Nếu như đã mất đi thế chủ động thì giằng co thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Trưởng phòng Khương khẽ ho nhẹ một tiếng, lúc này mới đột nhiên nói: "Ôi trời, cậu xem, con người tôi thật là, công việc bận rộn đến mức không quan tâm đến chuyện gì nữa, còn quên cả cậu, thật là ngại quá!"
Giọng điệu của Triệu Dương bình tĩnh: "Chị là người nhiều việc nên hay quên cũng bình thường mà, tôi hiểu, trưởng phòng Khương không cần quan tâm đến tôi, tôi chờ thêm một lúc nữa là được, không sao cả".
Trưởng phòng Khương thở dài, những lời này của anh rất hợp tình hợp lý, không để người khác tìm ra được chút sai sót nào, thậm chí ngay cả một chút oán hận cũng không thể nghe ra được.
Nếu anh không phải là kẻ hèn nhát sợ phiền phức thì chính là người không quan tâm đến vinh nhục.
Với tuổi tác của Triệu Dương mà nói, có thể đối nhân xử thế như vậy đã là rất hiếm rồi.
Trưởng phòng Khương nghĩ tới đây bỗng nảy ra suy nghĩ muốn trọng dụng tài năng, vội vàng ra hiệu và nói: "Tiểu Triệu, cậu ngồi đây trước đi, chúng ta nói chuyện".
Triệu Dương hơi bối rối trước cử chỉ ưu ái bất ngờ của trưởng phòng Khương, nhưng cũng không ngại, anh kéo ghế qua và ngồi xuống.
Trưởng phòng Khương càng nhìn anh càng hài lòng, mặt tươi cười và nói: "Công việc ở bên Đế Uyển thế nào, vẫn thuận lợi chứ?"
Triệu Dương ứng phó đâu ra đấy.
Trưởng phòng Khương đột nhiên nhắc tới chủ đề: "Tôi hiểu rõ người em họ này của tôi, bản lĩnh không lớn nhưng lá gan lại không nhỏ, cũng không biết khoan nhượng, nếu không phải có anh họ của nó chống lưng thì tôi đã đuổi nó quay về từ lâu rồi! Sao nào, cậu ở dưới trướng của nó chịu không ít thiệt thòi rồi đúng không?"
Triệu Dương hơi sững sờ, anh và trưởng phòng Khương mới gặp lần đầu tiên, nói về chủ đề này e là không phù hợp cho lắm.
Trưởng phòng Khương dường như đoán được suy nghĩ của Triệu Dương, cô ta uống một ngụm nước sau đó nói: "Cậu cũng không cần phải giấu tôi, cậu và Tiểu Tôn đã xích mích vài lần, những điều này tôi đều biết rõ".
Triệu Dương không tiếp lời, nếu như cô ta đã hiểu rõ vậy thì còn hỏi những thứ này làm gì chứ?
Trưởng phòng Khương tiếp tục nói: "Tôi là người trọng nhân tài, tôi cảm thấy cậu rất có năng lực, thành tựu sau này nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở điểm trước mắt, nếu như cậu đồng ý tôi có thể giúp cậu hòa giải, thêm bạn bớt thù, cậu thấy thế nào?"
Triệu Dương ngạc nhiên, anh không thể không thừa nhận người phụ nữ này thật sự là một lãnh đạo nữ mạnh mẽ quyết liệt.
Chỉ là lần gặp mặt đầu tiên mà thôi, cô ta đã chủ động đưa ra cho anh một cơ hội.
Triệu Dương không chút nghi ngờ, nếu như anh chấp nhận lời mời của trưởng phòng Khương thì không chỉ có thể giải quyết dễ dàng tất cả những rắc rối trong khâu làm thủ tục mà ngay cả phiền phức phía Tôn mập kia cũng sẽ được loại bỏ hoàn toàn.
Đây chắc chắn là một cám dỗ lớn trước tình cảnh của anh lúc này.
Nhưng Triệu Dương không nghĩ nhiều liền từ chối, nếu anh thật sự đồng ý thì anh phải giải thích thế nào với trưởng phòng Uông đây?
Mặc dù muốn thăng chức càng nhanh càng tốt nhưng anh cũng không muốn làm kẻ tiểu nhân hai mặt.
Triệu Dương mỉm cười, nói: “Trưởng phòng Khương đừng hiểu nhầm, quan hệ của tôi và Tôn mập rất tốt, hơn nữa đội trưởng Tôn cũng rất có năng lực, chúng tôi vô cùng kính nể anh ấy!"
Lời nói này không thành thật lắm, Triệu Dương không biết trưởng phòng Khương có tin hay không, ngay cả anh nói ra cũng tự cảm thấy rất kỳ quặc.
Trưởng phòng Khương bật cười, vừa rồi lời mời của cô ta cũng chỉ là ý định nhất thời, vì vậy Triệu Dương từ chối là điều có thể hiểu được.
Nhưng cảm giác bị người khác từ chối thật không dễ chịu, cô ta cũng không giữ ý nữa mà cầm tập tài liệu ở trên bàn lên.
Sau đó nói: "Cậu xem tập tài liệu này đi, thật ra với năng lực của cậu có thể lên chính thức từ lâu rồi, công ty cho cậu thêm nhiều thời gian để khảo sát cũng xuất phát từ việc cân nhắc lâu dài, điều này cũng có lợi đối với sự phát triển tương lai của cậu!"
Nói xong trưởng phòng Khương ký tên lên tài liệu đó và đưa cho anh.
Quyền hạn báo cáo chuyển nhượng nhân viên chính thức không cao nên cô ta có thể tự mình quyết định.
Triệu Dương thở dài, hôm nay cũng coi như đã trở thành nhân viên chính thức rồi, vì bản hợp đồng chính thức này mà anh đã gặp trở ngại liên tục.
Nhưng lật tới lật lui, Triệu Dương không tìm thấy được tờ đơn nhậm chức, lẽ nào trưởng phòng Khương đã tự tay gửi lên cấp trên phần tài liệu này rồi sao?
Trưởng phòng Khương chủ động giải thích: "Về thủ tục đề bạt của cậu, nếu như đã là đội trưởng Uông đích thân cất nhắc thì người của phòng nhân sự chúng tôi cũng sẽ xem xét nghiêm túc!"
Nghe những lời này của cô ta, Triệu Dương biết phía sau vẫn còn lời muốn nói.
Quả như dự đoán, trưởng phòng Khương mỉm cười nói tiếp: "Nhưng kinh nghiệm làm việc của cậu ở Hoa Khoa quả thực quá ngắn, tính đi tính lại cũng mới được một tháng, bên tôi ký tên chỉ là chuyện đơn giản mà thôi, tôi cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy người mới tiến bộ nhưng khó tránh được những đồng nghiệp khác sẽ cảm thấy khúc mắc trong lòng!"
Triệu Dương không vui, lời nói thì khá hay đấy nhưng thủ tục mới đi được nửa đường, còn không phải là cố ý hay sao?
Anh lại muốn xem thử rốt cuộc trưởng phòng Khương này muốn giở trò gì nữa đây?
Trưởng phòng Khương thấy Triệu Dương im lặng, cô ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc và nói: "Nhưng tôi vẫn luôn thích người trẻ tuổi có chí hướng như cậu, thế này đi, ý của tôi là trước tiên để cho cậu đảm nhận chức đại điện phó đội trưởng, cậu thấy thế nào?"
Triệu Dương gượng cười, đây có chỗ nào giống thương lượng chứ, lẽ nào anh còn có lựa chọn khác sao?
Trưởng Phòng Khương bổ sung thêm: "Còn về thời gian thì ba tháng là được rồi, nếu như thành tích công việc của cậu được mọi người công nhận, không phải muốn bỏ đi chữ "đại diện" rất dễ dàng sao? Đây cũng là một lần khẳng định đối với cậu!"
Triệu Dương phối hợp nói: "Cảm ơn trưởng phòng Khương đã hao tâm tổn trí!"
Trưởng phòng Khương cười như không cười gật đầu: "Ừ. Cậu hiểu được tâm ý của tôi là được rồi, như vậy thì cậu có thể nhanh chóng nhận việc, cũng không khiến cho các đồng nghiệp khác có khúc mắc, một công đôi việc!"
Triệu Dương nghe đến đau đầu, lời tốt lời xấu đều để cho cô ta nói rồi, rõ ràng là giữ lại thủ tục đề bạt của mình nhưng ý của cô ta lại giống như anh phải cảm ơn cô ta mới đúng.
Xem ra suy đoán trước đây của anh không sai, trưởng phòng Khương này quả thực khó xử lý.
Nhưng thời gian ba tháng quả thực quá dài, nếu thật sự đồng ý thì không biết Tôn mập còn gây phiền phức gì cho anh nữa đây.
Muốn yên ổn qua được ba tháng này e là còn khó hơn leo lên trời!
Anh không chờ được ba tháng và cũng không muốn đợi, nhưng trước mặt không nắm được thóp của đối phương, muốn vạch mặt cũng không dễ dàng.
Đương nhiên phải chịu nhiều ấm ức như vậy, trong lòng của Triệu Dương cũng không vui, anh thấy buồn nôn giống như vừa nuốt phải ruồi.
Nghĩ đến đây anh cũng không chút khách khí: "Trưởng phòng Khương, tôi không có bất kỳ ý kiến gì về sắp xếp của chị nhưng hai người mà đội trưởng Tôn điều động sang cho tôi đều đã từ chức, một mình tôi có khéo đến đâu cũng không thể làm tốt việc được, công việc của phòng an ninh rườm rà như vậy, chị nhất định phải giúp tôi nghĩ cách, nếu không tôi chỉ có thể khóc lóc đòi người bên trưởng phòng Uông thôi!"
Triệu Dương không khách khí với cô ta nữa, nếu như đã thêm chữ "đại diện" lên trước chức phó đội trưởng của tôi, vậy thì thời hạn kiểm tra ba tháng cũng phải cho tôi chút lợi ích chứ!
Anh tin trưởng phòng Khương nghe hiểu được ẩn ý của mình, cô không cho cũng được, tôi sẽ đến chỗ trưởng phòng Uông làm lớn chuyện.
Đương nhiên nếu như không phải bất đắc dĩ, anh cũng không muốn liên lụy đến trưởng phòng Uông, không phải do anh sợ phiền phức mà tính cách anh là như vậy, không thích thêm phiền phức cho người khác.
Trưởng phòng Khương không ngờ tới Triệu Dương lại là một con người không sợ phiền phức như vậy.
Đương nhiên cô ta không sợ sự uy hiếp của Triệu Dương, nhưng liên quan đến sự điều động của công ty nên cô ta cũng không muốn gây ra phiền phức.
Hơn nữa không phải chỉ là cho cậu ta hai người thôi sao, cậu ta còn có thể lật ngược tình thế sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...