Lâm Tân tự xuống bếp chuẩn bị một bữa tối phong phú, anh ta đeo tạp đề đứng bận rộn trong phòng bếp, còn tôi nghỉ ngơi trong phòng.
Mở cửa phòng ra, bên trong tràn ngập hoa tươi, đủ loại hoa nở rộ thơm ngát.
Lâm Tân ôm tôi từ phía sau, "Khoảng thời gian này em chịu nhiều sợ hãi rồi.
Anh xin lỗi, đều tại anh không bảo vệ tốt cho em."
Năm đó anh ta cũng dùng sự dịu dàng thâm tình như này để làm tôi rung động.
Tôi lấy ra chai rượu vang đắt tiền, rót rượu cho cả hai: "Chúng ta đã lâu rồi không ngồi ăn cùng nhau như vậy."
"Đều tại anh, mấy năm nay không để ý đến em."
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào không?" Tôi hỏi anh ta.
Anh ta không hề suy nghĩ mà tự nhiên nói: "Đương nhiên nhớ rồi, cả đời anh không quên được.
Ngày đó em mặc váy dài đeo thắt lưng màu xanh lá, tóc dài xõa vai, anh vừa nhìn em lần đầu tiên đã hỏi thăm người xung quanh mới biết là đàn em cùng khoa."
Ngày đó là buổi khiêu vũ tốt nghiệp của bọn Lâm Tân, tôi và Thẩm Du được Thẩm Hành Quang mời đến chơi, cứ như vậy quen biết anh ta.
"Chúng ta sắp bước vào năm thứ bảy rồi, yêu nhau hơn ba năm, kết hôn hơn ba năm.
Có một câu em chưa bao giờ hỏi anh, nhưng hôm nay em muốn hỏi, Lâm Tân, anh có hối hận không?"
Lâm Tân nắm lấy tay tôi: "Không bao giờ.
Anh thừa nhận anh đã từng phạm sai lầm và bỏ lỡ nhiều thứ nhưng giữa hai chúng ta, anh chưa bao giờ hối hận."
Tôi rút tay ra: "Nhưng tôi hối hận."
"Tranh Tranh?"
"Lâm Tân, rốt cuộc anh đã chọc phải ai? Anh có biết tại sao lần này tôi bị bắt không? Anh có biết tôi đã gặp lại ai không? Tôi đã ra khỏi bệnh viện nhiều ngày nhưng anh chưa bao giờ hỏi tôi một câu về việc này.
Sao anh không hỏi? Cái chết của Lý Hân Dĩnh có liên quan đến anh không?"
Sắc mặt Lâm Tân thay đổi: "Cái chết của Lý Hân Dĩnh thật sự không liên quan đến anh, cục cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, anh thật sự không biết gì cả.
Anh không phải là không muốn hỏi, Tranh Tranh, anh sợ em nghĩ nhiều.
Anh cũng muốn biết Lý Hân Dĩnh chết như thế nào, tại sao em lại bị bắt, sau đó được thả ra như thế nào, anh cũng có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không dám hỏi."
TÔi nhìn vẻ mặt không giống đang diễn của anh ta, nói: "Cảnh sát có nói với anh Lý Hân Dĩnh bị giày cao gót đập chết không?"
Lâm Tân gật đầu.
"Tôi có thể nói rõ cho anh, đôi giày cao gót kia là của tôi nhưng hôm đó tôi không đeo nó xuống xe.
Tôi để giày trên xe, chiếc xe kia mua mới, ngoại trừ tôi cũng chỉ có anh mới có chìa khóa dự phòng, anh nói cho tôi biết, tôi làm sao để không nghi ngờ anh đây?"
Vẻ mặt Lâm Tân sững sờ khó tin: "Em nói gì? Không, không thể nào, chìa khóa kia anh không hề để trong người."
"Nếu không phải anh thì anh nói cho tôi biết, còn ai có thể lấy được đôi giày kia? Hiện giờ quan trọng nhất không phải chuyện này, ở trong bệnh viện tôi gặp được chú của Lý Thiếu Tranh, tôi nói cho anh biết, trên tay Lý Hân Dĩnh nhất định có thứ có thể uy hiếp được ông ta.
Cô ta chết có khả năng liên quan đến chuyện này, nếu anh biết cái gì, Lâm Tân, tôi nghiêm túc nói cho anh biết, anh chính là người tiếp theo đi theo Lý Hân Dĩnh.
Anh không cần nói cho tôi biết đó là thứ gì, cũng không cần nói cho tôi biết ai cầm chìa khóa, tôi không muốn biết cái gì cả.
Tôi đã loại trừ được hiềm nghi, bây giờ tôi đã an toàn nhưng anh thì không, Lý Thiết Tranh, Lý Hân Dĩnh, còn cả anh, chính anh tự nghĩ lại đi."
Sắc mặt Lâm Tân xám xịt như tro tàn, không nói nổi một câu.
Tôi không phải thám tử, cảnh sát không điều tra ra được, tôi càng không làm được, tôi chỉ lợi dụng những chuyện này lừa gạt anh ta, cũng không muốn dọa chết khiếp anh ta.
Đêm đó, Lâm Tân gặp ác mộng tỉnh lại hai lần, sau đó không ngủ được nữa, đứng dậy đi vào thư phòng.
Tôi làm như không biết gì, giả vờ ngủ say.
Lâm Tân một đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen, ngồi ở sofa phòng khách, khi tôi ra khỏi phòng ngủ anh ta gọi tôi.
"Tranh Tranh, em đến đây."
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Lý Thiếu Tranh khi ở công ty vẫn luôn dùng danh nghĩa công ty làm rất nhiều chuyện, anh chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Đặc biệt là khi vừa đến công ty, anh ta dựa vào quan hệ chú anh ta, cho anh rất nhiều lợi ích cho nên anh cho anh ta vị trí phó tổng, cũng cho anh ta quyền hạn.
Rất nhiều lúc anh ta không cần thông qua anh, trực tiếp làm việc với bên tài vụ.
Lúc ban đầu Lý Hân Dĩnh sẽ báo cáo với anh từng khoản chi tiêu của anh ta, sau đó những khoản anh ta chi tiêu ngày càng nhiều, Lý Hân Dĩnh mỗi tháng sẽ làm báo cáo một lần giao cho anh.
Nếu thật sự có vấn đề thì sẽ nằm trên báo cáo đó."
"Trước khi Lý Hân Dĩnh kết hôn, anh đi tìm cô ta là vì chuyện gì?"
"Chính là vì chuyện này, Lý Thiếu Tranh đã chết, nhưng trong lòng anh không chắc chắn.
Muốn biết chi tiết cụ thể về chi tiêu của Lý Thiếu tranh khi ở công ty, cô ta nói với anh không có, anh không tin."
Tôi biết không chỉ có báo cáo này mà còn có quỹ đen của công ty, nhưng Lâm Tân đương nhiên không nói sự thật với tôi.
"Anh cảm thấy Lý Thiếu Tranh dùng tiền đó để làm gì?"
Lâm Tân lắc đầu: "Anh thật sự không biết, nếu không phải bởi vì sau này mỗi tháng anh ta tiêu càng nhiều tiền, khoản tiền ngày càng lớn thì anh cũng không hỏi đến.
Nhưng từ khoản tiền đó mà xem thì đều là ăn chơi gái gú cờ bạc.
Anh cũng vì chuyện này mới bảo em nghĩ cách đuổi anh ta đi.
Có lẽ là vì trực giác, anh cảm giác người này không giữ được, nhưng bởi vì khoảng thời gian đó có quá nhiều chuyện nên cũng không xem xét kỹ, chỉ muốn đuổi người đi trước rồi từ từ tính sau.
Nhưng không ngờ sau chuyện này lại đến chuyện khác, căn bản không cho người ta thời gian hít thở."
"Có thể khiến chú ruột giết chết cháu trai mình thì có thể biết bí mật kia đáng sợ bao nhiêu.
Anh cẩn thận một chút, hoặc là anh về quê ở vài ngày đi."
Lâm Tân vội lắc đầu: "Không được, nếu anh rời khỏi nơi này thì bọn họ giết chết anh ở nơi khác không phải càng dễ dàng hơn sao.
Tranh Tranh, mấy ngày anh không yên lòng, cứ cảm giác có người theo dõi anh.
Vốn dĩ anh tưởng mình nghi thần nghi quỷ nhưng hiện giờ nghĩ lại thấy không phải, là anh thật sự bị theo dõi.
Không, mấy tháng trước anh đã bị theo dõi rồi."
Tôi biết anh ta đang nhắc đến chuyện Phạm Phạm gửi thư chuyển phát nhanh cho anh ta và cả email tống tiền mà anh ta nhận được khi ở nước ngoài, anh ta đổ hết mọi thứ lên vấn đề này.
Tôi không cần phải làm bất cứ điều gì, anh ta đã tự hù dọa mình sợ chết rồi.
"Hiện giờ chỉ có nhà họ Thẩm mới cứu được chúng ta." Tôi nói với anh ta.
Sau khi anh ta nghe xong thì cuối cùng mới khôi phục lại sắc mặt, gật đầu nói: "Đúng vậy, em đi cầu xin ba Thẩm Du, ông ấy nhất định sẽ giúp chúng ta."
"Ông ấy sẽ không, gần đây ông ấy đang bận bồi dưỡng người thừa kế của mình, không rảnh để ý đến chúng ta.
Nhưng không sao, hiện giờ trong tay em có 20% cổ phần của tập đoàn Thịnh Dương, tuần sau đến cuộc họp cổ đông em sẽ tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn cho mình.
Lâm Tân, chúng ta không cần ông ấy hỗ trợ, chúng ta có thể giúp chính mình."
Lâm Tân khiếp sợ, tôi kể hết chuyện về nhà họ Thẩm với anh ta: "Hiện giờ em cần Thẩm Hành Quang hỗ trợ nhưng tại sao anh ta phải giúp em? Mẹ nuôi em hiện tại đang rất tuyệt vọng nên sẽ thử mọi cách nhưng Thẩm Hành Quang sẽ không, anh ấy không cam lòng nhưng cũng sẽ không trở mặt trắng trợn đối nghịch với ba của Thẩm Du.
Nhìn chúng ta đánh nhau không phải anh ấy càng có lợi hơn sao? Cho nên em cần anh giúp em."
Lâm Tân và Thẩm Hành Quang là bạn học, lại cùng nhau kinh doanh lâu như vậy, trong tay nhất định có một số chuyện không có ai biết.
Tôi cần một con bài có thể thương lượng với anh ấy.
Hiện giờ Lâm Tân đã coi tôi như cọng rơm cứu mạng, đương nhiên tôi nói gì anh ta cũng nghe theo, hơn nữa bên kia Phạm Phạm sẽ làm ra chút việc kích thích thần kinh của anh ta, khiến anh ta càng nơm nớp lo sợ, hận không thể để tôi lập tức trở thành chủ tịch tập đoàn Thịnh Dương, chỉ tư bản chống lưng mới có tư cách phản kháng.
Cuối cùng Phạm Phạm cũng khôi phục lại được dữ liệu trong máy tính, máy tính của Lý Thiếu Tranh chẳng những có một số lịch sử giao dịch tiền bạc không rõ ràng mà còn có rất nhiều video và ghi âm được giấu rất kỹ.
"Những file này mà công bố ra ngoài sẽ giết rất nhiều người.
