Rất nhanh, xe tắc xi dừng trước cổng ở một tòa hội sở vô cùng xa hoa hào nhoáng.
Cho đến khi tới cửa phòng bao, Tô Tiểu Tiểu vẫn còn tâm tư rối rắm.
Cô đã nghe tới danh tiếng tên phú nhị đại kia, nói là thanh niên tàn bạo hung ác nhất thành phố Minh Châu.
Mặc cho Tô Tiểu Tiểu trước nay lắm mưu mô, suy nghĩ linh hoạt.
Giờ phút này cũng sức đầu mẻ trán, bó tay hết cách.
Lúc cô cắn răng xông vào đánh cược một phen, trên đường đi Sở Vân trầm mặc không nói một tay nắm cửa đi vào trong.
“Này, tên khốn nạn kia anh vào làm gì?”
Tô Tiểu Tiểu dùng âm thanh nhỏ nhất để chất vấn, trái tim dường như ngừng đập.
Bên trong nhìn thấy Sở Vân không mời mà tới càng giật cả mình.
Chỉ có người bị gái vây quanh, ánh mắt chỉ lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
Sở Vân sau khi vào, ánh mắt của anh rơi trên một cô gái có đôi má ửng hồng, vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Cô ấy đã uống rượu, trước mặt còn đặc một ly rượu trắng rất to.
Trong trí nhớ của Sở Vân, cô không biết uống rượu.
Thậm chỉ chỉ ngửi thấy mùi rượu liền nhíu mày.
Sở Vân đi đến bên cạnh cô, nói với người đại diện bên cạnh: ”phiền để cho tôi một chỗ ngồi”.
Người đại diện cũng sửng sốt.
Người anh em này là ai vậy? Tự nhiên quái lại chạy vào, còn muốn mình nhường chỗ ngồi.
Có điều thấy Tô Tiểu Tiểu đi vào, cô ta mới xác định được đây là người một nhà.
Bây giờ không khí trong phòng áp lực đã đến cực hạn.
Ánh mắt mọi người hiện giờ đều tập trung trên người của Sờ Vân.
Hắn là ai? Hắn đến làm gì?
Đây là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Kể cả người cùng anh kết hôn đã nửa năm là Tô Minh Nguyệt.
“Trong hôn lễ em cũng không có uống lấy một hớp rượu.” Sở Vân bưng chén rượu chừng nữa cân rượu đế kia lên, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Sau đó dùng ngón tay lau đi vết rượu, không mặn không nhạt hỏi: “Tình huống này của ngày hôm nay là sao?”.
Nữa cân rượu trắng còn chưa ngấm, một gã công tử âu phục lộ sắc mặt hung ác nham hiểm kiêu ngạo đến cực điểm: “Tao đang cướp vợ mày.”
Hắn ngồi thư thả, không hề có một động tác dư thừa nào.
Nhưng lời nói của hắn, khiến không ít người lâm vào sự trầm mặc.
Một cồ lệ khí lan tỏa đè nén khiến người thở không nổi.
Hắn chính là Hàn Kim, là đại thiếu gia quần áo lụa là, cùng hung cực ác của Minh Châu thành.
Lúc nãy, tôi đã nói Tô Minh Nguyệt nếu uống hết chén rượu này.
Tổ biên kịch nợ tám nghìn vạn tiền mặt này tôi sẽ trả."
Hàn Kim tay thuần thục kẹp điều thuốc, lạnh lùng nói ra: “Mày uống nổi chén rượu này ư? Phế vật?”.
Tô Minh Nguyệt kết hôn đã không phải là tin mới lạ Tại Minh Châu giới thượng lưu.
Mấy lời nói của Sở Vân (không biết có phải tác giả nhầm tên không nữa) , chính là chỉ anh mang thân phận người ở rể.
Tình cảnh lâm vào thế cứng ngắc, một mảng tĩnh mịch.
