Cận Vệ Của Người Đẹp

Thấy Triệu Dương ngớ người ra, Liễu Nhiên mới giục một câu: "Anh Dương, tranh thủ thời gian đi, cơ hội như này sau này khó đến lắm".

Nói xong, cô ta cũng thấy lời nói hơi mập mờ, nên mặt đỏ ửng lên.

Triệu Dương không dám nghĩ nhiều, vội làm ngay.

Không biết là vì nam nữ cùng phối hợp nên làm việc không mệt, hay là vì có một người am hiểu sổ sách như Liễu Nhiên bên cạnh.

Từ lúc có Liễu Nhiên, hiệu suất công việc rất nhanh. Chỉ qua mười phút mà đã hoàn thành số lượng công việc mà Triệu Dương mất nửa tiếng mới xong.

Nhất là không gian của phòng tài liệu tương đối kín, không có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhắm mắt hít hà mùi nước hoa trên người Liễu Nhiên rất dễ chịu.

Thấy việc nhập số liệu đã gần xong, Liễu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi lăm, chỉnh đốn lại trang phục, vừa đủ thời gian để tan ca tối. Cộng thêm việc cô ta bao che thì không ai biết tối nay Triệu Dương đã ở đây.

Đang mải nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên, có người gõ cửa phòng tài vụ.

Âm thanh đột ngột khiến hai người họ sợ hết hồn.

Triệu Dương hỏi: "Làm sao giờ?”

Liễu Nhiên tập trung nghe, sau đó nói: "Không sao, chắc là tới tìm tôi, nếu thấy tôi không ở đây thì lát nữa là đi ngay thôi".


Triệu Dương cau mày: "Vậy mai cô giải thích thế nào?"

Liễu Nhiên cười nói: "Tôi nói tôi đi vệ sinh".

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài phát ra tiếng động kỳ quái, bây giờ không cần Liễu Nhiên giải thích Triệu Dương cũng có thể nghe rõ, là tiếng ai đó dùng chìa khóa mở cửa.

Liễu Nhiên nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra cô hoảng loạn từ lâu rồi. Phòng tài vụ cũng chẳng khác gì các phòng ban khác, ngoại trừ chìa khóa trực ban trên người cô, thì chỉ có hai trưởng phòng có chìa khóa dự phòng.

Không ngờ, một trong hai người trưởng phòng đó lại mở cửa phòng.

Liễu Nhiên lo lắng nói: "Chắc là trưởng phòng của chúng tôi, hay là... tôi đi ra ngoài đối phó trước? Anh tìm chỗ nào trốn đi".

Triệu Dương lắc đầu: "Không được, vừa nãy gõ cửa cô không lên tiếng đáp lại, bây giờ tự nhiên cô xuất hiện, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ".

"Anh Dương, vậy phải làm sao?"

Liễu Nhiên đang nói chuyện không chú ý nhìn ngó, thì cửa phòng tài vụ bị mở ra.

Cô sợ hãi ngậm chặt miệng, đồng thời ra hiệu cho Triệu Dương biết cửa an ninh của phòng tài liệu chỉ vì lý do an toàn, hiệu quả cách âm không tốt lắm.

Triệu Dương cũng vội ngậm miệng lại. Giờ anh không còn cách nào khác, chỉ đành đánh cuộc rằng người đó không đi vào trong phòng tài liệu.

Vì không gian phòng tài liệu nhỏ, khó để cả hai người đều trốn được. Nếu có người xông vào, thì đến chỗ trốn bọn họ cũng chẳng còn.

Buổi tối xông vào phòng tài vụ là vấn đề khá lớn. Nếu bị trưởng phòng biết được, thì nhẹ nhất là mất chức, 99% còn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật, lúc đó sẽ khiến Liễu Nhiên bị liên lụy!

Triệu Dương càng nghĩ càng hối tiếc, cảm thấy kế hoạch hành động tối nay chưa kĩ lưỡng, quá mạo hiểm. Nếu bị người khác tóm được, thì đến đường chạy cũng chẳng có!

Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài có một người phụ nữ nói chuyện: "Thật kỳ lạ, hôm nay rõ ràng là Liễu Nhiên trực, sao cô ta không có ở đây, hơn nữa cửa cũng không khóa?"

Giọng này nghe như đang lầm bầm trách cứ.

Liễu Nhiên siết chặt tay, tim cũng co thắt lại.

Triệu Dương vỗ nhẹ vai cô ta, ý bảo không sao.

Liễu Nhiên gật đầu, kéo ống tay áo Triệu Dương theo bản năng.

Lúc này, lại có tiếng đàn ông đột nhiên truyền từ ngoài vào: "Không có ở đây thì càng tốt, chẳng phải đúng lúc cho chúng ta cơ hội làm chuyện đó sao?"

