Cận Vệ Của Người Đẹp

Thư Tình bước lên một bước: “Thật mà, thời gian này, chỉ cần em rảnh rỗi là trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh quá khứ của chúng ta! Anh thì sao? Anh không có một chút cảm giác nào à?”

Nói xong, cô ta nhìn Triệu Dương với ánh mắt mong chờ.

Triệu Dương lắc đầu.

Thư Tình kéo lấy anh và hỏi: “Em không tin, tình cảm năm năm, lẽ nào anh nói buông là buông sao?”

Triệu Dương hỏi lại: “Không buông được thì thế nào đây? Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, anh không muốn nhắc lại nữa. Như vậy tốt cho em, cũng tốt cho anh”.

Thư Tình vội vàng xin lỗi: “Em biết, trước đây là em sai, anh có thể cho em một cơ hội nữa không? Em hứa sau này sẽ là một người con dâu tốt của nhà họ Triệu. Anh cũng thấy rồi đó, hôm nay cô rất quý mến em mà!”

Triệu Dương kiên định nói: “Không phải là vấn đề có tha thứ hay không. Thư Tình, em ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông yêu thương em, anh chân thành chúc phúc cho em!”

Thư Tình cắn chặt môi: “Triệu Dương, em không ngờ anh lại là một người tuyệt tình như vậy!”

Triệu Dương thật sự không thể hiểu nổi logic của người phụ nữ này. Ban đầu là cô ta khăng khăng phải chia tay, cho dù anh có níu giữ như thế nào thì cũng vô dụng.

Bây giờ mỗi người đều có cuộc sống mới của mình thì cô ta lại quay lại dây dưa.

Rốt cuộc là ai tuyệt tình đây?

Triệu Dương thở dài, cho đến giờ khắc này anh mới phát hiện ra, người con gái năm đó anh rất mực cưng chiều đã thay đổi, trở nên thật lạ lẫm và ngang ngạnh.


Thư Tình như đi vào ngõ cụt: “Có phải vì cô ta xinh đẹp và nhiều tiền hơn em không?”

“Không liên quan gì đến những thứ đó cả”.

Triệu Dương không muốn tiếp chuyện nữa, anh quay người định rời đi.

Thư Tình quát lớn: “Anh đứng lại cho em!”

Âm thanh không hề nhỏ, đến mức bà Thư núp ở ngoài cửa phải vội vàng đi vào.

Bà ta vừa mở miệng ra là giọng đầy oán trách: “Ôi trời ơi, mấy người trẻ tuổi các con, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện! Thư Tình, con cũng vậy, sao lại cãi nhau rồi?”

Lúc này Thư Tình mới bừng tỉnh, người đàn ông trước mặt đã không còn là Triệu Dương năm ấy nữa rồi.

Năm đó, khi hai người ở bên nhau, chỉ cần cô hơi tức giận thì việc đầu tiên Triệu Dương làm sẽ là nhận sai và nói xin lỗi.

Đến mức Thư Tình đã hình thành thói quen, cô ta cho rằng chỉ cần tức giận ở trước mặt anh thì hai người sẽ có thể hòa hợp như lúc ban đầu.

Cô ta nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Triệu Dương, em không có ý đó”.

Bà Thư thấy Triệu Dương không tiếp lời, vội vàng nói đỡ: “Ôi chao, cô cũng từng ở tuổi các cháu, những người yêu nhau đâu có ai là không từng cãi nhau chứ? Không phải có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là được sao?”


Triệu Dương đáp: “Cô à, cô hiểu lầm rồi. Cháu và Thư Tình đã chia tay ba tháng rồi”.

Bà Thư xua tay: “Người yêu mà, cãi nhau ầm ĩ, tan rồi lại hợp là điều bình thường mà, sao có thể xem là thật được chứ?”

Bà ta giả bộ hiền hòa nói tiếp: “Hơn nữa tính tình của Thư Tình cháu cũng biết mà, Tiểu Dương, cháu nghe lời cô đi, đừng chấp nhặt với con bé!”

Triệu Dương sửng sốt, bà Thư lật mặt quá nhanh, quả thật đã vượt qua tưởng tượng của anh.

Đến hôm nay anh vẫn còn nhớ sự độc đoán của bà Thư khi nói toạc móng heo những yêu cầu đó vào ba tháng trước.

Khi ấy mẹ anh vẫn chưa vào viện, Triệu Dương đặt mấy chục nghìn tệ tiền xuất ngũ trước mặt bà Thư, kết quả bà ta không thèm nhìn đã đẩy ra.

Còn nói nếu không có một triệu tệ thì sẽ không cho anh bước chân vào nhà nữa!

Chưa được bao lâu, mà đã quên mất những điều kiện khắc nghiệt lúc trước rồi à?

Triệu Dương không nhịn được mà nhắc nhở: “Cô à, cô đừng quên những điều kiện mà cô đã nói, đến hôm nay vẫn còn một điều kiện mà cháu chưa làm được đâu!”

Bà Thư đã sớm nghĩ ra đối sách, giọng điệu thoái thác nói: “Cái đứa trẻ ngốc này, đó là cô muốn thử cháu thôi. Cô muốn xem thử cháu có thật lòng với Thư Tình hay không!”

