Chiếc xe cách máy nghiền phế liệu còn có nửa mét thì dừng lại, Thư Tình như được hồi sinh lần nữa, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cô ta mừng phát khóc.
Đang định lên tiếng thì nghe một giọng nói từ phía sau: “Làm gì mà vội thế, không phải tôi cho mấy người cơ hội nói chuyện với nhau rồi sao?”
Đường Nhu xách một cái xà beng đến và cố hết sức mở cửa xe.
Đỡ Thư Tình xuống trước.
Triệu Dương không cần cô ta giúp đã tự mình nhảy xuống sau khi đã ổn hơn.
Phía cảnh sát nhanh chóng đã đuổi kịp, đưa Thư Tình lên xe cứu thương.
Trước khi lên xe, trong ánh mắt của cô ta dường như có ngàn điều muốn nói, nhưng một khi đã quay về với thực tại, cô ta lại kiên cường ngăn những thứ đó lại.
Triệu Dương đã có gia đình, dù cô ta có nói gì đi nữa cũng không thích hợp.
Hôm nay anh có thể dũng cảm quên mình đuổi theo như thế là đã khiến cô ta hết sức bất ngờ, còn về những thứ khác, cô ta không dám tham vọng.
Lần trước Triệu Dương đã nói rất rõ với cô ta rằng, giới hạn cuối cùng giữa hai người bọn họ chính là làm bạn bình thường.
Một khi đã vượt qua giới hạn đó thì sẽ không thể làm bạn nữa.
Đường Nhu đứng bên cạnh nhìn thấy rõ, cũng là phụ nữ nên hàm ý trong ánh mắt của Thư Tình không giấu được cô ta.
Đường Nhu không hiểu nổi và cũng thấy vô cùng chán ghét.
Rõ ràng biết Triệu Dương đã có gia đình, còn lưu luyến không rời như thế? Trong đầu cô ta lập tức hiện rõ lên hai chữ, hèn hạ!
Trong lòng đã ghen ghét, giọng điệu cô ta cũng càng thêm chua ngoa: “Ái chà chà, tình cảm ghê nhỉ!”
Triệu Dương nghe xong toát cả mồ hôi, không biết người phụ nữ Đường Nhu này có phải bị điên không.
Trước lúc đó, hai người vẫn có thể nói chuyện bình thường, bỗng nhiên sao lại trở nên như nước với lửa thế?
Anh giả vờ hỏi như nghe không hiểu gì: “Không biết cô đang nói gì thế!”
Cô ta càng thêm khinh thường: “Không biết? Triệu Dương, nếu tôi nhớ không lầm thì anh là người đã kết hôn rồi nhỉ?”
Triệu Dương khá bất mãn với giọng điệu của cô ta: “Việc này thì có liên quan gì đến cô?”
Đường Nhu hờ hững nói: “Đúng, không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không thể nhắm mắt bỏ qua cho những tên khốn đứng núi này trông núi nọ được!
“Cô nhiều chuyện quá rồi đấy!”
Triệu Dương đau đầu, anh cũng không biết tại sao người phụ nữ này lại không ưa mình.
Nhưng hễ khi nào gặp cô ta cũng không quá ba câu, hai người chắc chắn phải cãi lộn ầm ĩ.
Anh tự hỏi lương tâm không làm gì hổ thẹn, cũng không làm gì sai với Tô Linh, nhưng những điều này hiển nhiên không cần phải giải thích với cô ta.
Anh chuyển đề tài hỏi: “Thấy cô có tâm trạng cãi nhau thế này chắc là bắt được người rồi nhỉ?”
Đường Nhu nghe anh nhắc đến chuyện này cũng không còn tâm trạng cãi nhau nữa.
Mặc dù anh hơi vô liêm sỉ, nhưng về một vài phương diện thì anh thực sự khá thông minh lanh lợi.
Sau khi phía cảnh sát đến, bọn chúng đã bỏ chạy chỉ còn lại căn phòng trống đúng như dự đoán.
Vì có lời nhắc nhở của Triệu Dương nên Đường Nhu lập tức hỗ trợ cảnh sát, chuyển hướng điều tra từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất.
Mấy năm trước, vì một vài lý do lịch sử, ở Thiên Châu đã xây dựng nên không ít công trình phòng không ở địa phương, những nơi này ngang dọc đan xen, quanh co uốn lượn tựa mạch máu của thành phố.
Sau thời kỳ hòa bình, những công trình này được chính phủ thành phố tiếp quản, biến thành hệ thống thoát nước ngầm.
Bởi vì khu vực thành thị xây dựng trung tâm thương mại và tàu điện ngầm dưới lòng đất, nên hầu như đã phá hoại những công trình này.
Quận Giang Bắc phát triển chậm nên mới còn bảo tồn đến tận bây giờ.
Thông qua điều tra, cảnh sát đã bắt giữ tất cả những kẻ tình nghi muốn trốn ra ngoài thành phố tại một lối thoát ẩn.
Đường Nhu tấm tắc khen: “Sao anh nghĩ ra được thế?”
Triệu Dương chỉ vào đầu như một câu trả lời.
Thấy anh sắp rời đi, Đường Nhu quát tháo đáp: “Đi đâu vậy?” Cảnh sát còn muốn tìm anh để lấy lời khai đấy”.
Triệu Dương xua tay: “Tôi còn có việc, cô làm giúp tôi đi”.
