-Mày nói thế là có ý gì? Sao mày lại biết chuyện này?
Tôi cau mày nhìn Như Ý, nghi hoặc lời nó vừa nói ra, bởi vì chuyện tôi gả cho Phong chỉ mới bàn sáng này và dường như người ngoài chưa ai biết.
Thế mà bây giờ nó đã gạn hỏi tôi về điều này.
Tôi thật sự rất thắc mắc, là ai đã tung tin này ra cho nó nghe.
Như Ý thấy biểu hiện của tôi không vui nên ngay lập tức nó dường như nhận ra nó đang lỡ lời nên vội vàng chữa cháy
-À không? Tao không có ý gì cả vì mới nghe phong phanh tin này, nếu mày mà gả cho giám đốc, mày vào công ty làm chung với tao thì tao vui thôi.
Tôi liếc nhìn nó vẫn chưa thể tin nó được nên ngờ vực hỏi lại
-Có thật là mày vui không?
Nó cười xoà
-Thật mà, mày là bạn thân tao mà lại không tin tao à?
-Thì, à mà thôi uống nước đi.
Tôi giả vờ bưng tách cafe lên miệng uống, thầm nhìn Như Ý đánh giá.
Chỉ một thời gian vào Thành Phong công nhận nó đã thay đổi rất nhiều, không còn là một cô gái hiền lành, ngây thơ như trước mà tôi đã quen biết, thay vào đó nó thay đổi, ăn diện hơn, sang chảnh hơn, và nhất là từ khi nào ánh mắt và lời nói của nó không còn làm tôi tin tưởng được nữa.
Phút chốc sự đa nghi trong lòng tôi dành cho nó nhiều hơn, tự trong tâm tôi đã xuất hiện sự cảnh giác dành cho nó…
Đi cafe xong tôi và Như Ý mỗi đứa đi một đường.
Lái xe trở về, cứ nghĩ đi chơi sẽ giải toả bớt căng thẳng thế mà cuối cùng trong lòng tôi lại không hề vui một xíu nào cả.
Đỗ xe trong sân, vừa bước xuống định bụng vào nhà tìm ba tôi để nói chuyện một chút về Thành Phong thì ngó qua đã thấy mẹ tôi cầm kéo cắt mấy nhánh hồng bị sâu bỏ đi ngoài vườn.
Tôi đi tới, lên tiếng nói với mẹ
-Chuyện hồi sáng, mẹ cũng đồng tình với ba hả mẹ?
Mẹ xoay qua nhìn tôi.
Buông chiếc kéo xuống rồi nắm tay tôi đi tới nhà nghỉ mát bên vườn hồng.
Mẹ mỉm cười nhìn tôi hỏi lại
-Thế con không thích Thành Phong à?
Tôi đỏ mặt khi nghe câu này, nên ngại ngùng trả lời mẹ
-Sao…sao mẹ lại hỏi thế ạ!
-Mẹ đọc hết nhật ký của cô rồi.
Thế yêu người ta tận năm 8 tuổi.
Giờ đây không chịu gả à?
-Mẹ? Sao mẹ lại lén đọc nhật ký của con.
Mẹ xâm hại quyền riêng tư của con rồi đấy?
Tôi phụng phịu vừa ngại vừa xấu hổ nên nói xong là ụ mặt xuống không dám nhìn mẹ luôn.
Thật tình đó là chuyện thầm kín của tôi mà, để mẹ phát hiện xấu hổ chết đi được.
Mẹ ngồi cạnh bên trông thấy tôi phản ứng thì cười lớn.
Đưa tay sang xoa lấy đầu tôi mẹ bảo
-Thật ra thì ba mẹ và gia đình bác Tú trước đây đã muốn tác hợp con với Thành Phong để hai công ty cùng đi lên.
Nên bây giờ sẵn tiện ba con muốn rót tiền giúp Thành Phong để có một lý do hợp lý nên ba con đã nói ra điều kiện này để bác Tú không cảm thấy ái ngại với chúng ta thôi.
