Đổng Ngọc Hoa thiếu chút nữa ngất đi.
Sau khi xí nghiệp phá sản, Tô Minh Nguyệt thành chính là cọn rơm cuối cùng cứu vớt bà ta.
Ai ngờ nhà rách gặp phải mưa dầm, con gái đắc tội Hàn gia quyền thế, tự mình khó bảo toàn.
Nhà họ Tô loạn thành một đoàn.
Đổng Ngọc Hoa nối chân Trần Tú Linh chạy vào bếp ép hỏi.
Họ tin rằng Hàn Kim bị đánh đến vào cả ICU, khẳng định không phải Tô Minh Nguyệt ra tay làm.
Chỉ cần giao hung thủ thật sự ra, con gái sẽ có một đường hy vọng.
Tô Chấn Nam từ đầu đến cuối không mở miệng liếc nhìn Sở Vân rảnh rang như không có việc gì, mím môi nói: "Lại đây nói hai câu."
Hai người đàn ông dắt nhau ra ban công, Tô Chấn Nam đưa cho Sở Vân một điếu thuốc, sau đó thẳng thắn nói, hít sâu một hơi: " Nửa năm nay Minh Nguyệt sống rất mệt mỏi, vì gia đình này, nó phải gánh vác rất nhiều."
"Tôi biết, nhà họ Tô đối với cậu không quá thân thiết.
Minh Nguyệt, cái đứa nhỏ này, cũng xưa nay tình cảm nhạt nhẽo.
Có lẽ nó cũng đã từng làm chút chuyện khiến cậu không được thoải mái, cũng nói qua những điều mà khiến cậu không vui.
Nhưng chung quy ——" Tô Chấn Nam chậm rãi nói."Nó là vợ của cậu."
" Có thể lấy được một cô vợ vĩ đại như vậy, con rất lấy làm kiêu hãnh." Sở Vân mỉm cười nói.
"Làm chồng, hẳn là cậu phải có trách nhiệm." Tô Chấn Nam ý vị thâm trường nói."Trước mắt, Minh Nguyệt không được tự do, nguy cơ bủa vây.
Nó cần cậu, bất luận con có giúp nó vượt qua cửa ải khó khăn này hay không.
Cũng không nên bỏ mặc nó giống nửa năm trước."
Khuôn mặt Sở Vân có chút nóng ran.
Cho dù nửa năm trước anh cũng không rõ nhà họ Tô đã gặp phải gian nan gì.
Nhưng khoanh tay đứng nhìn, không cùng nhau gánh vác với Tô Minh Nguyệt là sự thật, anh không thể ngụy biện.
Còn nữa, ấn tượng của anh với Tô Chấn Nam không tệ, ở rể nhà họ Tô hơn nửa năm, bố vợ này là người nhà họ Tô duy nhất không dùng lời lẽ ác ôn để nói chuyện với anh.
Liền ngay cả Tô Minh Nguyệt, cũng từng đã nể mặt cho Sở Vân.
"Con biết rồi." Sở Vân móc ra từ trong túi thuốc thơm hiệu Hồng Hà không còn sót lại bao nhiêu, dùng hai tay đưa cho Tô Chấn Nam một điếu, mỉm cười nói."Ba, ba hút thuốc."
Khuôn mặt nho nhã của Tô Chấn Nam thoáng bày ra một nụ cười, như là nghi thức nào đó, nhận thằng con rể không hề xuất sắc này.
Sau đó vỗ nhẹ bả vai của Sở Vân, mím môi nói: "Mọi sự cẩn thận."
Sở Vân gật đầu, bước vào nhà với Tô Chấn Nam.
Trong phòng khách, mặc cho hai người Đổng Ngọc Hoa gặng hỏi ra sao, Tô Minh Nguyệt không nói lời nào.
Tô Tiểu Tiểu đứng ở một bên trộm liếc nhìn Sở Vân, không dám lên tiếng.
Ai đánh Hàn Kim? Chỉ cần hai chị em này mà nói, Đổng Ngọc Hoa sẽ dám trói gô, dẫn thủ phạm giao cho Hàn gia.
Do đó giảm bớt nguy hiểm, làm giảm tổn thất.
Hai chị em nhà họ Tô coi như trượng nghĩa, không bán đứng Sở Vân.
Nhưng Sở Vân liền tự bạo gia môn tại chỗ, giờ phút này không nói, nhà họ Tô sớm hay muộn cũng sẽ biết.
"Mẹ, mẹ không cần hỏi ." Sở Vân dập đi điếu thuốc, chậm rãi đi lên phía trước."Người là con đánh.
Hàn gia trả thù giận chó đánh mèo , con gánh vác."
Lời vừa nói ra, phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Rất nhanh, Đổng Ngọc Hoa hừ một tiếng: "Sự ngu xuẩn không biết sống chết !"
Biến mất nửa năm, trở về đã gây họa lớn, còn liên lụy cả nhà họ Tô, thật sự là tên phế vật làm chưa được cái gì mà đã phá hoại khắp nơi.
Tô Tiểu Tiểu tuổi trẻ lông bông lại nhiệt huyết sôi trào, bị lời nói của Sở Vân làm cho hô hấp dồn dập.
Thằng anh rể hèn hạ này được phết đấy.
Nửa năm không gặp, cái gan cũng lớn nhanh phết.
"Biết là ai là được."Trần Tú Linh khó khăn dằn giọng."Hàn phu nhân đã tới công ty Minh Nguyệt đòi người, vậy chúng ta đi qua đó giải thích rõ ràng."
Đổng Ngọc Hoa lúc này cũng không tự tiện quyết định nữa, bà biết Trần Tú Linh tẩm dâm trong giới giải trí hơn mười năm, cũng là người có chút quan hệ lớn.
Có sự phối hợp ra mặt này, sẽ mạnh hơn mặt trời sắp lặn như mình.
Huống hồ, Cho dù bà đang ở thời điểm sự nghiệp huy hoàng nhất, ở trong mắt Tập đoàn Hàn Thị cùng lắm cũng chỉ là một con con kiến.
"Chuyện bởi do con mà ra."
Tô Minh Nguyệt từ đầu đến cuối trầm mặc ít nói rốt cục mở miệng.
Mặt cô vẫn như trước không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh: "Không liên quan đến anh ấy."
Một câu, là đã đẩy Sở Vân ra ngoài.
Đổng Ngọc Hoa mặc kệ, Trần Tú Linh càng thêm có ý không vui.
Cô còn chỉ vào Tô Minh Nguyệt không trách nhiệm với sự nghiệp của bản thân nữa kìa.
"Minh Nguyệt cháu đừng hồ nháo!" Trần Tú Linh nóng nảy."Hàn gia nói nợ máu trả bằng máu.
cháu làm sao gánh vác? Khiến cho nhà họ Tô chôn cùng nhau sao?"
Tô Minh Nguyệt không mở miệng nữa.
Sở Vân đánh người là vì cô.
Cô lạnh lùng nhạt nhẽo, không có nghĩa là máu lạnh vô tình.
Hiện giờ Hàn gia muốn tính sổ, cô sẽ không yếu đuối tránh ở sau lưng ai.
Nếu không lúc trước nhà họ Tô lâm vào đường cùng, cô cũng không có dũng khí gánh vác hết trọng trách.
"Sở Vân, Mày còn phải là đàn ông không! ?"
Thấy Tô Minh Nguyệt không lên tiếng, Trần Tú Linh căm tức Sở Vân: "Mày thật sự muốn ném vợ mày vào hố lửa à?"
Sở Vân mím môi nói: "Tôi nói.
Tôi gánh vác."
tảng đá lớn trong lòng Trần Tú Linh buông xuống, thúc giục nói: "Vậy cùng đi tới công ty giải thích Hàn gia."
Sở Vân mới vừa nhấc chân, cánh tay đã bị Tô Minh Nguyệt giữ chặt.
Ánh mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, Trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ ấy, đã có một tia buông lỏng: "Rời khỏi Minh Châu.
Vĩnh viễn đừng trở về."
Sở Vân nao nao.
Đây là lần đầu người phụ nữ này nói chuyện quan tâm đến mình?
Thậm chí, đây lần đầu tiên có đụng chạm tay chân.
khóe môi anh nổi lên một nụ cười tươi , nhấn mạnh từng chữ mà nói: "Em.
Là.
Vợ.
Của.
Anh."
Dứt lời, anh đi theo Trần Tú Linh rời khỏi nhà họ Tô.
Tô Minh Nguyệt cũng không dừng lại, cũng đi theo.
Chính là trong ánh mắt , lộ chút lạ lùng.
.
.
.
.
.
Nơi Tô Minh Nguyệt làm thuộc về Tổng Hoành Entertaiment ba năm trước đây đưa ra thị trường, nghiêng ngả lảo đảo cũng có gần hai mươi triệu thị giá trị.
Nhưng khi so sánh với tập đoàn Hàn Thị, không đáng nhắc tới.
Trong phòng họp trên phòng họp của tổng Hoành Entertaiment, không khí áp lực đến hít thở không thông.
Trong phòng họp hơn hai mươi người chia làm ba tốp, hàng đầu chính là tốp của Hàn phu nhân.
Bọn họ dáng vẻ bệ vệ hung mãnh, là ngọn nguồn của cái không khí đè nén này.
Một phe khác lãnh đạo của Tổng Hoành, chính là những người tối hôm qua tham gia bữa tiệc đó.
Một đám người ai nấy run cầm cập, vẻ mặt căng thẳng.
Mà tốp thứ 3, là cảnh sát Minh Châu.
Án này đã được coi là án hình sự, mục đích chính là có thể làm cho càng căng thẳng lại càng căng hơn nữa.
Dập tắt cái sự phẫn nộ kiêu bất diệt của Hàn gia.
Trong phòng họp đại đa số mọi người đều đứng, chỉ có mình Hàn phu nhân ngồi ngay ngắn.
Bà ta khí thế mạnh mẽ, sự áp bách rõ rệt tỏa ra từ kẻ có vị trí cao.
Trong tay bưng một ly trà, lại chính là chậm rãi lay động.
Ánh mắt có thể đạt được, không ai có đủ dũng khí đối mặt, đều cúi đầu, hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Két két.
Cửa lớn phòng họp bị ai đẩy ra, một nam hai nữ đi vào, nháy mắt trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Trần Tú Linh làm người trong giới, lại muốn bảo vệ Tô Minh Nguyệt gà đẻ trứng vàng.
Ngay bước đầu liền đi về phía Hàn phu nhân.
Khuôn mặt tinh tế, nở nụ cười đầy vẻ nịnh nọt: "Hàn phu nhân, chuyện này chính sự hiểu lầm cực kỳ lớn.
Minh Nguyệt nhà chúng tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối, sao lại có thể —— bốp!"
Trần Tú Linh đi đến trước mặt, đang cúi người giải thích với Hàn phu nhân.
Lời còn chưa nói xong, Hàn phu nhân chén trà còn chưa buông xuống, đã hung hăng tát rất mạnh lên mặt Trần Tú Linh.
Có thể dùng lực quá mạnh, Trần Tú vèo cái liền ngã nhào, làm trò hề bò lổm ngổm trên mặt đất.
"Tôi tới nghe cô giải thích đấy à?"
Hàn phu nhân đứng lên, tạo ra một không khí dường như ngập tràn là sự uy hiếp.
Sắc mặt bà ta không tốt, ánh mắt sắc lẹm, giọng nói nghiêm nghị: "Tôi tới đây là để báo thù rửa hận cho con trai!"
Nhiệt độ trong phòng họp đột nhiên hạ thấp xuống, ai nấy trống ngực đập lên thình thịch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...