Như Ý nhìn qua thấy tôi đang đứng thì sắc mặt bất chợt tái đi, trên tay nó đang cầm gì đó vội vàng giấu luôn ra đằng sau lưng.
Không hiểu nó đang có gì muốn giấu diếm thế nên tôi ngay lập tức lên tiếng
-Mày vào đó để làm gì? Giấu thứ gì ngoài sau lưng đó đưa ra tao xem.
Ngay sau khi tôi hỏi, sắc mặt Như Ý hơi tái lại nhưng trong giây lát nó lập tức thay đổi thái độ ngay.
Nó nhìn tôi tỏ rõ thái độ nói
-Tao làm gì thì liên quan chó gì mày, đây là phòng anh Phong, tao ra hay vào không tới quyền mày quyết định.
Tôi nhếch môi cười, trông nó tự tin đến phát ghét.
-Vậy sao? Vậy anh Phong là gì của mày?
Mặt nó huenh hoang đáp lại tôi ngay
-Là thư ký, là người yêu của Tổng giám đốc Thành Phong được chưa hả? Còn mày, mày chẳng là gì để mà đứng ở đây để nói chuyện với tao
Coi nó tự tin trả lời mà tôi chỉ tiếc không chạy đến mà tát cho nó một phát được vì dù sao đây cũng là chỗ công ty, tôi hành xử bộp chộp lại không hay ho gì.
Thế nên nó càng tự tin thì tôi lại càng phải bản lĩnh, tôi không thể để cho nó coi mình chẳng ra gì mãi được.
Khi còn là bạn thì tôi có thể không hơn thua với nó.
Nhưng một khi nó đã sống chó rồi thì tôi không thể nhẫn nhịn nó mãi được.
Huống chi nó lại hống hách muốn đối đầu với tôi.
Khẽ bước tới, nhìn nó tôi cười lạnh đáp lại
-Thế thì tao cũng nói luôn cho mày biết, tao là vợ anh ấy, là người nắm giữ 50% cổ phần của công ty.
Tính ra mày chỉ là người tình còn tao là vợ hợp pháp.
Mày là thư ký, còn tao là phu nhân của tổng giám đốc.
Mày là nhân viên, còn tao là chủ.
Thì mày cho tao hỏi bao nhiêu đó thôi đủ để tao được bước chân vào đây chưa hả con bạn Thân.
Tôi nói xong thì Như Ý cứng miệng, nó không trả lời tôi được nên hằn học chỉ tay thẳng vào mặt tôi rồi nói lớn
-Mày được lắm, nhưng tao nói cho mày biết kẻ được yêu mới là kẻ chiến thắng.
Rồi mày cũng sẽ thua tao mà thôi.
Nói rồi nó bước đi thẳng, còn tôi sau những giây phút đắc ý giờ phút này nghe xong câu nói của Như Ý bất giác tim tôi nhói lên một cái.
Đúng, tôi có tất cả nhưng nó lại có được Thành Phong.
Như Ý đi rồi tôi nhanh chân bước vào trong phòng, vừa đảo mắt quanh tìm bản hợp đồng của Phong mà dường như tôi cũng đang quên rằng mình đã bỏ qua một chuyện nào đó , cứ lấn cấn trong lòng mãi mà không có câu trả lời.
Cuối cùng may thay bản hợp đồng vẫn nằm yên trong học bàn làm việc.
Tôi tranh thủ cầm lấy rồi đi ra khỏi công ty.
Đang đứng dưới sảnh định đón xe về nhà ngay thì vô tình một chiếc xe sang trọng màu đen đang chạy trờ tới trước mặt tôi.
Hạ kính xe xuống một giọng đàn ông quen thuộc vang lên
-Nhật Hạ? Em đang định đi đâu đấy ?
Nghe gọi tên mình tôi mới nhìn thẳng vào chiếc xe.
Nhận ra là Hoàng Phúc đại công tử của tập đoàn Vạn Phúc lừng danh, cũng là một người bạn từng biết nhau khi còn dưới mái trường trung học một thời, tuy thời gian có trôi qua nhanh, ai rồi cũng thay đổi nhưng qua mạng xã hội rộng rãi chúng tôi vẫn hay hỏi thăm nhau.
Nhìn Hoàng Phúc tôi vội nhét bản hợp đồng vào túi mình rồi mỉm cười trả lời
-Chào anh? Lâu quá không gặp.
Hoàng Phúc mở cửa xe bước xuống.
Vẫn nét đẹp trai thư sinh ngày nào, vẫn hoà đồng dễ thương mỗi khi tôi gặp.