Thành Phong là một chàng trai tốt, mẹ tin vào mắt nhìn người của con gái mình
Tôi mím môi nghe mẹ từ tốn phân tích, thế hoá ra một mặt ba tôi làm mặt lạnh nhưng trong bụng ông đã muốn giúp Thành Phong rồi, thế mà tôi còn đang lo còn muốn tìm gặp ba để nói vài lời giúp bác Tú.
-Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, nếu vì để giúp đỡ mà đưa Thành Phong vào cuộc hôn nhân thương mại thế này con sợ anh ấy sẽ tự ái và không đồng ý mẹ ạ.
-Nó không đồng ý cũng không được vì mẹ hiểu nó là một đứa con có hiếu, chẳng bao giờ nó làm trái lời của ba mẹ nó đâu.
-Thế là ép anh ấy hả mẹ, thôi con không đồng ý đâu.
Hôn nhân ép buộc không hạnh phúc mẹ ạ?
-Thế con không đồng ý lấy nó à?
-Con, tất nhiên là con muốn làm vợ anh ấy, nhưng mà con muốn anh ấy tự nguyện hơn…Con định thế này?
Tôi ghé miệng vào sát tai mẹ tôi rồi hí hửng nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi nghe xong mẹ tôi có hơi cau mày.
Bà hỏi tôi
-Con định đi theo ngành thiết kế à? Còn khóa học quản trị kinh doanh con định thế nào?
Tôi vô tư đáp
-Con thích thiết kế từ năm lên 8 tuổi, và để phấn đấu có tấm bằng thiết kế loại giỏi khi chỉ mới bước qua tuổi 17 thì mẹ hiểu năng lực của con gái mẹ đã được trường ưu ái thế nào rồi.
Đam mê của con con muốn một lần được bùng cháy mẹ ạ.
Còn chuyện kinh doanh con hứa con vẫn tiếp tục học để sau này về quản lý công ty của nhà mình.
Mẹ yên tâm nha.
Mẹ nghe tôi khẳng định thì vui vẻ gật đầu, bởi vì tôi biết mẹ hiểu tính cách của tôi thế nào, từng ấy năm nuôi tôi khôn lớn, niềm tin mẹ đặt vào tôi tôi sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng.
…
Một tuần sau đó, đúng như lời hứa ba tôi đã chuyển ba mươi tỷ sang cho Thành Phong, và dĩ nhiên tôi cũng một bước tiến vào Thành Phong để nhận việc.
Ban đầu vốn dĩ tôi chỉ muốn mình vào làm một nhân viên bình thường, thế nhưng ba tôi một mực không đồng ý, ông nói với bác Tú muốn tôi làm thư ký riêng của Thành Phong để hai chúng tôi có dịp làm quen với nhau.
Tất nhiên là tôi từ chối vì không muốn mới vào công ty đã gây sự chú ý của mọi người đến thế thế nhưng sau khi thấy ba tôi quả quyết một câu không làm thì ở nhà thì tôi đã phải gật đầu đồng ý ngay..
Quả đúng là tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ba mình.
…
Ngày đầu đi làm, tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy đen, tóc buộc cao gọn gàng lộ ra vầng trán rộng.
Trông vào gương thấy đã ổn tôi xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ, trò chuyện với họ một lúc xoay quanh vấn đề ngày đầu đi làm sau đó tôi quá giang xe ba để đến Thành Phong.
Lần đầu đứng trước tập đoàn này, tim tôi đập thình thịch.
Bao ước mơ cuối cùng giờ đây đã trở thành sự thật, dù cho tôi được ba lót đường, thế nhưng được làm việc trong tập đoàn mà mình từng ao ước tôi háo hức lắm.
Đi thẳng vào công ty, ngó nhìn mọi người vội vã vào làm khiến cho tôi cũng hơi bối rối, vì dù sao mình cũng là người mới, chẳng biết bộ phận mình làm việc nó ở nơi mô nào, cuối cùng giữa những phân vân tối rút điện thoại ra gọi cho Như Ý.
Hy vọng Ý sẽ giúp tôi làm quen với mọi người.
Thế nhưng những tiếng chuông dài vô tận vang lên liên hồi, cuối cùng lại im thinh thích vì chẳng ai hồi đáp.
Thở dài tắt máy, không hiểu sao Như Ý lại không nghe máy tôi, mà đứng ngay cửa nãy giờ cũng không thấy nó đi vào.
Cuối cùng tôi phải kéo tay một chị đồng nghiệp rồi dò hỏi
-Chị ơi, cho em hỏi thăm chút ạ!
Chị ấy dừng chân lại, nhìn tôi rồi nhiệt tình trả lời
-Em muốn hỏi gì?
Thấy chị cũng dễ mến nên tôi mỉm cười với chị một cái rồi bắt chuyện
-Dạ em là nhân viên mới, muốn hỏi chị Phòng Giám Đốc ở chỗ nào ạ?
Chị ấy nghe tôi hỏi xong liền tỏ vẻ bất ngờ
-Nhân viên mới mà hỏi phòng giám đốc hả em?
Tôi hiểu chị đang nghĩ gì? Nhưng cũng làm biếng giải thích nên tôi chỉ gật đầu rồi đáp lại
-Dạ vâng ạ.
Chị chỉ giúp em nha.
Chị ta nhìn tôi trợn tròn mắt một lúc nhưng rồi cũng chỉ giúp tôi.
Chắc là chị nghĩ con điên này từ đâu tới mà mới ngày đầu đi làm đã muốn gặp giám đốc ấy.
Chứ chị đâu biết được cái con nhân viên mới như tôi sắp sửa là vợ của giám đốc rồi Hihi mà nói chơi trong lòng vậy thôi chứ chị ấy sẵn sàng chỉ chỗ cho tôi là tôi mừng lắm rồi.
Cúi đầu cảm ơn chị xong là tôi liền nhanh chân đi tới.
Bấm cửa thang máy đi thẳng lên tầng năm.
Định bụng vào trong tìm gặp Thành Phong để hỏi anh ta về công việc tôi sắp làm, có thể anh ta đừng nghe lời ba tôi, đừng để tôi làm một con thư ký suốt ngày kè kè theo anh mà hãy để tôi toả sáng theo đam mê thiết kế của tôi cũng được, có gì nếu ba tôi hỏi tôi sẽ lựa lời nói với ba tôi sau.
Thế nhưng hí hửng đi đến đứng trước phòng anh bao nhiêu, tôi lại phải dừng ngay đôi chân lại và bất ngờ khi thấy Như Ý đang đứng trước phòng của Phong.
Bất ngờ vì thấy Như Ý, nhưng tôi cũng rất vui vì gặp bạn mình nên lập tức vui vẻ đi tới rồi lên tiếng
-Ủa Ý sao lúc nãy tao gọi mày không được? Tưởng đâu hôm nay mày nghỉ làm nữa cơ.
Tôi vừa lên tiếng hỏi thì lập tức Như Ý quay lại ngay, ánh mắt nó trừng lên trông thật hung dữ sau đó phóng tia sắc lẹm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bàn tay nó đặt trên bàn, cái khớp tay bóp chặt lại đến mức trắng bệch.
Tôi không hiểu tôi đã làm gì nó mà nó lại có thái độ này với tôi nên vô cùng ngạc nhiên.
Càng ngạc nhiên hơn khi nghe nó lớn giọng hỏi tôi
-Là mày? Mày cố tình đúng không?
Tôi cau mày, khó hiểu nhìn nó
-Cố tình cái gì? Mày nói gì tao không hiểu vậy Ý?
Nó cười lớn, tự nhiên lúc này tôi thấy nó như sắp điên đến nơi, nó lau vào tôi, hai tay bấu chặt vai tôi, vừa cười, vừa đanh mặt chất vấn tôi như một kẻ tội phạm.
-Mày không hiểu hay cố tình không hiểu? Mày có biết tao đã cố gắng biết bao nhiêu mới vào được Thành Phong, chịu sĩ nhục của những nhân viên cũ như thế nào để ngày hôm nay tao leo lên được chức vụ thư ký, được Thành Phong để ý yêu thương tao hay không? Tại sao? Tại sao mày đã có tất cả rồi, lại còn cố ý muốn tranh giành với tao? Mày có còn xem tao là bạn mày không hả Nhật Hạ.
Như Ý nói như tát nước vào mặt tôi.
Nó kích động đến mức bấu hai bả vai tôi muốn nát bét cả thịt.
Nhưng tôi không hề thấy đau, cũng không hề run sợ trước cơn thịnh nộ này của nó mà ngược lại nó cho tôi một bất ngờ lớn mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến.
Đó là con bạn thân của tôi, nó cũng thích Thành Phong như tôi…
Tôi bị sốc khi nghe tận miệng nó nói ra cái sự thật này nên tôi chỉ biết đứng im chịu trận cho nó càu cấu tôi.
Vốn dĩ háo hức, vui mừng bao nhiêu khi được vào đây thì bây giờ tôi càng buồn bã và thất vọng bấy nhiêu.
Thật trớ trêu, làm sao tôi biết được rằng nó và Thành Phong… nó đã bao giờ nói với tôi đâu mà tôi biết.
Thật buồn cười đến đau đớn, người mà tôi đơn phương yêu lại đi yêu người khác.
Quá đáng hơn nữa, bây giờ tôi lại vô tình là một kẻ xấu xa trong mắt của Như Ý khi mà tôi vào đây nhận chức thư ký của giám đốc, đồng nghĩa chính tôi là người trực tiếp làm cho nó mất việc.
Hít một hơi thật sâu, bao ngỗn ngang trong lòng tôi cố gắng kiềm chế xuống rồi nhanh chóng lựa lời giải thích với nó
-Mày giữ bình tĩnh mà nghe tao nói được không? Thật sự là tao không cố ý? Tao cũng không hề biết chuyện của mày với Phong? Mày buông tao ra đi, tao với mày là bạn, tao hứa tao sẽ xin anh ta một công việc khác, tao không giành chức thư ký của mày, và không liên quan gì đến Thành Phong của mày đâu.
Vốn dĩ tôi dùng lời thật lòng để nói với nó thì nó cũng sẽ hiểu cho tôi mà ngừng ngay cái việc chửi bới.
Thế nhưng không bằng cách nào đó mà nó đã tự tay cầm tay tôi rồi đẩy mạnh nó ngã chổng vó xuống nền gạch khi mà tôi chưa kịp hiểu nó đang làm gì? Thì ngay lúc này nó đã nằm sài xuống gạch rồi vội oà khóc lên nức nở.
Phát ra từ khuôn miệng nó là những câu uất ức như thể nó là nạn nhân
-Nhật Hạ nếu mình có làm gì cho bạn ghét mình thì bạn cho mình xin lỗi nha, mình, mình sẽ viết đơn thôi việc, trả lại chức thư ký này cho bạn.
Mong bạn bỏ qua cho mình, đừng ganh ghét rồi đánh mình thế này mình đau lắm.
Dù sau chúng ta cũng từng là bạn thân mà…
Tôi ngớ người, đang còn không hiểu tại sao con Ý nó lại làm thế thì bỗng giật mình vì câu nói lạnh tựa như băng đang phát ra thật lớn sau lưng tôi
-Nhật Hạ đây là công ty của tôi, người cũng của tôi ai cho cô cái quyền được tự do đánh người như thế hả?
Tôi quay lại, là Thành Phong đang đi tới, lời nói đanh thép phát ra như muốn cảnh cáo tôi, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia lại dán chặt lấy thân người sõng soài nằm dưới đất mà lo lắng cùng cực sau đó bước vội tới dùng thân ảnh của mình đỡ vội Như Ý lên rồi ôm trọn vào lòng như thể sợ nó vỡ tan ra.
Nhìn cảnh này mà tôi nực cười.
Hóa ra là vậy? Như Ý mày giỏi diễn hơn tao nghĩ đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...