Suýt chút nữa thì Triệu Dương tức đến bật cười: “Cô à, thế cô thấy cháu có thật lòng hay không đây?”


Bà Thư vội vàng gật đầu: “Có, có, có, đương nhiên là thật lòng rồi. Vậy nên những điều kiện bên ngoài kia, cô sẽ không suy tính nữa. Chỉ cần cháu thật lòng đối tốt với Thư Tình thì những thứ đó có hay không đều được”.

Lúc này anh cả cũng bước vào theo, anh ta thấy Triệu Dương lại sắp bị bà Thư thuyết phục thì vô cùng lo lắng.

Bà Triệu bảo Triệu Dương tới nói chuyện rõ ràng với Thư Tình, lỡ như nó hồ đồ đồng ý hòa hợp với Thư Tình thì bên phía Tô Linh phải ăn nói thế nào đây?

Lát nữa về nhà không bị mẹ đánh gãy chân mới là lạ.

Triệu Dương suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được, hòa hợp không thành vấn đề. Có điều, có một chuyện cháu không thể giấu Tiểu Tình”.

Thư Tình nghe thấy có bước ngoặt, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ thường.

Bà Thư cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện gì thế? Chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ việc nói!”

Anh cả càng nghe càng lo, đang định lên tiếng ngăn lại.

Triệu Dương tỏ vẻ không sao đâu, anh nói một cách bình tĩnh: “Khi nãy cả nhà chú Hai tới là để nói chuyện, em họ Triệu Thanh sắp kết hôn, nên cháu đã nhượng căn nhà cũ ở bên đó cho cậu ta rồi”.

Thư Tình còn chưa nói gì, giọng điệu của mẹ cô ta đã đột nhiên nâng cao lên: “Cái gì, căn nhà đó nhượng đi rồi à?”

Ít nhiều bà Thư cũng biết một chút về tình hình nhà Triệu Dương, nhà ba tầng, trên dưới mấy trăm mét vuông. Căn nhà tầm mấy triệu tệ mà nói nhượng là nhượng sao?

“Đúng vậy, ngoài ra, nhà là anh cả cháu ở, vậy nên trước khi cháu và Thư Tình hòa hợp, cháu định ký một tờ chứng nhận tài sản trước hôn nhân. Cháu có chân có tay, nhà cưới cháu sẽ tự kiếm tiền, tuyệt đối không chiếm dụng của anh cả!”

Mặt bà Thư lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Triệu Dương cũng không còn nhiệt tình như lúc nãy nữa.

Bà ta khoanh tay hỏi: “Tiểu Dương, cô không hiểu lời cháu nói, lẽ nào cháu sẽ ra đi tay trắng sao?”


Triệu Dương giải thích: “Cũng không phải vậy. Chú Hai đã nói rồi, sẽ bù cho cháu một chiếc xe tầm hai trăm nghìn tệ. Đến lúc đó, cháu sẽ để Thư Tình đi xe, cô ấy đi xe công ty suốt cũng đủ vất vả rồi”.

Bà Thư hoàn toàn cạn lời, đau lòng như lồng ngực bị người ta xẻo mất một miếng thịt: “Cháu nói cái gì? Căn nhà mấy triệu tệ mà chỉ một chiếc xe hai trăm nghìn tệ là có thể đổi được rồi sao?”

Triệu Dương vờ như không hiểu nói: “Cô à, cô nói gì cơ? Căn nhà cũ mấy chục năm rồi, cơ bản là không đáng tiền đâu”.

Bà Thư chẳng muốn nói thêm lấy nửa câu: “Được rồi, cậu đi đi, tôi cũng không muốn quản chuyện của cậu và Thư Tình nữa”.

Thư Tình còn muốn nói gì đó, kết quả lại bị mẹ hung hăng trừng mắt. Cô ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Triệu Dương đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của bà Thư. Nhắc lại chuyện cũ thì ra là chẳng khác gì gia đình chú Hai, đều đang nhắm đến căn nhà cũ.

Anh thở dài nặng nề: “Được, nếu đã như vậy thì lời cần nói rõ anh cũng đã nói rõ rồi. Thư Tình, anh hi vọng sau này em sẽ biết chừng mực”.

Cuối cùng Thư Tình vẫn không nén được lửa giận: “Đợi đã, anh có ý gì? Anh nói em không biết chừng mực, hay là sợ em sẽ đi gây sự với Tô Linh?”

Triệu Dương trịnh trọng nhắc nhở: “Đúng vậy, mong em tự trọng!”

Thư Tình sửng sốt và kinh ngạc, lên tiếng chất vấn: “Anh lại vì cô ta mà nói chuyện với em bằng giọng điệu này sao?”

Bà Thư cũng giậm chân: “Đúng vậy, tên họ Triệu kia, cậu có thái độ gì đây? Ức hiếp hai mẹ con tôi hả? Hay cậu cho rằng vớ được phú bà rồi nên muốn diễu võ giương oai với chúng tôi?”

Triệu Dương bỗng quay người, ném cho bọn họ ánh mắt lạnh lùng.

Nếu là trước đây, anh còn niệm tình cũ với Thư Tình nên sẽ không nói quá nặng nề, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn hết đắn đo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui