Cận Vệ Của Người Đẹp

Khổng Nguyệt biết lúc này có nói gì thì Trương Vũ cũng không tin.

Thứ nhất cô lo Triệu Dương bị người khác hiểu lầm, thứ hai cũng lo lắng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của Liễu Nhiên và Trương Vũ.

Nghĩ một hồi, cô mới chủ động khoác tay lên cánh tay Triệu Dương, vẻ mặt tự nhiên nói: “Vừa rồi ba chúng tôi vẫn ở cùng nhau, tôi có chuyện nên mới rời đi một lúc, hơn nữa anh Dương là bạn trai của tôi, tôi tin anh ấy, anh cũng đừng nghĩ nhiều!”

Nghe chính miệng Khổng Nguyệt thừa nhận Triệu Dương là bạn trai của cô, Trương Vũ hơi ngạc nhiên.

Nhưng có Khổng Nguyệt ra mặt bảo vệ, hắn có cảm thấy không phục cũng đành chịu đựng.

Ngay cả bạn gái là Khổng Nguyệt đã tin tưởng, nếu hắn cứ cố chấp mãi thì không phải là nhằm vào Triệu Dương mà là đang nhằm vào Liễu Nhiên.

Thật ra chuyện hôm nay, hắn nghĩ lại quả thật chỉ là hiểu lầm.

Nhưng Liễu Nhiên bị tên họ Triệu kia sàm sỡ cũng là sự thật.

Mặc dù vừa nãy hắn còn đánh Triệu Dương một đấm nhưng vẫn chưa hết giận.

Không ngờ tên này lại là bạn trai của Khổng Nguyệt, vậy lát nữa nên trò chuyện kiểu gì đây.

Liễu Nhiên sửng sốt một lúc, nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì. Chị em tốt sợ ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Trương Vũ nên mới giả vờ nhận là bạn gái Triệu Dương.

Vừa cảm thấy cảm động nhưng lại càng thất vọng với biểu hiện hôm nay của Trương Vũ.

Ngay cả một hiểu lầm nhỏ mà hắn cũng không xử lý được thì sau này nếu hai người thật sự ở bên nhau, liệu hắn có thể bảo vệ được mình không?


Triệu Dương cũng hiểu dụng ý của Khổng Nguyệt khi làm vậy, anh vội kìm nén cảm xúc kì lạ trong lòng.

Các món ăn đã gọi nhanh chóng được phục vụ mang lên.

Bầu không khí không được tốt như mong đợi, thật ra theo ý định ban đầu của Khổng Nguyệt là giới thiệu người bạn của mình cho Triệu Dương làm quen.

Nhất là khi nghe nói bạn trai Liễu Nhiên làm trong ngành an ninh ở một công ty nước ngoài nên cô mới thúc đẩy mối quan hệ. Chưa nói đến việc có thể làm bạn hay không, ít nhất cũng để Triệu Dương có thêm một mối quan hệ nữa có lẽ sau này sẽ có lợi.

Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này khiến hai người ầm ĩ, đúng là có lòng tốt giúp đỡ nhưng lại làm hỏng chuyện.

Trong bữa ăn, Khổng Nguyệt chủ động làm dịu bầu không khí, Liễu Nhiên cũng phối hợp theo.

Có hai người phụ nữ nói chuyện, Triệu Dương và Trương Vũ cũng hòa hoãn lại. Mặc dù bữa cơm không được coi là náo nhiệt nhưng cũng không quá gượng ép.

Có vẻ như Trương Vũ rất có hứng thú với thân phận của Triệu Dương, uống vài ly rượu liền bắt đầu cướp lời Liễu Nhiên. Nhất là sau khi biết Triệu Dương chỉ là một nhân viên bảo vệ dưới văn phòng công ty quản lý tòa nhà, hắn hơi kinh ngạc.

Hắn thầm tiếc cho Khổng Nguyệt, lúc nhìn cô, hắn bỗng có cảm giác hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Thầm nghĩ như vậy, hắn lập tức nảy ra vài ý định. Bạn bè ưu tú bên cạnh hắn rất nhiều, giới thiệu cho Khổng Nguyệt một người chắc không phải là chuyện khó đâu nhỉ?

Dù không thể làm gì được tên họ Triệu này nhưng chia cắt anh và Khổng Nguyệt cũng không tệ. Thứ nhất có thể giải tỏa cơn giận này, hai là cứu lấy một đóa hoa nhài.

Triệu Dương ăn khá no, chủ động rót một ly rượu: “Anh Trương, hai chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết, tôi kính anh ly này!” Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

“Khách sáo rồi”.

Nói rồi Trương Vũ cũng rót rượu nhưng chỉ rót nửa ly.

Triệu Dương khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

“Tôi cạn trước!”

Dứt lời anh nâng ly rượu lên và uống hết một hơi.

Trương Vũ tùy ý nâng ly lên, đặt bên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Thái độ cho có lệ như vậy, đừng nói là Triệu Dương, ngay cả Khổng Nguyệt cũng nhìn ra.