Tôi nghĩ cô không biết vẫn tốt hơn, hiện giờ cuối cùng tôi đã biết tại sao Lý Thiếu Tranh lại chết, hơn nữa còn chết nhanh như vậy, thứ này liên quan quá rộng."
Nếu có thể tôi cũng không muốn biết những việc này, nhưng hiện giờ không phải do tôi quyết định.
Biết hoặc không biết, tôi đều đã ở trong chuyện này rồi, cho dù chết cũng phải chết rõ ràng.
"Tôi dạy cho cô một số kỹ năng phòng thân." PHạm Phạm nói với tôi.
"Cũng tốt."
Sau khi nói chuyện xong chúng tôi chia ra lái xe về nhà, nhưng trên đường tôi cảm thấy có người đi theo mình.
Tôi không biết là do Lâm Tân ảnh hưởng đến tôi hay tôi thật sự bị theo dõi.
Khi tiến vào khu nhà, phía sau không còn xe nào nữa nhưng vẫn không yên lòng, tôi dừng xe ở một nơi kín đáo rồi lén lút xuống xe, nhìn cửa lớn của khu nhà.
Một người rất quen thuộc đang nói chuyện với bảo vệ, đã được cho đi vào, tôi đi về phía cậu ta, cậu ta cũng thấy tôi.
"Cảnh sát Tống, trùng hợp thật."
Cậu ta nhìn tôi ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, không phải cậu ta đi theo tôi đến mà đúng lúc đến đây có việc.
"Xem ra tay nghề của tôi còn chưa ổn, thảo nào sư phụ không cho tôi ra ngoài làm việc, tôi còn phải luyện tập nhiều."
Đúng thật là đang theo dõi tôi.
"Bên cạnh có quán cà phê, chúng ta đến đó ngồi nói chuyện đi."
Cậu ta gật đầu rồi theo tôi đến quán cà phê gần khu chung cư.
"Cảm ơn khi đó anh đã chăm sóc tôi."
"Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ mà thôi."
"Cảnh sát Tống nói chuyện ngày càng cẩn thận, vậy nếu tôi hỏi anh tại sao lại theo dõi tôi, anh cũng sẽ không nói thật?"
Bỗng nhiên cậu ta nghiêm túc nhìn tôi: "Cô thật sự không giết người sao?"
Tôi cũng nghiêm túc nhìn lại: "Tôi không giết người."
Cậu ta trầm tư một lúc rồi nói: "Được, tôi tin cô.
Nhưng lý do cô được thả vẫn chưa đầy đủ, vẫn không có đủ chứng cứ như cũ.
Mọi chứng cứ đều chỉ về phía cô, cho dù người không phải do cô giết thì chắc chắn cũng liên quan đến cô.
Cứ thả cô ra như vậy, chúng tôi không hỏi được gì.
Cô biết không, vụ án bây giờ, thẩm vấn, định tội, mọi thứ đều có trình tự.
Nhưng người nào đó nói một câu, trình tự thủ tục gì đó đều cút hết.
Tôi thật sự không phục, không cam lòng..."
Có vẻ vì cậu ta mới vào nghề không bao lâu nên cứ tùy tiện nói hết lời trong lòng mình ra trước mặt tôi.
"Có đôi khi quá trình không quá quan trọng, chỉ cần kết quả là thứ anh muốn là được.
Tôi không giết người nên việc tôi được thả ra, cả việc tôi được thả ra như thế nào có còn quan trọng không? Hiện tại việc các anh nên làm không phải nhanh chóng bắt được hung thủ sao?"
Tống Thành Kiệt cũng biết mình thất thố: "Thật sự xin lỗi, tôi không nên nói chuyện này với cô.
Chỉ là vì quá uất nghẹn thôi."
"Chỉ có lần này, không có lần sau.
Lần sau tức nghẹn, khó chịu thì đừng nói cho bất kỳ ai như vậy, người nhà anh cũng không được, ai cũng không được, hiểu chưa?"
Tống Thành Kiệt gật đầu: "Cảm ơn cô.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...