Anh Đao đã thu lại ánh mắt trên người Vương Như Nguyệt, lúc chuyển mắt nhìn sang Triệu Dương thì thấy vui hơn: “Tiểu Cương, trong nhà cậu không yên bình nhỉ? Có cần anh Đao giúp cậu giữ thể diện không?”
Hắn có thể thấy cái người đột nhiên bước ra này muốn đối đầu với Mã Cương.
Anh Đao chẳng quan tâm ai làm chủ ở Huy Hoàng, chỉ cần mỗi tháng đúng hạn biếu hắn mấy thứ tốt, còn đâu ai thèm quan tâm kẻ kia là Mã Cương hay Vương Cương?
Mã Cương nghe anh Đao nói, trong lòng càng thêm cảnh giác, vội đáp: “Anh Đao yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, không cần nhọc tới anh”.
“Được, có chuyện gì thì cậu cứ nói, đều là anh em cả, không cần ngại”.
Anh Đao không nói gì nữa, vẫn nên có một chút lời xã giao, dù sao cũng không được ăn nói quá tệ, nếu không đàn em dưới trướng bắt chước theo thì sau này hắn khó quản lý.
Mã Cương nhìn Triệu Dương với ánh mắt lạnh lùng: “Họ Triệu kia, nể mặt tổng giám đốc Vương, tôi không muốn phá hủy sự hòa thuận với cậu, mau quay về uống rượu đi!”
Triệu Dương cười nói: “Anh Mã, rượu thì lúc nào chẳng uống được, chúng ta vẫn nên giải quyết rắc rối trước mắt đi!”
Mã Cương thấy Triệu Dương không biết mềm mỏng, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Mẹ nó, không biết điều gì hết! Người đâu, mời phó đội trưởng Triệu về cho tôi!”
Nghe lệnh của hắn, một tên đàn em bước lên, đấm một phát vào bụng của Triệu Dương.
Ngoài ra hai tên theo sau một trái một phải chèn ép Triệu Dương đến cùng.
Vương Như Nguyệt hết hồn, không ngờ tên Mã Cương này lại ngang ngược như vậy, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, dù nói gì thì Triệu Dương cũng là người cô đích thân đưa tới đây, vậy mà cũng dám không nể mặt cô!
Vương Như Nguyệt chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì Triệu Dương đã đánh trả đối phương.
Bởi vì ánh sáng tối mờ nên cô cũng không nhìn rõ lắm, chỉ nghe thấy tiếng tay chân đấm đá, vậy mà Triệu Dương không lùi một bước nào, ngược lại khiến đối thủ trở nên lúng túng.
Lúc này cô mới nhớ ra khả năng đánh nhau của Triệu Dương không hề đơn giản.
Ngày đó chính anh cũng xử lý đám côn đồ dưới trướng chồng cũ của cô với khí thế hiên ngang như vậy rồi cứu cô ra từ nước sôi lửa bỏng.
Hôm nay cảnh tượng tương tự tái hiện trước mắt, Vương Như Nguyệt bỗng dưng có được một người đáng tin cậy, dường như trời sập người đó cũng gánh vách thay cô.
Nghĩ đến đây, nỗi lo ban đầu cũng dần tan biến, một tên Mã Cương mà thôi sao có thể làm khó anh.
Anh Đao không hứng thú với tình hình rối ren trong quán, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, ngồi xem bọn họ đánh nhau cũng được.
Cho nên ở dưới cảnh tượng đánh nhau tưng bừng thì hắn cũng thấy náo nhiệt, ánh mắt không ngừng lướt trên cơ thể của Vương Như Nguyệt, càng nhìn càng mê.
Nhìn rồi hắn mới phát hiện ra có gì không đúng, trông thấy bộ dạng sốt ruột của Vương Như Nguyệt, hình như có quan hệ không bình thường với tên vừa xuất hiện.
Vương Như Nguyệt vừa mới rời mắt khỏi Triệu Dương thì cảm nhận được ánh mắt của anh Đao trên người mình.
Trực giác của phụ nữ mách bảo cô đối phương không có ý tốt, cô đang định rời đi để tránh tầm mắt của anh Đao thì phát hiện cửa phòng VIP đã bị người chặn lại.
Vương Như Nguyệt thầm kêu không ổn, vốn định đến xem tình hình nội bộ của Mã Cương, kết quả lại thêm chuyện!
Đúng lúc này, Từ Tam bước lên nửa bước, thấp giọng nói: “Chị Như Nguyệt, đừng lo, anh Dương đã bảo em bảo vệ chị rồi”.
Vương Như Nguyệt bỗng cảm động, không ngờ vào lúc này Triệu Dương còn nghĩ cho cô.
Triệu Dương vẫn chưa biết mình bị chặn đường lui, nhưng có anh Đao đang ngồi một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, anh cũng không muốn xé to chuyện ra.
Hạ gục tên côn đồ đầu tiên bằng một cú đánh dùng cùi chỏ, không đợi hai tên côn đồ còn lại hoàn hồn, anh đã thu người lại.
Tên côn đồ bị đánh nôn ra một ngụm máu, được đồng bọn đỡ đứng dậy.
Dưới áp lực của Triệu Dương, ba bọn họ không dám tùy tiện xông lên nữa.
Triệu Dương dừng tay và nói: “Anh Mã, chúng ta đều là người một nhà, cớ sao phải đánh đấm như vậy? Hôm nay tôi đến cũng là muốn giải quyết rắc rối, vậy mà hai chúng ta lại đánh nhau thế này, người ngoài thấy được sẽ chê cười mất.”
Thật ra vừa nãy anh đã ra tay nhẹ lắm rồi, nếu không bây giờ tên kia khó mà đứng dậy được, hy vọng Mã Cương có thể hiểu điều này.
“Một đám vô dụng, cút xuống hết cho tao!”
Mã Cương chửi một câu rồi nhìn về phía Triệu Dương, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
Hắn vốn tưởng rằng Vương Như Nguyệt cài người bên cạnh mình chỉ là một kẻ quan sát mà thôi, nào ngờ khả năng đánh đấm của tên này không tệ, khiến hắn bắt đầu cảm thấy mình gặp nguy.
Anh Đao ngồi bên kia cũng xem náo nhiệt đủ rồi, chen miệng nói: “Tiểu Cương à, có gì từ từ nói, đánh lộn rạn nứt tình cảm hòa thuận, bây giờ lại không quan tâm đến mối làm ăn nữa à? Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện”.
Sắc mặt Mã Cương trở nên khó coi, hôm nay xảy ra một đống chuyện trước mặt anh Đao, còn chưa giải quyết được, liệu có bị hắn xem thường không? Liệu sau này có xảy ra những rắc rối khác không?
Anh Đao nhìn ra nỗi băn khoăn của hắn, động viên: “Cậu yên tâm, chúng ta làm anh em bao nhiêu năm rồi? Tình cảm nơi đây sẽ không bị người ngoài phá vỡ quy tắc!”
Có lời này của hắn, Mã Cương cảm thấy yên tâm hơn, cúi người nói: “Khiến anh Đao chê cười rồi”.
Lúc này anh Đao nhìn về phía Triệu Dương: “Cậu em này đánh đấm không tồi, xưng hô thế nào đây?”
Hắn biết vừa rồi Triệu Dương không dùng hết sức mình, nếu không cũng sẽ không chủ động chen vào chuyện này.
Nếu chỉ là một tên vô dụng thì đâu cần hắn mở lời, để Mã Cương trực tiếp giải quyết luôn.
Người ngoài nói làm trong cái ngành này của hắn không cần đầu óc, đó chỉ là lời đồn mà thôi, kẻ không có đầu óc đều bị cho vào cải tạo, có đầu óc mới có thể thong dong bên ngoài.
“Kẻ mạnh sẽ sống sót, kẻ yếu sẽ bị đào thải”, nguyên tắc này đặt trong bất kỳ ngành nghề nào đều đúng.
Triệu Dương khiêm tốn nói: “Anh Đao, anh gọi tôi Tiểu Triệu là được rồi”.
“Trước giờ Tiểu Cương luôn làm chủ Huy Hoàng, cậu tự dưng chen vào, làm việc không hợp quy tắc, anh Đao không thích những người vô phép tắc, nên cậu cũng đừng làm khó anh, thế nào?”
Anh Đao nói chuyện không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón cái, vẻ mặt trông như ôn hòa, nhưng toàn thân lại tỏa ra khí thế uy nghiêm.
Cộng thêm năm, sáu tên côn đồ làm cảnh đằng sau, nếu là người bình thường, e là vừa đối mặt đã sợ nhũn chân rồi.
Nhưng Triệu Dương vốn chẳng quan tâm, núi đao biển lửa cũng không khiến anh chùn bước huống chi là chuyện nhỏ trước mắt.
Chỉ là anh thấy hơi bất ngờ, gã anh Đao này nói năng, làm việc rất có trình độ, ít ra mạnh hơn Mã Cường nhiều, tuy là côn đồ nhưng cũng không phải loại mở miệng ra đòi chém đòi giết.
Giang hồ không đáng sợ, nhưng giang hồ có văn hóa ít nhiều cũng khiến người ta để tâm.
Nghĩ đến đây, Triệu Dương tiếp lời hắn nói: “Anh Đao, tôi được tổng giám đốc coi trọng và cho kiếm cơm ở đây, nếu gặp chuyện mà trốn chạy thì sau này làm việc kiểu gì?”
Sắc mặt Mã Cương ngày càng trở nên khó coi: “Tên họ Triệu kia, con mẹ nó, cậu đừng tưởng rằng có tổng giám đốc Vương chống lưng thì tôi không dám làm gì cậu. Lúc tôi làm việc ở Huy Hoàng, không biết cậu đang ở cái xó nào! Muốn lật đổ tôi, cậu chán sống rồi hả?”
Nói xong, hắn ra hiệu cho đám đàn em ở đằng sau.
Vốn tưởng rằng Triệu Dương chỉ là một tên thừa nước đục thả câu mà thôi, nào ngờ tên này lại muốn vòng qua chiếm lấy địa vị của mình.
Chặt đứt tiền tài giống như giết cha mẹ người ta, nếu tên Triệu Dương này thật sự có ý đồ đó, vậy thì cũng đừng trách hắn trở mặt với Vương Như Nguyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...