Giọng điệu Đường Nhu bực dọc: “Tôi làm giúp anh sao? Tôi là gì của anh chứ? Luật sư? Hay là đầy tớ của anh?”
Thấy Triệu Dương không phản ứng, cô ta chửi một câu: “Đồ khốn kiếp, đừng quên chuyện anh đồng ý với tôi đấy!”
Chuyện tiếp sau đó rất nhanh chóng đã được xử lý, có Đường Nhu giải quyết nên phía cảnh sát cũng không tra hỏi gì nhiều thân phận của Triệu Dương.
Hơn nữa, cảnh sát không chỉ phá án vụ bắt cóc lần này, mà còn giải cứu mấy công nhân xưởng phế liệu bị mắc kẹt trong phòng dụng cụ nữa.
Về việc công lao vô tình có được, nếu đối phương đã giấu kín công lao và tên tuổi thì hai bên cũng hiểu ngầm nhau.
…
Quay lại xe, Triệu Dương gọi điện cho bà Thư trước, báo rằng con gái của bà ta đã an toàn.
Anh không nói rõ trong điện thoại, chỉ bảo bà ta nhanh chóng đến bệnh viện.
Mấy câu đơn giản nhưng vẫn khiến bà Thư nghe được sự nguy kịch trong đó.
Bà Thư khóc lóc sướt mướt ở đầu dây bên kia: “Tiểu Dương, lần này cám ơn cháu, trước đây là cô không đúng với cháu, cháu đừng để bụng nhé!”
Lúc này Triệu Dương ít nhiều cũng hiểu tâm trạng của bà ta.
Thương xót cho tấm lòng làm mẹ, ban đầu bà Thư phản đối anh và Thư Tình, sống chết gì cũng muốn chia rẽ mối nhân duyên của bọn họ, suy cho cùng cũng suy nghĩ vì hạnh phúc cả đời của con gái mình mà thôi.
Nhưng hiểu thì hiểu, không thể nào không thù hận được.
Chẳng lẽ trong mắt bà ta, bản thân anh là kẻ bất lực, vô dụng cả đời sao?
Nói đơn giản được vài câu, Triệu Dương lại gọi cho Vương Như Nguyệt để báo rằng anh đã an toàn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì đã đến trưa.
Anh không nán lại nữa mà chạy thẳng xe về căn nhà cũ, sau nửa tiếng đồng hồ Triệu Dương đã về đến nhà.
Anh cả và chị dâu đều đã đi làm ở quận Giang Bắc, vừa đến giờ ăn cơm trưa, hai người bọn họ cùng nhau về nhà.
Cơm trưa đã được chuẩn bị đầy đủ, có cá có thịt, còn cả thịt sườn hầm.
Thấy đồ ăn thịnh soạn trên bàn, chị dâu ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, hôm nay ngày gì mà ăn ngon thế này?”
Bà Triệu mang một dĩa tôm hùm từ trong bếp ra: “Hôm nay Triệu Dương về”.
Nhân lúc bà Triệu vào lại phòng bếp, chị dâu không vui lẩm bẩm sau lưng: “Tên nhóc đó lần nào về cũng nào là cá nào là thịt, không khi nào thấy mẹ tốt với con trai cả như vậy!”
Anh cả giả bộ chưa nghe thấy gì: “Ô, Tiểu Dương về sao? Tên nhóc đó chạy đi đâu rồi, lát nữa con phải uống với nó vài ly”.
Triệu Dương từ phòng bên cạnh bước vào đáp: “Anh chị về rồi à!”
Chị dâu thay dép xong: “Tiểu Dương, không phải chị dâu nói chú, khó khăn lắm mới về một chuyến, không vào giúp mẹ một tay mà sang đó làm gì thế?”
Triệu Dương nghe giọng điệu chị dâu có vẻ không vui, lại không biết nên giải thích thế nào.
Vừa nãy anh muốn giúp nhưng mẹ không cho anh vào bếp, nên mới đi dọn dẹp ít đồ đạc.
Mặc dù diện tích nhà cũ không nhỏ, nhưng những đồ gia dụng cũng rất nhiều, không dọn sẽ không có chỗ ở.
Bà Triệu từ phòng bếp đi ra bảo vệ cho Triệu Dương: “Sao thế, mẹ đã chân yếu tay mềm, cần người phục vụ rồi sao?”
Chị dâu lập tức yếu ớt hẳn: “Mẹ, con không có ý đó”.
Anh cả thúc giục: “Đừng nói lời vô ích nữa, vào bếp giúp mẹ đi!”
Chị dâu hừ một tiếng, đi vào bếp một cách không cam chịu.
Chị ấy đi làm một ngày vất vả về còn phải làm việc nhà.
Tên nhóc đó lại khác, về nhà lúc nào cũng không làm việc, chỉ biết ăn.
Thực ra từ ngày chính thức vào nhà, chị ấy đã biết mẹ rất thiên vị con trai út, lúc trước lại không cảm thấy gì, dẫu sao Triệu Dương vẫn chưa lập gia đình, làm con trai cưng cũng không có gì đáng trách.
Nhưng bây giờ không giống xưa nữa, Triệu Dương đã có bạn gái, cũng đã dẫn về nhà gặp phụ huynh rồi.
Bà Triệu vẫn còn chiều chuộng Triệu Dương như vậy thì có phải hơi quá đáng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...