Triệu Dương thấy Thư Tình giữ vững nên cũng không truy cứu nữa.
Kết quả là anh vừa buông tay, Thư Tình đã đứng không vững, suýt nữa té xuống một lần nữa.
Triệu Dương vội vã dìu cô ta: “Có phải bị thương ở đâu rồi không?”
“Không sao, chắc là bị trật chân rồi”.
“Để anh dìu em qua bên này ngồi”.
Vương Như Nguyệt đi theo sau nắm lấy tay Thư Tình nói: “Chào bác sĩ Thư, cảm ơn lời bênh vực của cô vừa nãy, nếu không tôi thì tôi đã thành kẻ tiêu tiền lãng phí rồi!”
Thư Tình không biết thân phận của Vương Như Nguyệt, khách sáo đáp: “Không sao, việc tôi nên làm thôi”.
Vừa nãy cô ta cũng chưa nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện ra người phụ nữ trước mặt có đôi mắt sáng đẹp, tính tình dịu dàng.
Thư Tình không kìm nổi xúc động, lúc trước khi quen Triệu Dương cũng chưa từng thấy anh có quan hệ tốt với phụ nữ như vậy.
Dạo gần đây khác hẳn, mỗi lần gặp anh, bên cạnh không những đi cùng một người phụ nữ, mà người nào cũng ưu tú như thế.
Tô Linh và Mạnh Kiều thì khỏi nói rồi, ra dáng là nữ thần đích thực, kể cả những người phụ nữ như cô ta khi gặp đều sẽ hết sức xấu hổ.
Cô gái yểu điệu trước mặt đây cũng giống hệt một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp.
Triệu Dương thấy sắc mặt ngạc nhiên của Thư Tình, đứng bên cạnh giải thích: “Đây là chị Như Nguyệt, là chị nuôi của anh”.
Rồi anh lại giới thiệu với Vương Như Nguyệt: “Đây là bạn em, Thư Tình”.
Thư Tình nghe là “chị nuôi” của Triệu Dương, vội vã đứng dậy: “Chị Như Nguyệt...”
Vương Như Nguyệt vội vàng giữ lại: “Ngồi đi, mau ngồi đi, chân em bị thương đừng cử động!”
Cảm nhận được thái độ của Thư Tình, cô thấy kỳ lạ, luôn nghĩ rằng mối quan hệ của hai người này không đơn giản là bạn bè bình thường như thế.
Trò chuyện một hồi, Vương Như Nguyệt nói: “Tiểu Dương, thế này đi, lát nữa em đưa Tiểu Tình về nhà, chị còn phải về quán, bên đó vẫn còn vài chuyện cần giải quyết”.
Triệu Dương gật đầu, thực ra anh có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng Vương Như Nguyệt nói không sai, hôm nay Thư Tình bị trật chân, bên quán Karaoke còn có chuyện nên anh dứt khoát không mở miệng.
Trước khi Vương Như Nguyệt rời đi, cô căn dặn một hồi: “Tiểu Tình, chị cũng không khách sáo với em, đợi chân em lành vết thương rồi chị sẽ cảm ơn em lần nữa!”
Dứt lời, cô kéo Triệu Dương sang một bên, lấy một xấp tiền từ trong túi xách ra.
Triệu Dương không biết có nên nhận hay không, số tiền này chí ít cũng tầm năm sáu nghìn tệ, không phải là con số nhỏ.
“Chị Như Nguyệt, chị lấy tiền làm gì thế?”
“Còn làm gì nữa, cầm tiền đi mua ít thuốc bổ cho Tiểu Tình, hôm nay nếu không có cô ấy giúp đỡ thì chị còn không biết tổn thất bao nhiêu đâu”.
Triệu Dương cũng đùa giỡn: “Thế em được gì nào?”
Vương Như Nguyệt cười khì khì: “Em không phải người ngoài, muốn gì thì lúc nào thích cứ đến!”
Triệu Dương không dám nhận những lời mập mờ này, nghiêm nghị đáp: “Chị Như Nguyệt, chị cất số tiền này đi, cô ấy không nhận đâu”.
“Cô ấy không cần thì em mua ít mỹ phẩm, túi xách, quần áo gì đấy! Tóm lại tiền này chị đưa em đấy, làm thế nào đó là việc của em!”
Vương Như Nguyệt kiên quyết nhét tiền lại cho anh.
Đợi Triệu Dương trở lại, Thư Tình trêu chọc: “Anh nhận chị nuôi từ khi nào thế, sao em không biết? Cũng không tệ đấy, còn nhiệt tình nữa chứ”.
Triệu Dương không giải thích gì, ấp a ấp úng: “Đi thôi, anh đưa em về nhà”.
Thư Tình khách sáo: “Thôi khỏi, anh không cần lo cho em, đi làm việc đi, lát nữa em gọi taxi về cũng được”.
Thái độ Triệu Dương cứng rắn: “Còn ra vẻ khỏe lắm sao? Nếu không phải vì chuyện của anh thì em cũng không đến nỗi thế này đâu”.
Thư Tình thấy không lay chuyển được anh nên đành đồng ý: “Thế anh dìu em về phòng làm việc trước đi, em đi thay đồ...”
