Khương Anh đặt ly rượu xuống: “Nói về vợ cậu đi?”
“Nói cô ấy làm gì?”
“Tò mò, nghe nói cô ấy xinh lắm hả?”
Triệu Dương thấy lạ: “Sao chị biết mấy chuyện này?”
“Tôn mập nói đó…”
Cô ta chọn lọc vài chuyện không khó nghe lắm rồi thì thầm.
Triệu Dương gắng gượng nghe hết: “Không nói cô ấy nữa, chị còn chuyện gì nữa không, nếu không thì tôi về đây”.
“Này, cậu không thể kiên nhẫn với phụ nữ chút sao? Tuy tôi không xinh đẹp cho lắm, nhưng cũng đâu có xấu, cậu vội vã muốn đi thế à?”
Triệu Dương đứng dậy: “Không nói thì thôi!”
“Cậu đứng lại cho tôi!”
Triệu Dương xem giờ: “Tôi không thể ra ngoài quá lâu, nếu nay chị không muốn nói, vậy chúng ta hẹn hôm khác”.
“Tính cậu giống anh ta thật đó!”
Triệu Dương lại ngồi xuống: “Ai? Tôn Vệ Đông á?”
Khương Anh cầm ly rượu, uống cạn một hơi.
Triệu Dương lại hỏi: “Nói đi, chị nghĩ như nào?”
Cô ta cầm chặt ly rượu, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch: “Tôi muốn hắn trắng tay!”
“Lý do chính là vì cái tát ngày hôm nay sao?”
Khương Anh đứng dậy: “Cậu đi theo tôi!”
Thanh toán xong, cô ta đi thẳng tới bên kia đường.
Triệu Dương chẳng hiểu gì, đi theo được vài bước mới thấy bất thường, còn Khương Anh thì đã đứng ở cửa khách sạn Express.
Khách sạn không rộng, nhưng tấm biển với dòng chữ “Đặt phòng theo giờ” ở trên cửa trông rất chướng mắt.
Triệu Dương không dám bước tới, chỉ đứng xa nhắc nhở một câu: “Điều cần nói tôi đã nói với chị rồi”.
“Tôi không có hèn hạ như cậu nghĩ đâu, nếu cậu không dám vào thì cút đi cho tôi!”
Khương Anh xoay người đi vào sảnh khách sạn.
Triệu Dương do dự một hồi rồi mới đi vào theo, ai ngờ Khương Anh không hề đợi anh, cô ta đi vào trong thang máy luôn rồi.
Ông chủ khách sạn chào hỏi một câu: “Người anh em, giỏi gớm, để phụ nữ bỏ tiền thuê phòng, ngầu đó!”
Nói xong, anh ta báo luôn số phòng cho anh.
Triệu Dương cũng chán chẳng buồn giải thích, đi thẳng vào thang máy.
Phòng nằm ở một bên hành lang, đi tới gần anh mới phát hiện cửa không đóng, bên trong phòng còn bật đèn.
Triệu Dương hơi khó hiểu, rốt cuộc chuyện này là sao?
Nghĩ không ra nên anh đẩy cửa vào phòng, nhỡ có gì bất thường thì thoát thân sớm còn hơn.
Kết quả vừa vào phòng anh bỗng sững sờ.
Khương Anh đứng ở trước mặt, chiếc áo croptop ba lỗ đã được cởi ra, chỉ còn lại đồ lót.
Sở dĩ anh không quay người rời đi là vì anh nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
Làn da Khương Anh không trắng lắm, là làn da trắng khỏe, thế nhưng trên làn da vốn mịn màng này lại có đầy vết thương.
Chỗ thì xanh đen, chỗ thì bầm tím, có vài chỗ thì như vết thương mới, có chỗ đã đóng vảy, và cũng có đôi chỗ đã thành sẹo.
Hầu hết vết thương đều do bị đánh, chắc là đánh bằng thắt lưng da.
Điều khiến Triệu Dương vô cùng tức giận là trên phần ngực có mấy vết bỏng.
Nhìn lướt qua anh cũng có thể nhận ra vết thương đó bị bỏng bởi đầu thuốc lá, rải rác ít nhất cũng phải ba bốn cái.
Triệu Dương không tưởng tượng nổi rốt cuộc người phụ nữ này đã bị giày vò như nào?
Khương Anh mặc quần áo vào: “Bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ?”
Triệu Dương không dám tin và hỏi: “Đều do Tôn Vệ Đông đánh sao?”
“Ngoài anh ta ra thì còn ai nữa?”
“Tại sao không báo cảnh sát?”
“Có ích sao?”
“Bạo lực gia đình có thể kiện để ly hôn”.
Vừa dứt lời, Triệu Dương như nhận ra rằng anh đã nói một câu thừa thãi, chẳng lẽ Khương Anh không biết điều đó chắc?
Anh ngờ vực hỏi: “Có phải bị anh ta nắm thóp điều gì không?”
Khương Anh chửi một câu: “Hắn là kẻ biến thái!”
Nghe cô ta nói xong, Triệu Dương cũng rơi vào trầm tư, thì ra Tôn Vệ Đông không những đánh đập cô ta mà hắn còn quay mấy video bất lịch sự về Khương Anh.
Mục đích không phải là để uy hiếp, mà là để mua vui trong những lúc rảnh rỗi.
Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại có người đàn ông mua vui bằng cách giày vò vợ mình như vậy chứ?
Trước kia chưa tiếp xúc bao giờ, nay nhìn thấy chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Tuy anh không tin nhưng vẫn hỏi: “Nếu anh ta là người như thế, sao ban đầu chị lại không nhìn ra?”
Khương Anh không còn gì để mất cả, ngay cả mặt kinh khủng nhất anh cũng thấy rồi thì chẳng có gì là không thể nói.
Triệu Dương nghe xong càng chán ghét Tôn Vệ Đông hơn.
Khi đó Khương Anh vừa vào văn phòng công ty quản lý tòa nhà, chỉ là một nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân, còn Tôn Vệ Đông đã là đội trưởng phòng bảo vệ ở khu chung cư cấp dưới.
Vào một lần công tác, hắn nhân lúc say rượu mà lợi dụng sờ soạng Khương Anh.
Xong việc hắn hứa sẽ giúp Khương Anh chuyển sang phòng nhân sự.
Tôn Vệ Đông nói lời giữ lời, cộng thêm vẻ ngoài khá ổn nên hai người cứ thế mà tiến tới với nhau.
Ban đầu vẫn rất ân ái, ai ngờ sau khi kết hôn mới phát hiện Tôn Vệ Đông có khuynh hướng bạo lực gia đình, cứ mỗi lần uống rượu say là hắn đều giày vò cô ta đến nỗi sống đi chết lại.
Đặc biệt là từ sau lần dụ dỗ Lý Lệ Mai – trưởng phòng tài vụ, cứ hơi khó chịu là hắn lại đánh Khương Anh.
Rất nhiều lần cô ta đề cập tới chuyện ly hôn, nhưng mỗi lần nhắc tới cô ta lại bị đánh đập thậm tệ hơn, về sau chẳng dám nhắc tới nữa.
Tuy Triệu Dương đồng cảm, nhưng anh vẫn không tin lắm: “Nếu chị đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao lần này lại muốn liều mạng với anh ta?”
Khương Anh vừa giận vừa xấu hổ nói: “Hôm nay lúc Tôn Vệ Đông đi, tôi thấy ánh mắt anh ta là lạ”.
“Sao, chuyện hôm nay anh ta không tin chị sao?”
“Tôn mập là ai chứ, anh ta biết rõ hơn tôi!”
“Vậy anh ta có ý gì?”
“Anh ta muốn tôi đến với Tôn mập!”
“Chị chắc chứ?”
Triệu Dương nghĩ ngợi một lúc bỗng cảm thấy ghê tởm, chủ động tặng vợ mình cho người khác rồi tác thành cho họ, có loại người biến thái vậy sao?”
“Cậu nghĩ tôi dùng bản thân mình để chà đạp anh ta chắc? Tôi nói cậu biết, trước kia anh ta đã nhắc về chuyện này, nhưng đối tượng không phải là Tôn mập, khi đó tôi thà chết cũng không nghe theo nên anh ta không ép tôi nữa”.
Triệu Dương đã hiểu, trước kia Khương Anh có lý do từ chối, bây giờ lại dùng cớ này thì e là Tôn Vệ Đông sẽ không dễ dàng tha cho cô ta đâu!
Giọng Khương Anh vô cùng dứt khoát: “Tôi có thể nhịn Tôn Vệ Đông, nếu anh ta dám để Tôn mập tới làm gì tôi thì tôi sẽ liều chết với anh ta!”
Triệu Dương cảm thán, người phụ nữ này mạnh mẽ thật, chịu biết bao tủi nhục thế mà vẫn nhịn nổi.
Nếu hôm nay Tôn Vệ Đông không để lộ manh mối, e là cô ta cũng sẽ không trở mặt với Tôn Vệ Đông đâu..
Phụ nữ mà, đúng là không nên đắc tội!
Triệu Dương cũng nói thẳng: “Chuyện này do tôi mà ra, chị có cách gì không? Nếu giúp được, tôi sẽ giúp”.
“Tôi đi theo Tôn Vệ Đông nhiều năm như thế nên ít nhiều cũng phải cảnh giác, thứ trong tay cũng khó mà có thể khiến hắn ngồi tù, nhưng khiến hắn cút khỏi văn phòng công ty quản lý tòa nhà lại rất dễ”.
Triệu Dương nghe hiểu: “Ý của chị là sau này tôi giúp chị ngăn Tôn Vệ Đông trả thù sao?”
“Phải, chắc cậu cũng biết hiện giờ Tôn Vệ Đông là người như nào, anh ta đã cản đường tôi nên chắc chắn sẽ không chịu để yên cho tôi đâu!”
Triệu Dương không thích dài dòng, hỏi thẳng sự nghi ngờ cuối cùng: “Theo lý thì là như vậy, nhưng chị không sợ tôi qua cầu rút ván ư?”
Bản thân Khương Anh có thể đối phó được với Tôn Vệ Đông, từ đầu tới cuối đều không cần anh nhúng tay vào.
Nhưng nếu sau này anh thất hứa, buông tay mặc kệ, đến khi đó Khương Anh phải làm sao?
Với người chồng mấy năm chung chăn chung gối như Tôn Vệ Đông cô còn không tin tưởng.
Thì dựa vào đâu mà Khương Anh lại tin tưởng vào một người ngoài như anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...