“Ờ.” Sở Vân làm như người rẳnh rang, cầm lấy một lọ Mao Đài, đổ nửa cân rót đầy vào trong bát lớn.
Sau đó trượt bàn xoay, mang đến đặt cạnh Hàn Kim.
“Uống nó xong.
Tôi sẽ xem lời anh vừa nói là đánh rắm.”
Cử chỉ của Sở Vân , khiến mọi người ở đây sở hãi.
Làm hỏng việc đầu tư còn có thể chấp nhận, nhưng khi phải đắc tội vào thanh niên chơi hệ hư hỏng này, chỉ sợ là bát cơm cũng không giữ được.
Tâm hồn thiếu nữ của Tô Tiểu Tiểu trở nên hỗn độn, cô không hiểu thằng anh rể hèn hạ này lấy đâu ra dũng khí để mà đối đáp với Hàn Kim.
Liền ngay cả Tô Minh Nguyệt vốn trong trẻo lạnh lùng , cũng hơi hơi nghiêng đầu, dường như có chút đăm chiêu nhìn Sở Vân một cái.
Trái lại là hàn kim, lại đột nhiên cười như điên.
Cười đến gân xanh nổi lên, cười như thắt ruột thắt gan, người nghiêng cười ngả.
Một khi hắn cười như vậy, mọi người ở đây ai nấy đều kinh hãi run sợ, mất hồn mất vía.
"Tôi nếu không uống thì sao nào? Anh sẽ giết chết tôi sao?"
Tiếng cười réo rắt im bặt, Hàn Kim ngẩng đầu lên như dã thú, hai mắt xung huyết (đỏ au), dữ tợn hung ác nhan hiểm.
Hắn không đợi Sở Vân mở miệng, giọng nói khàn khàn tàn bạo: "Nhưng tôi sẽ."
Hàn kim bị chọc giận hoàn toàn.
Thành Minh Châu có thằng dám phản nghịch với hắn!!
Hắn đầy người lệ khí, Như ác quỷ đến từ địa ngục, làm cho người ta lạnh gáy.
Không khí trong phòng như đóng băng vậy.
Mọi người lại toát mồ hôi trong lòng bàn tay, trái tim nhảy vọt đến cổ họng.
Sở Vân đứng đầu sóng ngọn gió vẫn cứ bình ổn như trước, nhưng anh chậm rãi đứng lên.
Anh rời khỏi ghế, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt đang tái nhợt của Tô Tiểu Tiểu : "Tiểu Tiểu, giúp anh rể một tay."
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu đầu óc trống rỗng chợt bừng tỉnh, không hiểu cái gì.
Muốn tôi giúp đỡ? Giúp như thế nào? Bảo tôi đi đập cái thằng biến thái xấu xa kia một trận à ?
"Khóa trái cửa lại."
Sở Vân bỏ lại những lời này, tiện tay vớ lấy bình rượu Mao Đài còn chưa kịp mở kia, bước tới chỗ Hàn Kim.
"Đứng lại!"
vệ sĩ phía sau Hàn Kim chặn đường lại, khuôn mặt lạnh lùng: "Cô muốn chết à——"
Vệ sĩ còn chưa dứt lời , ánh tay to như cái quạt hương bồ của Sở Vân không cần báo trước đã ấn xuống đỉnh đầu hắn, bốp một tiếng, hắn ta bị đánh đập vào góc bàn.
Chỉ trong nháy mắt, vệ sĩ đầu nở hoa, hôn mê luôn.
Máu bắn đầy bàn.
Ra tay tàn bạo lãnh huyết, mùi máu tươi gay mũi khiến mọi người xung quanh sụp đổ.
Thấy một màn như vậy , Hàn Kim vẫn vững như núi thái sơn.
trong lòng hắn có chút hoảng, nhưng những năm gần đây, hắn ở thành Minh Châu hô phong hoán vũ, chưa từng có người dám ngỗ nghịch với hắn.
Chuyện hắn muốn làm, nhất định có thể làm được.
Người phụ nữ hắn muốn có, đều phải ngoan ngoãn nằm lên giường.
Cho dù hắn muốn một người chết, người này không sớm cũng muộn sẽ bốc hơi khỏi nhân gian.
Câu châm ngôn một đời của hắn chỉ có tám chữ: thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Cuộc sống quá dễ dàng khiến hắn hình thành tâm lý dị dạng, không chỗ nào sợ hãi.
"Tôi cho ngươi cơ hội ." Sở Vân bước chân trầm ổn, thân hình giống như thái sơn nguy nga, đưa tới cảm giác áp bách mãnh liệt.
Anh không còn nói gì nữa, mà là giơ tay túm lấy cổ áo của Hàn Kim.
Giống như diều hâu bắt lấy chim non.
Nhấc hắn lên một cách dễ dàng, hai cái chân rời khỏi mặt đất.
"Phế vật! Buông tao ra!" Hàn Kim bộ mặt dữ tợn, hai đạp loạng choạng trên không.
Giận dữ mà rít gào."Ông giết chết cả nhà mày!"
Sở Vân ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay cái thô bạo làm gẫy cổ bình, sau đó, nhét cái miệng bình đã nứt vỡ vào trong miệng Hàn Kim.
Lạnh lùng nói một chữ: "Uống."
Miệng bình sắc lẹm, cắt rách môi , khoang miệng Hàn Kim.
Máu tươi trộn với rượu chảy thẳng vào dạ dày.
Động tác của Sở Vân cực độ tàn bạo, xoay cái chai quanh miệng, làm rụng vài cái răng của Hàn Kim.
Một cân rượu Mao Đài bị Sở Vân trút xuống họng, không tới một phút đồng hồ, đền đã chảy hết xuống dạ dày của Hàn Kim d.
Cái miệng hắn sưng đỏ, máu chảy không ngừng, trong mắt hai phần thống khổ, ba phần men say, năm phần phẫn hận.
Cảnh này khiến mọi người ở đây nghẹn họng trân trối nhìn.
Tàn nhẫn, kinh khủng, sởn gai ốc.
Bình hết rượu rồi.
Sở Vân vẫn chưa buông tha Hàn Kim, anh lại lấy một chai, dùng cách cũ đổ vào khoang miệng Hàn Kim.
Sở Vân lòng như tảng đá, cầm lấy bình Mao Đài thứ ba.
"Đủ rồi."
Tô Minh Nguyệt vốn nhẹ nhàng ít nói rốt cục mở miệng.
Cai mày xinh đẹp nhíu lại, đôi môi đỏ mọng như hoa khẽ mở ra và nói: "Anh muốn cho hắn uống đến chết sao?"
Sở Vân nghe vậy, dừng động tác ép rượu tàn bạo này lại.
Bàn ta lớn đang túm lấy cổ áo Hàn Kim, cũng tùy ý thả ra.
Một tiếng phịch vang lên.
Hàn Kim té xuống đất như một nắm bùn.
Mặc cho tửu lượng hắn dù có cao, mà nốc hết hai cân rượu , thần trí cũng hồ đồ.
"Giết người phải đền mạng." Sở Vân xoay người, ánh mắt tinh xảo liếc nhìn Tô Minh Nguyệt một cái."Em còn trẻ, anh không thể để em ở guá được."
Nhưng vừa dứt lời, anh lại chậm rãi nâng đùi phải lên, đạp một cước lên phần dạ dày của Hàn Kim.
"Huệ_____"
máu tươi, rượu, dịch dạ dày điên cuồng phun ra, thân hình Hàn Kim cuộn mình như con tôm, cực kỳ bi thảm.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều là thật hít một ngụm khí lạnh, trái tim rớt một nhịp.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người bị sự hung ác cực kỳ của Sở Vân gây kinh sợ.
Người này là ma quỷ sao ?
Một cước đá văng Hàn Kim ra, Sở Vân ngồi xuống.
ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hơi thở tàn bạo quanh anh, lại khiến mọi người nơm nớp lo sợ, không dám đối diện.
"Tiểu Tiểu, lại giúp anh rể một việc nữa." Sở Vân mặt không chút thay đổi châm một điếu thuốc, mặc dù diện mạo xấu không đẹp, nhưng ở trong mắt mọi người, anh quả thực là một tên côn đồ còn hung ác hơn cả Hàn Kim.
"Hả?"
Tô Tiểu Tiểu hơi hơi sững sờ kinh hãi trước cảnh tượng máu me trước mặt, ánh mắt mê muội nhìn về phía hèn nhát—— không, anh rể tàn bạo.
"Đưa mỗi người một bình rượu." Sở Vân phun khói đặc ra , giọng bình đạm.
Tô Tiểu Tiểu vô cùng khó hiểu, sao lại còn liên lụy tất cả mọi người rồi
"Hàn Kim kẻ khởi điểm gây ra chuyện này, mà các người, tất cả đều là đồng lõa."
Tô Tiểu Tiểu đã hiểu ra rồi, nhưng cũng khiếp sợ vợi sự giải quyết triệt để của Sở Vân.
Trái lại là mọi người, sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Một đám nhìn nhau, rõ ràng không muốn làm như ý của Sở Vân.
Nốc một chai bia, dạ dày hẳn phải quay cuồng hơn nửa ngày.
Mà còn nốc loại rượu có nồng độ cao này? Nhẹ thì không ngừng nôn mửa , nặng thì xuất huyết dạ dày , nằm viện cấp cứu.
Không ai muốn ngược đãi thân thể của chính mình.
Sở Vân liếc ánh mắt lên, xẹt qua mặt mọi người."Muốn tôi bón cho các người uống?"
sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, sự sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn thôi thúc bọn họ mở bình rượu ra, nhanh chóng tự chuốc rượu vào miệng mình.
Nơi đây lại một lần nữa rơi vào cảnh tượng hoang đường trào phúng.
Cho đến khi mọi người uống sạch, Sở Vân một cước đá tỉnh Hàn Kim đang mê man đầu óc, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tao tên là Sở Vân, chồng của Tô Minh Nguyệt.
Hoan nghênh mày đến tìm tao liều mạng."
Dứt lời, anh quét ánh mắt nhìn mọi người uống đến ngã trái ngã phải: "Các người cũng thế."
Đám người còn tỉnh so với Hàn Kim vội lắc đầu xua tay, bọn họ là thật sự sợ hãi.
Xã hội có pháp luật, nào có tên côn đồ nào hung ác như vậy? Tô Minh Nguyệt là bị mù mắt sao ? Đi kết hôn với loại ma quỷ này?
? Cùng loại này ma quỷ kết hôn?
"Tiểu Tiểu, chị em uống nhiều rồi."
Sở Vân đứng dậy nói: "Đưa em ấy về nhà thôi."
Tô Tiểu Tiểu dần dần hoàn hồn, trong phòng mùi máu tươi rất gay mũi, đám kia sau khi nốc hết bình rượu trắng, cũng đã có người đương trường nôn mửa.
Hoàn cảnh rất khốc liệt, không khí ngột ngạt, cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Đến gần chị gái, đỡ lấy Tô Minh Nguyệt cũng chưa uống nhiều lắm đi ra khỏi phòng.
Họ bước đi trước, Sở Vân cất bước sau lưng đi theo ra ngoài.
Đi vào bãi đỗ xe, Tô Minh Nguyệt cơ bản vẫn tỉnh táo quay đầu lại nhìn Sở Vân một cái.
Giọng điệu bình thản nói: "Về nhà sao ?"
Sở Vân im lặng một chút, hỏi: "Có ổn không?"
Tô Minh Nguyệt không đáp lại, lập tức ngồi trên xe.
Sở Vân vừa rồi ra tay tàn bạo hung ác không có chút ghê tay, giờ này lại đấu tranh một lúc, mới toan bước chui vào trong xe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...