Không lâu sau Thư Tình bước ra với bộ váy trên người.
Triệu Dương nhanh chóng đỡ cô: “Em thế này sao được? Đi xử lý vết thương trước đi đã”.
Thư Tình cười nói: “Em là bác sĩ mà cần anh chỉ dạy sao? Không sao, trong nhà em có rượu thuốc, về bôi lên là được thôi!”
Triệu Dương cũng hết cách, chỉ đành dìu cô đi ra ngoài.
Xem ra vết thương cũng khá nghiêm trọng, mắt cá chân bầm tím, một lúc sau đã sưng phù lên.
Vậy mà Thư Tình vẫn kiên quyết, anh cũng không nói gì khác được, dù gì mối quan hệ hai người đã không còn như trước đây, những lời cần nói cũng chỉ có thể nói như bạn bè bình thường mà thôi.
Suốt quãng đường không nói năng gì, nhưng sự va chạm cơ thể khiến tâm trạng hai người đều thay đổi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Thư Tình nói: “Được rồi, lát nữa anh đưa em lên xe taxi là được. Em tự bắt xe về”.
“Sao thế được chứ? Chưa nói đến việc em bị trẹo chân, chỉ riêng chuyện vừa nãy thôi thì anh cũng không yên tâm để em về một mình”.
Sự lo lắng của Triệu Dương không phải là không có căn cứ, mặc dù không đoán được động cơ và mục đích của đám người vừa nãy, nhưng theo cách phân công và thủ đoạn hành sự có thể thấy chắc chắn là một nhóm giang hồ chuyên nghiệp.
Có người giả làm bệnh nhân chuyên nghiệp, còn có người đóng vai anh em, chị dâu, vợ... vừa hát kịch vừa đòi số tiền lớn.
Có người thì kích động người xung quanh, có người thì phối hợp gây rối, dùng đủ mọi thủ đoạn.
Chặt đứt con đường kiếm tiền của người khác cũng như giết bố mẹ họ, vừa nãy Thư Tình đã vạch trần bộ mặt thật của đối phương nên không thể không cẩn thận.
Thư Tình lại không nghĩ xa như thế, cô ta sững sờ một lúc rồi hỏi: “Sao thế, anh lo cho em à?”
Triệu Dương không trả lời, dìu cô lên xe, vừa mở cửa vừa dìu cô vào trong.
Vừa lên xe, Thư Tình đã nói: “Không nhìn ra cô ta đối xử rất tốt với anh, chiếc xe này là cô ta tặng anh à?”
Triệu Dương vươn tay thắt dây an toàn, miệng giải thích: “Xe là của cô ấy, lâu lâu anh ra ngoài xử lý công chuyện thì lái tạm thôi”.
Dọc đường lại không nói chuyện, hai người như dồn hết tâm trí hiểu ngầm ý nhau, không ai nói năng gì nữa.
Triệu Dương đã đến nhà Thư Tình hơn một lần, cũng không cần chỉ đường nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Xe vừa dừng lại, Triệu Dương đã lôi tiền trong người ra.
Thư Tình không nhận: “Ý anh là sao?”
“Chị Như Nguyệt bảo anh đưa cho em, cảm ơn vì sự giúp đỡ của em vừa nãy, hôm nay chị ấy còn có chuyện ở quán cần xử lý, hôm khác sẽ đặc biệt mời em đi ăn”.
Thư Tình quay đầu lại: “Em không cần, anh nói với chị ấy em giúp không phải vì chị ấy”.
Tay Triệu Dương cứng đơ, ý câu nói này của Thư Tình lại quá rõ ràng, với tình hình bây giờ của hai người, anh chỉ có thể giả vờ không nghe thấy gì.
Thư Tình giúp anh bớt ngại ngùng: “Chuyện lần trước là em sai, em xin lỗi”.
Triệu Dương ngớ người, mặc dù Thư Tình không phải là kiểu cô chủ nhà giàu như Tô Linh, nhưng tính cách rất giống mẹ mình, kiên cường hiếm thấy.
Lúc trước, khi bọn họ quen nhau, bất kể có xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau hay giận dỗi, Thư Tình chưa bao giờ chủ động nhận sai.
Hễ xảy ra bất đồng, Triệu Dương luôn nhận hết toàn bộ lỗi lầm về mình càng sớm càng tốt.
Một mặt là vì yêu thương cô ta, mặt khác cũng muốn nhường nhịn cô ta.
Thế nhưng Thư Tình bỗng nhiên thay đổi khiến anh khá bất ngờ.
Thư Tình sợ anh hiểu lầm: “Anh không cần phải thấy khó xử, em đã nghĩ kỹ rồi, từ nay về sau em sẽ không gây phiền phức cho cô ta nữa, em thật lòng mong anh được hạnh phúc!”
“Anh cảm ơn!”
Triệu Dương thở dài nặng nề, mặc dù hai người không đến được với nhau, nhưng dù gì cũng không đi đến kết cục xấu nhất, điều này khiến anh nhẹ nhõm hơn.
Lúc anh đang ngẫm nghĩ, Thư Tình đột nhiên nói: “Triệu Dương, em có một thỉnh cầu, anh có thể đồng ý với em không?”
Triệu Dương hơi căng thẳng không rõ nguyên do.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...