Nhưng không hiểu vì sao trên thương trường người ta lại ví Hoàng Phúc như một con cáo già.
Tôi còn nghe nói nếu như Thành phong là một tập đoàn hùng mạnh nhất thì Vạn Phúc lại là đối tượng thương mại khó tiếp cận nhất.
Hai tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, như một xã hội ngầm ganh ghét đấu đá nhau từ trước đến giờ chưa phân thắng bại.
-Nghe nói em đã lấy Thành Phong?
Nghe Phúc hỏi tôi cũng thật tình trả lời
-Vâng ạ? Ơ nhưng mà anh đi đâu đây.
-Anh đang đi có việc, vừa chạy qua ngó thấy em nên anh tấp xe vào.
Thành Phong đâu sau lại để em đứng đây một mình thế này
-À…anh ấy.
Tôi đang định nói về chuyện mẹ anh bị bệnh nên Thành Phong đã đưa bà sang Mỹ điều trị, thế nhưng vì sợ dính líu đến những chuyện khác không mong muốn nên tôi đành chọn cách nói dối với Hoàng Phúc
-À anh ấy đang bận tiếp đối tác nên em định bắt xe về trước ạ.
-Thế thì lên xe đi anh cho em giang về.
-Thôi không được đâu ạ.
Em bắt xe được rồi không phiền anh đâu.
-Anh không phiền, với lại bây giờ trưa nắng, em đứng đây một lúc nữa là nám da luôn đó.
Lên xe đi anh đưa em về, chắc Thành Phong không làm khó anh đâu.
-Ơ nhưng mà…
Tôi không từ chối được vì Hoàng Phúc một mực nắm tay tôi kéo vào trong xe, mà vô tình đúng lúc gót giày tôi vì bị anh kéo nên bước không kịp mà lật qua một bên rồi gãy ngang luôn, khiến cho chân tôi cũng phải ngả theo
-Á…
Cảm giác mình bị té, rồi bàn chân đau nhói lên khiến tôi không ngậm miệng được mà thốt lên.
Vừa hay Hoàng Phúc phản xạ kịp nên anh vòng tay ôm lấy tôi kéo luôn vào người của anh.
May mắn thay tôi đỡ được cú ngã.
Thế nhưng không ngờ là cái may mắn này lại khiến cho tôi gặp rắc rối về sau.
Sau cú ngã chấn động ấy, hoàng hồn trở lại tôi mới vội bối rối né tránh Phúc ra, thế nhưng dường như chân tôi bị thương rồi, vừa ra khỏi vòng tay anh ta là tôi đã chới với.
Bên này Phúc vẫn nhiệt tình, không vì sự né tránh của tôi mà anh buông tay tôi ra, ngược lại còn đỡ tôi lại
-Chân em bị trật rồi để anh đưa em đi khám rồi về nhà luôn.
Tôi nhìn anh ta ái ngại nhưng dù sau thì bây giờ với tình trạng này tôi cũng không thể từ chối được.
Cuối cùng là miễn cưỡng gật đầu.
Phúc chở tôi qua một bệnh viện tư nhân, sau khi chụp hình chân các kiểu bác sĩ kết luận tôi bị bong gân ngay cổ chân nên cho tôi nẹp chân lại cố định và đem một đống thuốc về nhà.
Xe dừng lại nơi cửa, Phúc có ngỏ ý đưa tôi vào luôn trong nhà thế nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối vì không muốn rắc rối và làm phiền anh ta, thế nên tôi chỉ cúi đầu cảm ơn Phúc một tiếng rồi lê cái chân cà nhắc đi vào.
…
Hôm nay Phong đi rồi, ngôi nhà rộng rãi này bây giờ chỉ có mỗi mình tôi nên càng thêm trống trải.
Tôi ngồi một lúc trên sopha rồi lại cố nhấc cái chắn đi xuống bếp tìm cái gì đó nhét vào bụng.
Vừa hay trong tủ chỉ còn mì gói thế là tôi lại phải đành nuốt tạm, vì đôi chân đang bị thương tôi cũng ko thể dành nhiều thời gian để đi lại mua đồ ăn được.
Vừa ăn mì, tự nhiên vô thức tôi lại thấy tủi thân mà bật khóc nức nở.
Mới có hai ngày đi lấy chồng, mà cuộc đời tôi lại rơi vào thảm cảnh này rồi.
Tôi muốn về nhà, về nhà có mẹ mẹ sẽ chăm sóc cho tôi, chứ không phải để tôi một mình cô độc thế này đâu.
Vừa nghĩ đến mà tủi thân đến mức sợi mì nuốt đến cổ rồi còn mắc nghẹn trở lại khiến tôi càng thêm uất ức hơn.
Tôi nóc một ly nước cho hết mắc nghẹn mà sóng mũi cứ cay cay, những giọt lệ không kìm được mà liên tục trượt dài xuống mặt.
Định bụng rút điện thoại ra gọi cho mẹ, nhưng rồi cuối cùng sau khi bình tĩnh tôi lại ném luôn nó qua một bên.
Thôi thì tôi cố gắng vậy.
Nếu gọi cho mẹ, mẹ càng lo lắng thêm thôi.
Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ tôi khóa cửa cẩn thận rồi lại lê bước trở lên phòng.
Nhưng vừa bước hết cầu thang, sực nhớ ra bản hợp đồng mình còn giữ bên người, cuối cùng ngó sang thư phòng anh, tôi quyết định đem hợp đồng cất vào trong đó.
Khi tôi bước đến thư phòng của anh, lần này khác hẳn lần trước do anh không có ở nhà nên tôi mạnh dạn hơn.
Ngó nhìn xung quanh phòng mọi thứ đều ngăn nắp đến mức hoàn hảo lạ thường, lại thoang thoảng qua cánh mũi của tôi là một mùi hương quen thuộc của anh,mùi hương rất thơm, rất dễ chịu, mang theo dư vị đặc biệt như anh đang ở đây ngay lúc này, bất giác nó khiến cho tôi lại nhớ đến anh da diết.
Đi tới bàn làm việc của anh, tôi ngồi xuống, đặt gọn gàng bản hợp đồng lên đó.
Nghe nói hợp đồng lần này rất quan trọng với anh, giá trị hợp đồng lên đến hàng tỷ đồng thế nên tôi cũng chẳng dám mở ra xem, cứ thế cẩn thận để lên bàn thật ngăn nắp.
Sau khi xong việc Phong giao, tôi định bụng đứng lên và rời khỏi phòng thì bất giác ngay lúc này điện thoại tôi vang lên tiếng chuông thông báo.
Tôi mở ra, là thông báo bên zalo có người kết bạn, ngạc nhiên hơn người đó lại là Thành Phong.
Nhìn lời mời kết bạn có tên anh mà cả người tôi mụ mị hẳn đi, lại đan xen có chút niềm vui dâng lên tậng cổ, cứ thế mà bàn tay cầm chặt điện thoại, bối rối ấn vào đồng ý kết bạn.
Lời mời vừa được chấp nhận, tôi không giấu được tò mò liền mở zalo của anh ra xem.
Trong phần nhật ký chẳng có một hoạt động nào mỗi cái hình đại diện của anh.
Tôi ngồi im lặng, ngắm vào hình anh thật lâu, trái tim vô thức lại dâng lên những nhịp đập lạ thường.
Không hiểu sau hôm nay anh lại kết bạn zalo với tôi nhưng tôi hiểu mỗi hành động mà anh làm với tôi điều khiến tôi rung động không thoát ra được.
Ngây ngốc nhìn chàng trai trong hình đến nổi tin nhắn báo đến tôi cũng không thèm xem vì cứ nghĩ là người nào đó nhắn, nhưng đến khi tôi thoát ra khỏi trang cá nhân của anh, tôi mới vội giật mình khi mà người nhắn cho tôi lúc nãy lại là Thành Phong
-Chân cô còn đau không?
Đọc tin nhắn mà tôi ngạc nhiẽn tột độ, hai mắt liên tục dáo dát nhìn quanh xem trong phòng còn ai nữa không vì tôi chỉ mới bị thương lúc sáng, không hiểu sao Thành Phong lại biết được.
Ngay lập tức tôi nhắn lại
-Sao anh biết chân tôi bị thương?
Tin nhắn gửi đi tôi hồi hộp chờ anh rep lại thế nhưng đợi cả buổi đến tối mà anh cũng không xem tin nhắn.
Tôi thì vì tác dụng phụ của thuốc trị bong chân nên buồn ngủ và ngủ lúc nào không hay luôn.
Nhưng như có một động lực vô hình mà đến lúc ngủ tôi vẫn cố ôm khư khư cái điện thoại.
Và cho đến nữa đêm khi giật mình tỉnh giấc tôi lại vội vàng bấm điện thoại lên xem coi anh đã rép chưa.
Thế nhưng cái tôi nhận lại chỉ là sự hụt hẩng khi anh xem xong tin tôi gửi cách đây 3 giờ trước nhưng chẳng thèm trả lời lấy một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...