Vẻ mặt Triệu Dương vẫn như bình thường, anh không nói gì.

Khổng Nguyệt lại hơi khó chịu, tuy cô không phải người trong quán rượu nhưng cũng biết đạo lý kính rượu phải rót đầy ly, trà rót đầy là đuổi người đi.

Anh Dương kính hắn một ly rượu đầy là đã có ý muốn tháo gỡ những hiềm khích lúc nãy, nhưng cái tên họ Trương này lại xem thường người khác đến vậy?


Hơn nữa vừa rồi thấy hắn thì thầm với Liễu Nhiên, cũng không biết hỏi cái gì, sau đó còn bày ra vẻ mặt ngạo mạn.

Mặc dù Khổng Nguyệt không biết nội dung cụ thể nhưng cũng có thể đoán được đại khái, chắc chắn là hỏi về tính chất công việc của Triệu Dương, cộng thêm hiểu lầm trước nên mới khiến hắn khinh người như vậy.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi khó chịu.

Trong mắt cô, Triệu Dương là một người đàn ông đích thực, có khi nào bị người khác ức hiếp vậy đâu?

Liễu Nhiên cũng nhìn thấy chút khác thường nhưng cô ta không tiện nói gì. Một là không có lập trường, hai là cũng không tiện nói giúp Triệu Dương.

Dĩ nhiên tâm trạng cô ta không tốt là thật, thiện cảm với Trương Vũ bị kéo xuống đến mức âm!

Trương Vũ vẫn không biết gì, động tác nhỏ của hắn đã khiến đến hai cô gái bất mãn với hắn.

Hắn cố ý hỏi Triệu Dương: “Anh Triệu, buổi chiều anh không cần đi làm sao?”

Triệu Dương không hiểu dụng ý của hắn nên vẫn lịch sự đáp: “Tất nhiên là phải đi làm rồi, tôi nhân lúc rảnh lén chạy ra ngoài này”.

Trương Vũ đắc ý nói: “Vậy anh còn uống nhiều như vậy sao? Cả người toàn mùi rượu, ngộ nhỡ lúc đứng gác bị chủ tố cáo thì làm thế nào?”

Khổng Nguyệt nghe được ý chế giễu trong lời nói của Trương Vũ bèn lên tiếng thay anh: “Vậy còn anh, anh không sợ à?”

“Tôi? Tôi sợ cái gì? Công ty chúng tôi có nhà ăn, đồ ăn Tây, bít tết, cả đồ uống đều là miễn phí, uống chút rượu có là gì?”

Ai cũng có thể nghe ra ý cố tình khoe khoang thể hiện sự hơn người trong lời nói của hắn.

Hai người phụ nữ càng chán ghét, nhất là Liễu Nhiên, nhận thức về hắn đã rơi xuống đáy cốc!

Nhưng Trương Vũ vẫn không cảm nhận được, chủ động hỏi: “Đúng rồi Tiểu Nhiên, chẳng phải lần trước em nói muốn đến tham quan nhà ăn ở công ty bọn anh sao? Ngày mai anh dẫn em đi nhé?”

Dứt lời, hắn lại nhìn Khổng Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cô có thời gian cũng đi cùng đi. Quan hệ của tôi với bộ phận hậu cần khá tốt, dẫn hai người vào vẫn được. Tôi nói hai người biết, mức ăn tiêu chuẩn của công ty không thua gì khách sạn năm sao đâu!”


Có tất cả bốn người trên bàn ăn, hắn đã mời hai cô gái nhưng lại không mời Triệu Dương là đang thể hiện rõ ý xem thường người khác.

Triệu Dương chỉ nhấp một ngụm rượu nhưng cũng chẳng cảm thấy có cảm giác gì, người không cùng chí hướng không thể nào làm việc với nhau nên anh cũng lười so đo tính toán.

Nhưng không ngờ Liễu Nhiên là người lên tiếng đầu tiên: “Thôi vậy, em không đi đâu”.

Trương Vũ không hiểu nên hỏi lại: “Sao vậy, chẳng phải lần trước em vẫn muốn đi sao?”

“Bây giờ không muốn nữa, không có hứng”.

Khổng Nguyệt cũng đáp lời: “Tôi cũng vậy, một nhân viên văn phòng ở công ty nhỏ như tôi không dám bước chân vào nhà ăn công ty nước ngoài của các anh!”

Trương Vũ bị hai người phụ nữ từ chối thẳng mặt, sắc mặt phải gọi là cực kì khó coi.

Khổng Nguyệt cũng lười nói nhiều, buông đũa và nói: “Không ăn nữa!”

Triệu Dương ngạc nhiên: “Sao lại không ăn nữa?”

Cô nũng nịu nói: “Em no rồi, anh Dương, anh đi dạo với em đi”.

“Được”.

Hai người lần lượt đứng dậy, trước khi Khổng Nguyệt rời đi, cô chỉ chào Liễu Nhiên, hoàn toàn không để ý đến Trương Vũ.

Nể mặt chị em tốt, cô không hất ly nước lên mặt hắn đã là khách sáo lắm rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui