Đột nhiên Tô Linh hỏi: “Triệu Dương, thật ra anh cũng khá giỏi, mức độ nhìn nhận sự việc của anh cũng đủ, hay là… anh tới công ty của chúng tôi đi?”
Triệu Dương cũng theo đó mà đờ người ra, tuy trước kia Tô Linh từng nói mấy lời kiểu vậy, nhưng anh biết đó chỉ là khách sáo mà thôi.
Nhưng lần này thì khác, anh nghe giọng điệu của Tô Linh không giống đang đùa.
Rốt cuộc cô có ý gì, chẳng lẽ đã chấp nhận mối quan hệ của hai người? Hơn nữa cũng không để ý tới chuyện bị người ta biết?
“Tới công ty các cô, làm gì chứ?”
“Làm gì mà chả được? Bán hàng, chạy việc bên ngoài, với bản lĩnh của anh và cả lời giới thiệu của tôi thì có làm quản lý cũng được ấy chứ”.
Triệu Dương hỏi dò: “Cô không lo bị đồng nghiệp trong công ty biết quan hệ hai chúng ta sao?”
Tô Linh như đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu: “Anh không nói thì ai biết?”
Triệu Dương thất vọng, tình cảm bị hiểu lầm, cô vẫn không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh.
Thậm chí anh còn nghĩ nếu anh có thân phận giám đốc trở về từ nước ngoài như Từ Hoa Dương, liệu mọi chuyện có như này không?
Triệu Dương chán nản lắc đầu: “Bỏ đi”.
Giờ thì Tô Linh sốt sắng rồi: “Triệu Dương, anh đừng có sĩ diện được không? Tôi có thừa nhận quan hệ của chúng ta hay không thì liên quan gì tới việc anh tới công ty chúng tôi làm việc? Tôi đang nghĩ cho tương lai của anh mà!”
Triệu Dương hỏi cô: “Không sao ư? Nếu không sao thì việc tôi làm ở Đế Uyển hay tới làm ở công ty các cô có khác gì nhau?”
“Anh đừng tưởng lần trước giúp cậu Hoa Tư là việc làm ở tập đoàn Hoa Khoa của anh sẽ phất lên như diều gặp gió, nói thật cho anh biết, nói không chừng hiện giờ cậu Hoa Tư đã quên anh lâu rồi! Không thì một đội phó đội bảo vệ nhỏ con hay đội phó mà có thể gây ra khó khăn lớn vậy sao?”
Triệu Dương thừa nhận Tô Linh nói cũng có lý, nhưng nghe giọng của cô cảm giác hơi khó chịu.
“Anh mà tới Tô Thị làm, đừng nói cái khác, ít nhất tôi có thể âm thầm giúp đỡ anh, tương lai phát triển chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại!”
“Tôi chắc chắn sẽ không tới Tô Thị làm, cô không cần nói nữa”.
Tô Linh không hiểu nổi: “Tại sao chứ?”
Triệu Dương hỏi lại: “Hiện giờ tôi vẫn có thể sống bằng sức mình, huống hồ dì Mai vẫn ghét tôi lắm, nếu tôi mà tới công ty các cô, đến khi đó chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt dì Mai, vậy chẳng phải là thành kẻ ăn bám sao?”
Tô Linh sững sờ, quả thật cô còn chưa nghĩ tới chuyện này, vội nghĩ lại rồi nói: “Như này đi, tôi giới thiệu cho anh công ty khác, tôi còn quen vài người bạn ở Thiên Châu”.
Triệu Dương từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn, tạm thời không cần”.
Tô Linh thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Triệu Dương, tôi muốn giới thiệu công việc cho anh chứ không hề nghĩ công việc của anh mất mặt, nhưng nếu anh muốn phát triển mối quan hệ của chúng ta thì phải nhanh chóng gây dựng sự nghiệp đi, anh hiểu nỗi khổ của tôi chứ?”
Triệu Dương thấy cô vẫn đang lừa mình dối người, bỗng hỏi: “Vậy ư? Vậy cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy công việc gì, hay là tôi leo lên được vị trí nào thì mới xứng với vị trí tổng giám đốc này của cô?”
Cơn giận trong Tô Linh vừa lắng xuống lại bùng lên lần nữa: “Triệu Dương, anh cứ nói những lời này là có sao? Rõ ràng anh biết tôi không có ý đó mà! Ví dụ như hiện giờ, từ sáng tới tối hai chúng ta gặp nhau có vài lần, ngồi cạnh nhau cũng không có chủ đề chung, anh nghĩ tôi có thể chấp nhận anh sao?”
Triệu Dương cảm thấy hơi áy náy: “Thật ra tôi cũng hiểu ý cô, nhưng tôi mong cô có thể cho tôi chút thời gian”.
Tô Linh không muốn đôi co nữa: “Được rồi, tôi mặc kệ chuyện của anh đó, tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi”.
Tuy cô không có ý coi thường Triệu Dương, nhưng sau này phải làm sao, với thân phận hiện giờ của anh, dù có qua được cửa ải của cô, nhưng còn nhà họ Tô thì sao?
Nhà họ Tô đâu phải chỉ có một mình dì Mai nhìn chằm chằm, mấy người thân ra vẻ đạo mạn kia đâu có ai là người dễ đối phó!
Quan trọng hơn là hiện giờ bố cô còn đang nằm trong phòng điều trị tích cực, một khi để ông ấy biết sự tồn tại của Triệu Dương sẽ đánh giá như nào?
Còn Tô Linh thì không thể nào chống lại người đàn ông khiến Tô Linh vừa hận vừa nể này.
…
Ngày hôm sau, Tô Linh dậy rất sớm.
Lúc xuống cầu thang cô còn đang nghĩ ngợi, tuy mâu thuẫn giữa cô và Triệu Dương đã được hóa giải, nhưng cũng chỉ là tạm kìm nén vấn đề lại thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm muộn gì cũng sẽ trào dâng lần nữa.
Thấy trên bàn bày đầy món ăn sáng đẹp mắt, cô không khỏi gượng cười.
Nếu Tô Linh chỉ là cô gái bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết chăm sóc chu đáo, lại không cho cô vào bếp, hơn nữa còn không can thiệp tới công việc của cô như Triệu Dương thì đúng là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng xuất thân của nhà họ Tô đã định trước rằng người đàn ông ở bên cạnh cô không thể là kiểu người cam chịu sự tầm thường được.
Dù cô chịu cho Triệu Dương chút thời gian, nhưng tình hình của Tô Thị có thể cho cô ấy thời gian không?
Ăn xong bữa sáng, Tô Linh không đi làm vội, mà cô ngồi trên sofa đọc báo.
Triệu Dương ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”
“Tôi và vài vị lãnh đạo cấp cao trong công ty phải tới tập đoàn Đại Phong tham quan, chút nữa sẽ có xe tới đón tôi”.
Hôm qua đã nói rõ mọi chuyện rồi, nên Tô Linh không muốn giấu giếm Triệu Dương nữa, thời gian gần đây cô phải thay mặt cho Tô Thị tới liên lạc với tập đoàn Đại Phong đằng sau Từ Hoa Dương, chuyện này cũng khó tránh khỏi.
“Xa lắm sao? Vậy tối nay cô có về nhà ăn cơm không?”
“Ở bên khu công nghiệp, chắc sẽ không về đâu, tập đoàn Đại Phong sẽ thu xếp tiếp đãi bữa tối”.
Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng còi xe.
Triệu Dương đứng ở cửa sổ nhìn, không phải xe của Từ Hoa Dương, mà là chiếc xe Mercedes-Benz đa dụng của Tô Thị.
Thấy Tô Linh đang đi giày, Triệu Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn mượn xe dùng chút”.
Tô Linh cũng không hỏi lý do, cô mở tủ giày ra, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.
“Đây là chìa khóa dự phòng, sau này anh cần dùng xe khỏi cần nói với tôi, nếu xe ở nhà thì anh cứ đi đi”.
Nói xong, cô lại nhắc một câu: “Nhớ đổ đầy bình xăng cho tôi!”
Nhìn Tô Linh rời đi, cảm xúc trong Triệu Dương chẳng rõ như nào.
Cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người trông thì có vẻ yên bình, nhưng thực chất đều đang cố tình trốn tránh chủ đề nhạy cảm tối qua.
Nhưng đã lỡ có tình cảm với người phụ nữ tài giỏi như Tô Linh nên dù phải cắn răng anh cũng chỉ có thể kìm nén nó xuống.
Triệu Dương không phải người đàn ông thích nhận thua, chiến trường hay tình trường cũng đều vậy cả.
…
Việc hôm nay khá nhiều, Triệu Dương đến nhà kho trước, sau đó Từ Tam và Tiểu Ngũ cũng tới.
Hai người vội vã hỏi: “Anh Dương, sao thế, tối qua có thu hoạch được gì không?”
Triệu Dương ra dấu: “Đều ở trong điện thoại của tôi, chuyện còn lại phải nhờ vào hai người rồi”.
Nói xong, anh lại nhìn Tiểu Ngũ: “Đúng rồi, trong điện thoại tôi có một đoạn video, cậu tìm cách khôi phục nó được không?”
Tiểu Ngũ hỏi: “Mới xóa gần đây sao?”
Từ Tam cũng lên tiếng: “Hi, anh Dương, video gì thế? Có phải là phim heo bí mật không?”
Triệu Dương cười: “Đúng, hơn nữa còn rất đặc sắc!”
Tối qua anh xóa đoạn video này chỉ là kế sách tạm thời, hiện giờ muốn khôi phục lại nó cũng không phải muốn dùng đoạn video này để đe dọa ai cả, mà là muốn giữ làm bùa hộ mệnh mà thôi.
Nếu được thì anh khá thích đấu trực tiếp với kiểu người như Tôn Vệ Đông, còn mấy thủ đoạn xấu xa kia dùng càng ít càng tốt.
Đương nhiên rồi, nếu đối phương giở mọi mánh khóe thì cũng không thể trách anh lòng dạ độc ác được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...