Tình cảnh phức tạp, một trận chiến đẫm máu có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Vương Như Nguyệt cũng không để ý tới tình cảnh của mình, lớn tiếng quát mắng: “Mã Cương, cậu muốn làm gì?”
Mã Cương ngây người trong phút chốc, không ngờ Vương Như Nguyệt cũng ở đây!
Anh Đao cười sảng khoái và vỗ tay nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người này chính là bà chủ mới của Huy Hoàng chúng ta, tổng giám đốc Vương đúng không?”
Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây đều nhìn theo.
Vương Như Nguyệt vốn như hạc đứng giữa đàn gà, bị người ta nhìn như vậy, không thể che giấu được nữa.
Mã Cương sững sờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Nói thế nào Vương Như Nguyệt cũng là chủ của Huy Hoàng, nếu vạch trần thật sự thì hắn sẽ bị yếu thế.
Nhưng cứ trơ mắt như vậy nhìn mình bị Triệu Dương thay thế, cho dù thế nào hắn cũng không làm được!
Triệu Dương cũng cảm thấy đau đầu dữ dội, anh không muốn Vương Như Nguyệt chen vào là vì sợ gây thêm rắc rối, nhưng nếu anh Đao đã chủ động chỉ ra thân phận của Vương Như Nguyệt thì e rằng chuyện này không thể tránh khỏi.
Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, vốn dĩ chỉ là một rắc rối nhỏ mà bây giờ lại càng lúc càng lớn chuyện.
Vương Như Nguyệt thấy tránh không thoát, liền dứt khoát đi ra một cách tự nhiên.
“Đây chính là anh Đao sao? Đàn em Vương Như Nguyệt nghe danh anh đã lâu!”
Lần nói chuyện này của Vương Như Nguyệt rất khéo léo, cộng thêm cô trông cũng xinh đẹp nên rất dễ gây thiện cảm cho người khác.
Nhất là khi đẩy mọi người bước ra, dáng người cao gầy chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của nơi này.
Anh Đao đánh giá một chút, vội vàng đứng dậy chào đón: “Em Như Nguyệt khách sáo quá rồi, từ lâu đã nghe nói Huy Hoàng đổi chủ mới, vẫn luôn muốn đến thăm hỏi, kết quả kéo dài đến giờ, là anh lễ nghĩa không chu toàn!”
Nói xong, hắn vòng qua bàn trà, chủ động bắt tay với cô.
Vương Như Nguyệt từ chối không được, liền khách sáo giơ tay ra.
Chớp mắt bàn tay chạm nhau, khuôn mặt anh Đao đầy vẻ hài lòng, bàn tay Vương Như Nguyệt có vẻ đầy đặn nên nắm trong tay rất dễ chịu.
Cảm giác tay dịu dàng khiến tim hắn đập nhanh thêm mấy phút, bao lâu rồi hắn chưa gặp được người phụ nữ cực phẩm như vậy?
Triệu Dương đúng lúc tiến lên nửa bước, đứng phía sau Vương Như Nguyệt.
Dưới áp lực của Triệu Dương, anh Đao cũng không hành động quá giới hạn, luyến tiếc không nỡ thu tay về và nói tiếp: “Cậu em này, là người của tổng giám đốc Vương à?”
Vốn dĩ Vương Như Nguyệt muốn tiếp xúc với Mã Cương một thời gian, nhưng thấy điệu bộ hôm nay của hắn, liền biết được đây là một con sói tham vọng không thuần phục được.
Do đó cô cũng không khách sáo nữa mà đề cử Triệu Dương: “Cậu ấy là đàn em của tôi, thường giúp tôi làm việc”.
Anh Đao khen ngợi nói: “Thảo nào, tuổi trẻ có triển vọng, không tệ!”
Mã Cương đứng bên cạnh tim khẽ đập khi nghe thấy vậy, hắn vội vàng bước lên nói: “Anh Đao, em...”
Anh Đao ngắt lời: “Tiểu Cương, bản lĩnh của Tiểu Triệu không tệ, nói chuyện làm việc cũng không soi ra được khuyết điểm, cậu vẫn nên cho người mới cơ hội ra mặt đi!”
Nghe thấy vậy Mã Cương hết sức bực bội, hắn đã nhìn ra được, anh Đao đã rung động với Vương Như Nguyệt và có ý lấy lòng cô!
Hắn thích Vương Như Nguyệt không hề giả, nhưng cũng không dám cướp phụ nữ của anh Đao.
Xem ra sau này ở Huy Hoàng, sẽ bị tên họ Triệu này tranh công rồi.
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng không có cách nào khác.
Có Vương Như Nguyệt giới thiệu, lại được anh Đao giúp đỡ, tên họ Triệu này đã chiếm hết thiên thời địa lợi, còn đấu với cậu ta nữa thì đồng nghĩa với việc lấy đá đập lên chân.
Chỉ cần tên họ Triệu này không ngốc, chén cơm này ở Huy Hoàng e là hắn không lật đổ được rồi.
“Anh Đao nói đúng, vừa nãy em chỉ đùa với cậu Triệu để thử xem năng lực nghiệp vụ của cậu ấy thôi, vậy chuyện này cứ giao cho cậu Triệu xử lý đi”.
Ngoài miệng Mã Cương nói khéo léo, thật ra đang nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Dương tiếp lời: “Anh Mã yên tâm, chuyện hôm nay nhất định tôi sẽ xử lý công bằng!”
Mã Cương cười khẩy, xử lý công bằng cái con khỉ, chẳng phải là dựa vào chuyện này để ôm chân anh Đao à? Nịnh nọt anh Đao sao?
Tên khốn họ Triệu cậu, thật lòng chán ghét ông đây cũng cần phải nói chuyện khéo léo vậy à?
Triệu Dương cũng không quan tâm suy nghĩ của người bên cạnh, anh quay đầu nói: “Thả người!”
Hai tên đàn em của Mã Cương chần chừ chốc lát, từ từ buông Tiểu Ngũ ra.
Triệu Dương bước lên hỏi một câu: “Thế nào, không sao chứ?”
Tiểu Ngũ lắc đầu, hốc mắt cũng đã ửng đỏ.
Vừa nãy cậu ta đều đã thấy mọi việc Triệu Dương làm, nếu không phải vì cậu ta, đoán chừng Triệu Dương cũng sẽ không tranh chấp với Mã Cương.
Triệu Dương lại hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Bên phía Mã Cương dồn hết sức chăm chú nghe, lúc trước Triệu Dương thả người hắn đã mơ hồ cảm thấy không đúng, bây giờ nghe anh hỏi như vậy, càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Còn hỏi gì nữa chứ?
Kéo ra ngoài đánh cho một trận, giữ thể diện cho anh Đao, sau đó lại mời một bữa và uống rượu, vẹn cả đôi đường.
Chạy đến hỏi xảy ra chuyện gì ư?
Kẻ ngốc thì vẫn là kẻ ngốc thôi, cơ hội kết giao với anh Đao đưa đến tận cửa vậy mà cậu ta cũng không biết xử lý!
Mã Cương kiếm chuyện: “Đội trưởng Triệu, sao cậu lại hỏi như vậy? Tên nhóc này có ý đồ hại người, cho dù là tư hay công, đều phải đưa ra một câu trả lời! Cậu còn hỏi xảy ra chuyện gì ư?”
Anh Đao cũng hơi nghi ngờ, có điều Vương Như Nguyệt đang quan sát ở bên cạnh nên hắn cũng không lên tiếng.
Bây giờ nghe Mã Cương chất vấn, hắn liền nhìn Triệu Dương với ánh mắt dò xét, sở dĩ hắn nhúng tay vào chuyện này cũng là muốn dựa vào cơ hội này kết giao với Vương Như Nguyệt.
Nhưng một chuỗi câu hỏi này của Triệu Dương lại khiến anh Đao mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận truy xét lại không nghĩ ra ngọn nguồn bên trong.
Nếu tên Triệu Dương này không phải kẻ ngốc thì không có lý do đứng mặt đối mặt với hắn!
Triệu Dương nhìn Mã Cương, mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy cũng không thể một gậy đánh chết người ta chứ? Dù xảy ra chuyện gì cũng phải cho người ta một cơ hội lên tiếng giải thích, nếu không, sau này còn ai dám đến Huy Hoàng tiêu xài nữa?”
Mã Cương suýt bật cười, hắn tiếp tục vặn hỏi: “Vậy theo ý của cậu, lẽ nào vẫn là lỗi sai của anh Đao ư?”
Triệu Dương chậm rãi nói: “Ai đúng ai sai, hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Mã Cương cười nhạt: “Ai đúng ai sai? Cậu Triệu à, cậu nói như vậy rốt cuộc là có ý gì đây?”
Triệu Dương thấy hắn hùng hổ dọa người nên dần dần mất kiên nhẫn.
Một anh Đao thôi mà, anh chẳng thèm để ý, bây giờ anh chỉ đang lo lắng, tiếp theo nên xử lý chuyện này thế nào.
So với rắc rối bên ngoài thì anh càng lo lắng vấn đề nội bộ bên trong hơn.
Rắc rối của anh Đao dễ xử lý, giải quyết dứt khoát sẽ không làm hại đến Huy Hoàng.
Nhưng loại người như Mã Cương giống như một quả bom hẹn giờ ẩn núp trong nội bộ Huy Hoàng, xử lý không tốt, sẽ tổn hại đến cơ sở của Huy Hoàng.
Tối nay anh lại tiếp tục nhượng bộ, ba phần là kiêng nể anh Đao, bảy phần còn lại là giữ thể diện cho Mã Cương hắn.
Kết quả thì hay rồi, tên Mã Cương này năm lần bảy lượt đối đầu với Vương Như Nguyệt!
Lẽ nào hắn quên rằng, chén cơm của hắn là ai ban phát? Là Vương Như Nguyệt, chứ không phải anh Đao!
Triệu Dương cố ý mỉa mai hắn, không giữ ý với hắn nữa: “Là có ý gì? Anh nói tôi có ý gì sao?”
Mã Cương bị ánh mắt anh hù dọa, lập tức sửng sờ.
Triệu Dương tiếp tục truy hỏi: “Hai bên đều là khách của Huy Hoàng, ầm ĩ xảy ra mâu thuẫn giải quyết công bằng là được rồi, nếu thiên vị, sau này còn có ai đến Huy Hoàng tiêu xài nữa? Nếu tôi đã là nhân viên của Huy Hoàng thì đương nhiên trước tiên phải suy nghĩ cho chị Như Nguyệt rồi! Đội trưởng Mã, anh nói... có đúng như vậy không?”
Triệu Dương vừa dứt lời, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...