đang ám chỉ mình liền trừng mắt cảnh cáo anh.


“Cô bảo tôi đến đây không chỉ để nói mấy câu này thôi chứ?”, Triệu Dương tò mò hỏi.

Đường Nhu lắc dao nĩa nói: "Tối rồi, mời anh đi ăn thôi!"

Nhìn thấy sắc mặt Triệu Dương ngơ ngác khó hiểu, cô ta thầm cảm thấy vui vẻ: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, được một cô gái xinh đẹp như tôi mời ăn tối là vinh dự mấy đời nhà anh rồi, biết không hả?"

"Vậy tôi còn phải cảm ơn cô à?"

"Đương nhiên rồi, anh có biết có bao nhiêu người đang muốn mời tôi ăn tối mà chưa được không?”

"Hân hạnh”.

Triệu Dương cặm cụi ăn miếng bít tết mà không thèm để ý đến Đường Nhu, dù sao cũng đã đến đây rồi nên ăn no bụng rồi về cũng chẳng sao.

Bây giờ anh đã hiểu, nói chuyện với người phụ nữ này chỉ lãng phí thời gian của anh.

Đường Nhu nói tiếp: “Không đùa với anh nữa, lần này tôi mời anh là vì muốn biết tung tích vế dưới của câu đối trong bức tranh chữ của đại sư Đạp Tuyết?”

"Cô muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?"

"Nhảm nhí, tất nhiên là nói thật rồi”.

Triệu Dương nghiêm nghị nói: "Thôi vậy, tôi sẽ không giấu giếm cô nữa, thật ra... tôi là Đạp Tuyết, còn về cái danh đại sư mà cô nói thì tôi không dám nhận đâu”.

Đường Nhu đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: “Anh... anh nói cái gì? Anh là... đại sư Đạp Tuyết ư?”


"Đúng vậy!"

"Hóa ra anh lại giỏi chém gió như vậy, nếu anh mà là đại sư Đạp Tuyết thì tôi là Hoàng Hậu nương nương!"

Triệu Dương lại nói: "Đại sư Đạp Tuyết là bạn của bố tôi vì thế ở nhà tôi có vài tác phẩm của ông ấy”.

Lời giải thích này hợp lý, Đường Nhu lựa chọn tin tưởng.

Cô ta ngạc nhiên hỏi: "Có bao nhiêu bức tranh vậy? Anh nói nhà anh... vẫn còn tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết sao?"

"Đúng vậy, vẫn còn vài bức nữa, nhưng hình như bị tôi cất vào dưới đáy tủ rồi”.

"Triệu Dương, anh đừng khoác lác nữa, sao nhà anh lại có nhiều tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết được chứ?"

"Ngạc nhiên lắm à? Hồi đó đại sư Đạp Tuyết chưa nổi tiếng, mấy năm nay tranh của ông ấy mới hot vậy thôi”.

"Vậy... bức tranh chữ lần trước vẫn còn một vế dưới của câu đối nữa đúng không?”

"Có lẽ vậy”.

"Nó đang ở nhà anh à?"

"Có lẽ vậy”.

"Mau đưa nó cho tôi!"

Đường Nhu sắp phát điên lên, mấy ngày nay ông Tùy cứ gọi cho cô ta mấy chục cuộc điện thoại chỉ để hỏi thăm lai lịch của bức tranh chữ còn lại.

Triệu Dương tỏ vẻ đắc ý: “Đường Nhu, cô không bị đau não chứ? Cô cũng bảo là bức tranh đó rất đáng tiền, dựa vào đâu mà bảo tôi đưa nó cho cô chứ?”

Đường Nhu tức giận trả lời: "Tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết không thể dùng tiền để cân đo đong đếm, anh đừng thô tục như vậy!"

Triệu Dương bật cười: “Cô thú vị thật đấy, lần trước tôi làm bẩn bức tranh chữ của cô thì cô bảo nó đắt thế này trân quý thế kia, ồ, giờ thì lại nói với tôi dùng tiền bạc định giá nó là thô tục?”


Đường Nhu không nói nên lời.

Triệu Dương thờ ơ nói tiếp: "Đúng vậy, tôi thô tục, tôi thiếu hiểu biết”.

Thấy không thể thuyết phục được nữa, Đường Nhu thẳng thắn nói: "Được rồi, anh muốn bao nhiêu?"

"Tôi đi vệ sinh một lát, quay lại sẽ nói với cô”.

Đường Nhu đợi một lúc lâu, đến khi tất cả đồ tráng miệng sau bữa ăn đều đã được ăn hết thì vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô ta đang định đứng dậy đi tìm, nhưng bị người phục vụ chặn lại: “Thưa cô, tổng cộng hóa đơn hết ba nghìn hai trăm tám mươi tệ, xin hỏi cô dùng tiền mặt hay quẹt thẻ?"

Đường Nhu ngẩn người: “Đợi đã, bạn tôi bảo anh ta sẽ thanh toán”.

"Có phải người đàn ông ngồi đối diện cô vừa nãy không? Anh ta đã rời khỏi đây, hơn nữa còn tự thanh toán phần của mình”.

"Anh nói gì?"

Đường Nhu sửng sốt, điên tiết muốn chửi thề.

Thanh toán xong, cô ta vội vàng bấm điện thoại: “Triệu Dương, đồ khốn nạn, đi ăn còn bắt tôi trả tiền?”

"Tôi chỉ ăn một miếng bít tết và trả tiền cho nó rồi mà”.

"Không phải nói là anh sẽ mời sao?"

"Đúng là tôi từng nói vậy nhưng cũng không nói là hôm nay!"

"Được lắm, anh chờ đó cho tôi!"

Triệu Dương chỉ muốn chọc giận cô ta, thật ra anh đã có ý định tặng bức tranh chữ còn lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn trêu đùa cô ta một lúc.

Ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Ngũ đưa bức tranh đó cho cô ta, dù sao Tiểu Ngũ cũng đã được giữ lại làm việc ở Cửu Xử, cũng nên có món quà tặng cho lãnh đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui