Khi Lam Phong vừa tắt trò chơi đi, Nhược Thanh Nhã mặc đồng phục nghiệp vụ đi vào phòng làm việc, giọng nói trong trẻo vang ra: “Lam Phong, Tô Tổng tìm anh.”
Theo giọng nói trong trẻo của Nhược Thanh Nhã vang lên, mọi người trong văn phòng đều đang bận rộn không thèm nhìn Lam Phong: “Tên nhóc này lại được Tô Tổng gọi lên gặp mặt sao?”
Mọi người thực sự không hiểu Tô Tổng vì sao lại tìm một tên chức vụ rất nhỏ như Lam Phong.
Ngược lại Đường Hồng ngồi sau bàn làm việc của Lam Phong lại mỉm cười, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, sau đó đi vào văn phòng quản lý của Văn Tường.
Lam Phong không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường, mà đi theo Nhược Thanh Nhã ra khỏi phòng làm việc.
“Thanh Nhã, ngọn núi băng đó tìm tôi, cô cứ gọi thẳng điện thoại cho tôi gọi tôi lên là được rồi, làm gì cần phải đích thân một chuyến chứ?”
Trên đường, Lam Phong vừa ngắm nhìn thân hình xin xắn của Thanh Nhã, vừa chế nhạo nói: “Thành thật khai báo, có phải nhớ tôi rồi không?”
“Ai thèm nhớ anh? Bớt chảnh chọe đi.” Gò má của Nhược Thanh Nhã ửng đỏ, nếu như gọi ai đó khác thì cô đúng là sẽ gọi thẳng điện thoại, chưa đích thân đi gọi ai bao giờ.
“Cô xem, mặt đỏ lên rồi kìa, bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không?” Lam Phong tiếp tục mỉm cười trêu đùa.
“Làm gì có đâu, tôi đến tìm anh chỉ muốn nhắc nhở anh, lần này e là anh gặp rắc rối rồi.” Biểu cảm của Nhược Thanh Nhã hơi nghiêm túc và quan trọng nói: “Sáng sớm hôm nay, thiếu đổng Lam Kiếm Tinh của tập đoàn Thiên Lam dẫn theo hai tên vệ sĩ cùng một tên luật sư tới công ty, nhìn dáng vẻ có lẽ vì chuyện hôm đó anh đạp xe đụng phải hắn…”
“Không phải chỉ là ngoài ý muốn sao.” Lam Phong thoải mái nói.
“Nhưng bọn họ lại điều tra kỹ càng chuyện này, điều tra ra cái xe đạp đó vốn không phải của anh, và còn rất nhiều điều bất lợi cho anh…” Nhược Thanh Nhã hơi lo lắng: “Hình như bọn họ muốn tố cáo anh tội cố ý mưu sát, Lam Phong, lần này, anh…”
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Lam Phong khẽ mỉm cười, đẩy thẳng cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc đi vào.
Đi vào phòng làm việc, Lam Phong từ xa đã nhìn thấy Lam Kiếm Tinh mặc một bộ đồ tây màu trắng ngồi trên sofa với vẻ mặt tươi cười.
Luật sư cung kính ngồi bên cạnh hắn, hai tên vệ sĩ thì đứng thẳng ngay sau hắn, vị trí từ góc độ này, không muốn lộ ra thân phận của hắn cũng khó.
“Hàn Yên, cô tìm tôi sao?”
Lam Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn Lam Kiếm Tinh một cái, mà ánh mắt hướng về Tô Hàn Yên đang bận rộn, mỉm cười nói.
Nghe thấy cách xưng hô này của Lam Phong, Lam Kiếm Tinh hơi nhíu mày, sắc mặt u ám, miệng phát ra một tiếng hừ lạnh: “Chỉ là một chức vụ nho nhỏ sao lại dám không có tôn ti trật tự, không biết người trên kẻ dưới sao?”
“Liên quan rắm gì đến anh. Mẹ nó. Anh là ai chứ?” Lam Phong lạnh lùng nhìn Lam Kiếm Tinh: “Đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, anh là một người ngoài chen miệng vào làm gì? Chắc anh sẽ không bỏ ra hàng tỉ đồng để thu mua lại công ty chứ?
“A, tôi chợt nhớ ra rồi, anh không phải là cái người cố tình lao vào xe đạp của tôi sao? Chắc anh không phải đang chê tiền bồi thường ít chứ, đến đây đòi tiền thuốc sao?”
“Anh muốn đòi tiền thuốc thì đòi thôi, làm gì phải quậy phá ở phòng làm việc của Hàn Yên chứ? Còn mang theo hai tên vệ sĩ nữa, tiểu tử nhà anh không phải là nghèo quá rồi mới đòi tiền đó chứ?”
“Nào nào nào, đây 250 đồng đây, không cần tìm nữa, mau cầm lấy rồi cút đi đi.”
Lam Phong cầm 250 đồng đập thẳng vào mặt của Lam Kiếm Tinh.
“Sao thế? Chê ít à?” Thấy sắc mặt Lam Kiếm Tinh tái mét ngồi ở đó, Lam Phong lại lấy ra 250 đồng đập lên bàn trà: “Đây thêm 250 nữa, anh đừng nghĩ có thêm nữa, anh cũng chỉ đáng giá đến vậy thôi.”
Tô Hàn Yên im lặng quan sát hết thảy, nghe những lời của Lam Phong, xem nhất cử nhất động của hắn, lúc nhìn thấy vẻ mặt Lam Kiếm Tinh dần biến sắc, trong lòng lại vô cùng thoải mái, nhưng cũng tràn ngập lo lắng.
Tên nhóc Lam Kiếm Tinh này lấy chuyện này làm cớ mà phiền cô cả buổi sáng, đuổi thế nào cũng không đi, lại không dám đắc tội, thực sự khiến cô nhức đầu, dù sao thế lực phía sau của Lam Kiếm Tinh cũng không hề yếu.
“Khốn khiếp!”
Nghe những lời chói tai này của Lam Phong, Lam Kiếm Tinh không chịu nổi nữa, đập một cái thật mạnh lên bàn: “Ném tên khốn khiếp này ra ngoài cho tôi.”
“Hàn Yên, tôi làm như vậy cô không để ý chứ?” Nét giận dữ trên mặt Lam Kiếm Tinh biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khuôn mặt đầy nét cười.
Tô Hàn Yên chỉ mỉm cười khe khẽ, gật gật, tỏ rõ vẻ cam chịu.
“Còn lo lắng gì? Còn chưa ra tay sao!”
Theo chỉ thị của Lam Kiếm Tinh hạ xuống, hai tên vệ sĩ đằng sau hắn đi ra, vội vàng nắm chặt tay hung hăng đi về phía Lam Phong.
“Bốp bốp…”
Lam Phong đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hai tên vệ sĩ một cái, tay phải nhấc lên rồi khua hai vòng.
Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Lam Kiếm Tinh và luật sư, hai tên vệ sĩ mềm nhũn ngã xuống, khó đứng lên được.
“Không muốn chết thì cút đi cho tôi, tâm trạng anh mày hôm nay không tốt.”
Giọng nói lạnh lùng từ miệng Lam Phong thốt lên.
“Tôi… tôi muốn tố cáo cậu cố ý gây thương tích cho người khác…” Luật sư là một ông trung niên hói đầu, run run giơ ngón tay ra chỉ vào Lam Phong nói.
“Ồ? Thế sao? Vậy thì tôi đợi!”
Lam Phong đi thẳng qua, một bàn tay xách tên luật sư lên như một con vịt.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Luật sư cao lớn này đã bao giờ bị đối đãi như vậy, trong giọng nói mang theo hoảng sợ cùng run rẩy.
“Ông nói xem? Ông không phải đang muốn tố cáo tôi tội cố ý đả thương người khác sao? Tôi phải khiến cái tội này thành hiện thực rồi.”
Lam Phong giơ con dao lên liền kè vào cổ của ông luật sư trung niên, sau đó tùy tiện ném ông sang một bên.
“Còn ai kia nữa? Còn không mau cút đi, còn ngồi đó làm gì? Bị dọa tới mức choáng váng rồi sao?” Giọng nói châm biếm từ miệng Lam Phong thốt ra: “Nếu anh không cút thì tôi lại phải ra tay rồi.”
“Khốn khiếp!”
Lam Kiếm Tinh rít lên một tiếng phẫn nộ, lần này mất mặt thật rồi, hơn nữa lại còn là trước mặt Tô Hàn Yên nữa chứ.
“Đi thôi!”
Lam Kiếm Tinh tự biết chẳng còn mặt mũi nào nữa, ném lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài, đến chào cũng không chào Tô Hàn Yên.
“Thong thả không tiễn!”
Lam Phong nhẹ, ném thẳng ông luật sư ra ngoài, sau đó đóng cửa “rầm” một cái.
“Sao thế? Hết giận chưa?”
Lam Phong ngồi lên sofa, nhìn Tô Hàn Yên với vẻ mặt tươi cười.
“Anh cái người này lẽ nào không sợ bọn họ sẽ tố cáo anh thật sao?” Tô Hàn Yên thờ ơ nói.
“Tôi không có tâm trạng mà đi quan tâm những chuyện vặt vãnh này.” Lam Phong tươi cười, vốn hắn chẳng hề để ý chuyện vặt vãnh này.
Tô Hàn Yên liền cảm thấy cạn lời, lạnh lùng nói: “Thế lực của tập đoàn Lam Thiên thực sự lớn mạnh hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của anh…”
“Ý của cô là đang trách tôi vừa nãy cố ý gậy sự hả?”
Lam Phong lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, Lam Phong rời đi chẳng quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của Lam Phong, trong lòng Tô Hàn Yên không khỏi căng thẳng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng này của Lam Phong.
Suy nghĩ xong, Tô Hàn Yên vội vàng bấm số điện thoại của Tổng Giám đốc phòng nhân sự: “Gọi hết tất cả các luật sư giỏi nhất trong công ty vào đây cho tôi.”
“Lam Phong, anh không sao chứ?”
Nhìn sắc mặt Lam Phong không tốt lắm từ trong phòng làm việc bước ra, Nhược Thanh Nhã liền bước lên trước hỏi: “Vừa nãy tôi nhìn thấy người mà Lam Kiếm Tinh dẫn tới từng người như bị đánh vậy, anh đánh bọn họ sao?”
“Không sao đâu, bọn họ chắc chắn là do tôi đánh rồi.” Lam Phong cười nói, nhìn thời gian tiếp tục nói: “Cũng gần hết thời gian tan làm ca sáng rồi, tôi mời cô ăn cơm trưa, được chứ?”
“Được… được chứ.” Nhược Thanh Nhã do dự một lúc rồi gật gật đầu: “Vậy anh cứ về phòng làm việc trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm, vậy tôi chờ cô ở nhà ăn nhé.”
Nói xong, Lam Phong không hề quay về phòng làm việc, mà đi thẳng tới nhà ăn.
Lúc này nhà ăn không có một ai, sau khi Lam Phong nhìn kĩ các món ăn liền gọi món rồi ngồi xuống đợi Nhược Thanh Nhã tới.
Năm phút sao, chuông điện thoại của Lam Phong vang lên: “Lam Phong, anh đang ở đâu vậy?”
“Chỗ cũ trong nhà ăn.”
Một lát sau, Nhược Thanh Nhã liền đi tới, thấy Lam Phong gọi một bàn tràn ngập các món ăn, nhìn Lam Phong một cái đầy oán trách: “Này, sao anh chọn nhiều món như vậy làm gì? Ăn không hết không phải lãng phí sao!”
“Mời người con gái xinh đẹp như cô bữa cơm, tôi không thể chỉ gọi hai ba món đúng không?” Lam Phong cười nói.
“Hừ, tôi còn tưởng anh tự tay xuống bếp nấu cơ.” Nhược Thanh Nhã phun ra một câu.
“Vậy khi nào thì cô mới mời tôi tới nhà cô thử tay nghề của cô?” Lam Phong chọc ghẹo.
“Anh đừng có mơ.” Gò má của Nhược Thanh Nhã ửng lên: “Mau ăn đi, anh đã gọi nhiều món vậy rồi.”
“Thanh Nhã, cô sống ở đâu vậy?” Lam Phong gắp một miếng thức ăn, nhìn dung nhan xinh đẹp của Nhược Thanh Nhã, mỉm cười hỏi.
“Làm gì chứ?” Nhược Thanh Nhã nghi ngờ hỏi.
“Tôi muốn hôm nào đó rảnh đến nhà cô cho cô một bất ngờ.” Lam Phong nói đùa.
“Nằm mơ nhé. Bạn trai của tôi mới có thể tới nhà tôi.” Trên mặt của Nhược Thanh Nhã phảng phất nụ cười, dường như đang nghĩ tới gì đó, sau đó tiếp tục nói: “À đúng rồi, Lam Phong... trước đây anh làm nghề gì vậy? Chẳng lẽ là làm đầu bếp?”
“Sao thế? Cô muốn mời một đầu bếp về nhà?” Lam Phong cười trêu gọi, không hề để ý tới vế trước của câu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vừa nói vừa cười, quan hệ càng ngày càng thân thiết.
“Ăn no rồi chứ?” Lam Phong đặt đũa xuống, tủm tỉm cười nhìn Nhược Thanh Nhã.
“Ừm!” Nhược Thanh Nhã gật gật đầu, sau đó nói với Lam Phong: “Anh mau đi nấu cơm cho Tô Tổng đi, cô ấy nói lần trước anh nấu gì đó rất ngon, hương vị giống như Apple risotto.”
“Nấu cơm cho cô ấy? Tôi cũng không phải là đầu bếp cô ấy mời.” Lam Phong thờ ơ: “Lát nữa cô mang cho cô ấy hai món ăn nhé.”
“Nhưng mà, vừa nãy lúc tôi đi cô ấy còn dặn riêng tôi muốn ăn món mà đầu bếp đó nấu…”
“Thì cô nói đầu bếp đó có việc xin phép về quê rồi.”
Lam Phong thờ ơ.
“Nhưng mà…”
Nhược Thanh Nhã vẫn muốn nói gì đó, nhưng mà bị Lam Phong chặn lại: “Không nhưng nhị gì hết, cô cứ nói như vậy với cô ấy.”
“Vậy… vậy được.” Thấy Lam Phong có vẻ không vui lắm, Nhược Thanh Nhã chỉ gật gật đầu: “Anh đi trước đi, tôi đi gọi cơm cho Tô Tổng.”
Lam Phong gật đầu, rời khỏi nhà ăn.
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Phong vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...