"Anh đi đi, đừng làm loạn, ở phòng ban khác vẫn có người trực”.


Lúc này không chỉ Liễu Nhiên, mà ngay cả đầu của Triệu Dương cũng nổ tung, chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nghe giọng điệu mập mờ của hai người kia, người ngu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Liễu Nhiên còn sửng sốt hơn Triệu Dương, vì cô ta nhận ra thân phận của hai người này. Người phụ nữ là lãnh đạo quản lý phòng tài vụ, trưởng phòng Lý, năm nay đã ba mươi, tính cách hướng ngoại.

Trước khi cô ta và Khổng Nguyệt vào làm, trưởng phòng Lý và trưởng phòng nhân sự Khương đều là hoa khôi cả. Bọn họ tranh đấu nhau công khai trong nhiều năm, đến bây giờ trong văn phòng công ty quản lý tòa nhà vẫn thầm lưu truyền nhiều câu chuyện cũ về bọn họ.

Còn giọng người đàn ông thì càng khiến cô ta bất ngờ hơn, đó là chồng của trưởng phòng Khương - trưởng phòng an ninh - Tôn Vệ Đông!

Triệu Dương ngồi bên cạnh thấy sự khác thường thì bày ra vẻ nghi hoặc.

Liễu Nhiên không dám nói gì, kéo tay Triệu Dương, viết lên tay anh mấy chữ.

Làn da của cô rất mịn, ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay tạo cảm giác hơi ngứa ngáy. Nhưng Triệu Dương còn chưa kịp nhận thấy điều gì khác thường thì tin tức kinh khủng tiếp theo khiến anh giật mình.

Người đàn ông ngoài kia là anh họ của Tôn mập!

Mẹ kiếp, sao lại chó má thế nhỉ?

Triệu Dương từng nghe nói về trưởng phòng Tôn này, nhưng chưa gặp mặt bao giờ. Có điều từ ảnh nghề nghiệp trên tường kia, thì khó mà đoán được anh ta là Tôn mập có quan hệ với nhau.

Dáng người Tôn mập béo ú, đầu óc đần độn, nặng hơn trăm cân.

Nhưng Tôn Vệ Đông thì khác, trông có khí chất, cặp chân mày cau lại uy nghiêm. Dù không quen biết gì, nhưng Triệu Dương cảm thấy đối phương không phải người dễ đối phó.

Không ngờ, hôm nay định tới để tóm đuôi Triệu Dương, thì lại bắt được chuyện gian tình nhà người khác!

Đang phân tích ưu và nhược điểm của vấn đề này, thì một tiếng động kỳ quái vang lên.


Liễu Nhiên là cô gái rành sự đời, chỉ nghe một lát, sắc mặt đã đỏ ửng lên, khẽ thở dài một hơi!

Triệu Dương thì nghe ngóng rất tập trung, không phải vì anh thích thú gì, mà vì anh nghĩ nếu chuyện này mà lợi dụng được, thì đúng là một quân át chủ bài trong kế hoạch!

Chưa nghĩ được nhiều, trưởng phòng Lý ở ngoài kia đã cần xin tha thứ: "Vệ Đông... được rồi... đừng... đừng làm loạn nữa, lát nữa lại bị người ta... nghe thấy giờ... để... để hôm khác... được không?"

Tôn Vệ Đông không hài lòng: "Không được, gần đây bà cô luống tuổi đó quản anh ngày càng chặt, làm gì còn thời gian?"

Trưởng phòng Lý rất đắc ý, phô trương nói: "Ha ha, trưởng phòng Khương là người đẹp nhất văn phòng công ty quản lý tòa nhà, thế mà anh bảo cô ta là bà cô luống tuổi à?"

Tôn Vệ Đông ra vẻ thông minh: "Hừ, còn kém xa em!"

Triệu Dương nghe thấy buồn nôn. Tên khốn này, đã vụng trộm sau lưng vợ, mà lại còn có thể nói mấy lời vô liêm sỉ thế này!

Trưởng phòng Lý vẫn không yên tâm: "Đừng làm loạn nữa, chúng ta ra ngoài thuê phòng. Ở đây lỡ bị ai nghe được, thì chúng ta không sống nổi đâu!"

"Thuê phòng làm gì? Ở đây có phải kích thích hơn không? Anh muốn tìm cơ hội thế này lâu lắm rồi!"

"Đúng là chịu anh, anh đợi một lát đi, chúng ta vào trong đã!"

Nghe vậy, Triệu Dương và Liễu Nhiên ở sau cánh cửa hoàn toàn sững sờ.

Nhất là Liễu Nhiên, sắc mặt cô đỏ ửng, biểu cảm méo mó. Vừa nãy cô ta dự đoán bao nhiêu khả năng, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui