Thư Tình thấy ổn rồi nên đành thôi, trước lúc đi, cô ta còn kết bạn Zalo bà Triệu và thêm bà ấy vào nhóm chăm sóc sức khỏe.
Nhận ra Tô Linh ở bên cạnh đang buồn bực, sắc mặt u ám như đáy nồi, tâm trạng cô ta cực kì tốt.
Lúc nhìn Triệu Dương, trong mắt còn chứa đựng sự dịu dàng: “Được rồi, em đi trước đây, em đã hỏi bác sĩ điều trị chính về sức khỏe của cô rồi, không có vấn đề gì cả. Dù sao anh cũng có số điện thoại của em, nếu sau này có vấn đề gì về việc điều trị hoặc hồi phục, anh cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào, không cần khách sáo với em đâu”.
Thư Tình tự cho là mình thể hiện rất đúng mực nhưng ý căn dặn và thân thiết trong giọng điệu cô ta có thể giấu được ai chứ?
Triệu Dương cứng đờ người gật đầu dưới ánh mắt lạnh lùng của mọi người.
Như nhớ đến gì đó, cô ta lại dựa gần vào Triệu Dương và nói: “Đúng rồi, em nhớ anh từng nói cô thích ăn hải sản, nhưng khoảng thời gian này tuyệt đối không thể ăn nhất là cua, anh nhớ chưa?”
Dặn dò xong hết một lượt, lúc này Thư Tình mới nhìn Tô Linh: “Cô Tô, tạm biệt”.
Tô Linh buồn bực nhìn cô ta, cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác thất bại.
Nhất là lúc nãy Thư Tình nói chuyện với Triệu Dương, cảm giác giữa hai người quá đỗi quen thuộc và tự nhiên, còn bản thân cô lại giống như người thứ ba xen vào tình cảm của người khác.
Nếu không phải lo lắng đến cảm xúc của bà Triệu, cô còn nhẫn nhịn được như vậy à?
E là đã bỏ đi từ sớm rồi!
Từ nhỏ Tô Linh đã là cành vàng lá ngọc được nuông chiều, nào có từng bị uất ức như vậy.
Lần này thì hay rồi, chỉ có thể nhịn mà không thể nổi giận.
Nhất là vừa nãy, khí thế mạnh mẽ trước đây của Triệu Dương cũng đều biến mất tăm, cả cuộc nói chuyện đều chẳng thấy anh nói giúp cô nửa lời.
Lần trước đến bệnh viện với Triệu Dương cũng vậy, cô bị Thư Tình xem thường không thể vào phòng điều trị mà cái tên đó cũng im bặt như thế.
Vốn dĩ cô không muốn so đo tính toán nhưng bây giờ đã xác định quan hệ với Triệu Dương. Mà anh vẫn nhường nhịn Thư Tình hết lần này đến lần khác, rốt cuộc có ý gì?
Đợi Thư Tình rời đi, Tô Linh càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, vành mắt cô đỏ ửng.
Triệu Dương cũng hoảng hốt, anh hoàn toàn không ngờ hôm nay Thư Tình lại đến đây, cũng không ngờ cô ta lại làm chuyện trở nên ồn ào như vậy.
Anh lại càng không ngờ Tô Linh vốn luôn mạnh mẽ lại cúi đầu trước mặt Thư Tình. Mặc dù anh không thể nói được nguyên nhân cụ thể nhưng cũng cảm thấy cảm kích không nói nên lời.
Nên làm thế nào mới ổn nếu hai người phụ nữ thực sự cãi nhau trong phòng bệnh của mẹ đây?
Triệu Dương đang muốn đi đến an ủi vài câu nhưng không ngờ mẹ mình lên tiếng nói.
“Con lại đây!”
Chị dâu bước đến an ủi Tô Linh, còn trừng mắt nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương không dám cãi lại, chỉ có thể bước lên trước.
Bà Triệu hỏi: “Bác sĩ Thư vừa nãy là sao?”
Triệu Dương không biết nên mở miệng thế nào, theo lý mà nói, chuyện giữa anh và Thư Tình đã rõ ràng cả rồi, vốn dĩ không nên chột dạ như vậy.
Nhưng thấy bộ dạng tủi thân của Tô Linh, anh không có tự tin giải thích.
Phải giải thích với mẹ thế nào về mấy chuyện đó đây?
Lẽ nào muốn nói hết mọi chuyện trước mặt Tô Linh à?
Bà Triệu lạnh lùng nói: “Có gì không thể nói ư? Hôm nay cô ta khiến Tiểu Linh tức giận thành ra như vậy, con nghĩ có thể giấu được mẹ sao?”
Nghe được ý bênh vực của bà Triệu, Tô Linh vô cùng cảm kích, nhưng cũng không muốn tha thứ cho Triệu Dương.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay bà Triệu: “Cô à, bỏ đi, chúng ta xuất viện trước, cháu không sao ạ”.
Bà Triệu xoa tay cô: “Cháu không cần nói giúp nó, nếu hôm nay nó không nói rõ ràng thì cô không đi đâu hết!”
Triệu Dương nghe mẹ mình nói vậy, nào dám do dự, anh vội nói rõ đầu đuôi chuyện giữa mình và Thư Tình.
Nghe xong chuyện, Tô Linh cũng ngây người, cô không biết có nên tha thứ cho Triệu Dương hay không.
Vốn dĩ giữa anh và Thư Tình thật sự có tình cảm, nếu không phải bị bà Thư ngăn cấm, chia rẽ đôi uyên ương thì e là hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Nhưng mấy chuyện này có liên quan gì đến cô?
Rốt cuộc Triệu Dương xem mình là gì?
Bạn gái? Phần trách nhiệm không thể vứt bỏ? Hay là người thay thế cho người phụ nữ đó?
Bà Triệu nhìn chằm chằm Triệu Dương rồi hỏi: “Đến cả mẹ cũng nhìn ra tâm ý của Thư Tình, đừng nói con không nhìn ra nhé!”
Triệu Dương vội giải thích: “Mẹ, con đã nói rõ ràng với cô ấy rồi!”
“Nói rõ rồi?”
“Vâng, hơn nữa con chưa từng liên lạc riêng với cô ấy!”
“Nói như vậy, mẹ và Tiểu Linh hiểu lầm con à?”
Triệu Dương nào dám nói lại.
Bà Triệu tiếp tục hỏi: “Được, vậy con nói cho mẹ biết có phải con còn thích cô ta không?”
Triệu Dương sửng sốt, anh và Thư Tình đều là mối tình đầu của nhau, cũng từng thề non hẹn biển bên nhau trọn đời.
Nhưng tình cảm năm năm muốn buông bỏ cũng không dễ dàng gì.
Lúc đầu chia tay với Thư Tình, anh thực sự rất đau buồn.
Nếu không với khả năng của anh, làm sao có thể không tìm được một công việc tử tế.
Sau đó đồng ý với Mạnh Kiều đến Đế Uyển làm bảo vệ là cũng có ý buông bỏ mọi thứ.
Anh không dám nói dối trước mặt mẹ mình, nếu nói anh không có chút tình cảm gì với cô ta thì hoàn toàn tự lừa người dối mình.
Tô Linh đứng bên cạnh thấy dáng vẻ do dự của Triệu Dương, lại cảm thấy buồn bực không thôi.
Cô phải chịu áp lực lớn từ gia đình, đối mặt với nguy cơ có thể đắc tội với Từ Hoa Dương để xác định quan hệ với anh, vậy mà trong lòng anh lại còn nhớ nhung người phụ nữ khác?
Tô Linh không nói gì, cô chỉ ước có thể rời khỏi đây ngay.
Chỉ là cô chưa kịp nhấc chân rời đi thì bỗng nghe được một tiếng quát lớn vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Giọng bà Triệu không lớn nhưng cực kỳ nghiêm: “Quỳ xuống!”
Triệu Dương không hề do dự, quỳ trời quỳ đất quỳ trước bố mẹ là việc chính đáng.
Anh cả ở bên cạnh khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ đừng tức giận. Mẹ còn không hiểu Tiểu Dương sao? Nó thật sự không có ý nghĩ đó!”
Bà Triệu lại quát: “Con cũng quỳ xuống!”
Anh cả không dám chọc tức mẹ mình nữa, nhanh chóng quỳ bên cạnh Triệu Dương.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Tô Linh cũng sửng sốt.
Bà Triệu sốt ruột hỏi: “Từ nhỏ mẹ đã dạy con thế nào? Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, có thể cầm được thì buông được. Con đã cắt đứt với Thư Tình thì tại sao vẫn còn dây dưa với người ta?”
“Mẹ hỏi con lần nữa, giữa Tiểu Linh và Thư Tình đó, con muốn sống cả đời với ai?”
Nghe đến vấn đề này, Tô Linh đỏ mặt nhưng cô vẫn mím môi nhìn Triệu Dương.
Lần này Triệu Dương không do dự nói: “Mẹ, cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Tiểu Linh rồi!”
Tô Linh đã bớt giận hơn không ít, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Nghĩ đẹp thế, anh muốn nhưng tôi không đồng ý đấy!”
Nhưng không ngờ bà Triệu lại càng nghiêm nghị hơn: “Con còn mặt mũi để nói vậy à? Để mặc cô ta đến cửa ức hiếp Tiểu Linh, ai cho con lá gan đó?”
Triệu Dương không dám cãi lại một câu.
Anh cả ở một bên nói: “Mẹ à, bỏ đi, Tiểu Dương biết sai rồi, mẹ đừng tức giận…”
Bà Triệu chuyển dời tầm mắt: “Con ngậm miệng lại cho mẹ! Mẹ còn chưa nói con đâu, Tiểu Dương xảy ra chuyện lớn như vậy mà con lại không quan tâm, không hỏi han gì, con còn xứng làm anh sao?”
Anh cả xị mặt xuống.
Bà Triệu tiếp tục hỏi: “Bây giờ Tiểu Linh đã là một nửa người nhà họ Triệu, lúc nãy người phụ nữ đó tìm đến cửa, sao con cứ như người câm vậy?”
Anh cả cười gượng, lần này thật sự bị em trai hại thảm rồi, liên lụy đến anh ta cũng bị mắng cho sứt đầu mẻ trán!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...