Đọc cả vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Diệp Thu đi nhiều danh sơn sông lớn, hơn nữa thân phận đặc thù, tiếp xúc không ít người và việc cổ quái, những việc này để lộ ra một chút có thể dẫn tới chấn động trong lòng người bình thường. Còn những sinh viên khác đều là từ trung học lên, trung học chỉ phân khoa văn lý, để ứng phó cao học, làm gì có thời gian đi học tập hệ thống hóa kiến thức về phương diện khảo cổ.
Bọn họ dựa vào sự yêu thích môn học này có lẽ nói là bị mạng che mặt thần bí của nghề nghiệp này thu hút, mới có thể lựa chọn ngành khảo cổ trong đại học. Hiện giờ chính là lúc bọn họ liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng kiến thức, bọn họ trên kiến thức khảo cổ học chỉ là một trang giấy trắng, các thầy vẽ gì trên đó, trên trang giấy trắng liền xuất hiện đồ án như thế. Từ khi khoa khảo cổ thành lập, có thể trong tiết học đầu tiên, phản bác quan điểm của thầy giáo, Diệp Thu là người thứ hai.
Chỉ dựa vào điểm này, Trần Hoài Ân sinh ra cảm hứng lớn với Diệp Thu. Nhưng sợ rằng hắn chỉ là ăn nói ba hoa hoặc nghe lời đồn khác mà tin là thật, cho nên đối với lời hắn không có biểu hiện đủ sự coi trọng. Cũng chính là nói, nguyên nhân Trần Hoài Ân vài phần kính trọng Diệp Thu là vì Diệp Thu dám đứng dậy phản bác quan điểm của hắn, mà không phải là nội dung hắn phản bác.
Nhiều chuyên gia như vậy đều không thể khảo chứng ra điều gì, một tiểu tử vừa mới nhập học có thể biết được bao nhiêu?
"Bạn sinh viên này có thể giới thiệu đôi chút về mình không?" Trần Hoài Ân nhìn Diệp Thu nói, nụ cười hòa nhã.
Nếu người hiểu rõ Trần Hoài Ân, thì sẽ cảm thấy kinh ngạc với câu hỏi này của hắn. người tài hoa đều có chút cổ quái. Đặc biệt là người trên phương diện văn nghệ hoặc phương diện nghiên cứu lại càng như vậy. Tật xấu của Trần Hoài Ân chính là vậy, hắn lên lớp từ trước tới nay không điểm danh, muốn thì tới, không tới cũng không bắt buộc, từ trước tới nay cũng không chủ động hỏi tên học sinh, nếu bạn có năng lực, hắn sẽ chủ động hỏi tên ngươi, nếu bạn không có sở trường đặc biệt, do dù hỏi nhiều lần cũng sẽ quên rất nhanh.
Diệp Thu chỉ là vì một câu nói phản bác khiến cho Trần hoài Ân để ý tới, thật sự là có chút may mắn.
"Diệp Thu" . Diệp Thu nói ngắn gọn.
"Tốt. Sinh viên Diệp Thu, nếu em cho rằng "Thanh Minh thượng hà đồ" còn trong nước, vậy em có giải thích gì có thể khiến mọi người tin phục không?"
"Thầy giáo Trần. Câu hỏi này chúng ta thảo luận riêng thì thích hợp hơn" Diệp Thu mỉm cười nói. Hắn chính là nhận định tài hoa của Trần Hoài Ân, cho nên mới muốn tìm cơ hội tiếp xúc với hắn. Mà "Thanh Minh thượng hà đồ" lại là mồi hắn thả ra. Nếu hắn có thể giúp mình giải quyết câu hỏi chiếc nhẫn thần bí, hắn thậm chí muốn dẫn hắn đi nhìn chân tích.
Trần Hoài Ân đương nhiên biết câu hỏi này không thích hợp thảo luận trên lớp học, nếu việc học sinh này nói là sự thật. có thể gây nên chấn động trong giới khảo cổ và giới sưu tầm, không biết có bao nhiêu người cuốn vào trận tranh đoạt và chém giết bảo quốc này. Nhưng Diệp Thu nói như vậy, hắn vẫn có chút thất vọng. hắn cho rằng Diệp Thu chỉ là chơi trội, dựa vào đó để thu hút sự chú ý của mình hoặc là của người khác thôi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nghĩ tới vừa nãy kích động mà hỏi tên của học sinh kia, lại có chút hối hận. Gật gật đầu với Diệp Thu bảo hắn ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu giảng bài. Các sinh viên khác nhìn vẻ mặt của Diệp Thu cũng là vẻ mặt khinh thường, thật đúng là còn cho rằng ngươi là chuyên gia à? Thì ra cũng chỉ là một tên lừa gạt.
Tiết học trong sự giảng giải cuốn hút thú vị của Trần Hoài Ân kết thúc, mọi người đều nghe như mê như say. Lúc Trần Hoài Ân sắp đi ra ngoài, Diệp Thiên đứng dậy đi theo.
"Thầy Trần" Diệp Thu theo sau vài bước đuổi theo tiếng bước của Trần Hoài Ân, vừa cười vừa nói: " Em có chút việc muốn nói với thầy"
"Về " Thanh Minh thượng hà đồ?" Ngữ khí trong lời nói của Trần Hoài Ân có chút tức giận. Chẳng lẽ học sinh này lại lấy việc trêu chọc thầy giáo làm trò vui sao?
"Vâng ạ. Nhưng đó chỉ là một trong số đó." Diệp Thu rất nghiêm túc gật đầu.
"Được. Tới văn phòng của tôi" Trần Hoài Ân cười nhạt, thật ra muốn xem xem ngươi có thể nói ra chút cành ngọn nào không?
Trần Hoài Ân là nhân vật quyền uy trong giới khảo cổ, không chỉ đảm nhiệm chức vụ giáo sư ở khoa khảo cổ đại học Thủy Mộc, hơn nữa ở đại học Yến Kinh đồng thời đảm nhiệm thầy giáo giảng bài. Lại bởi vì danh tiếng của mình, cho nên ở đại học Thủy Mộc có phòng làm việc riêng. Mặc dù bản thân hắn rất ít khi ở văn phòng, nhưng nhà trường cung cấp cho hắn phòng làm việc rộng rãi, sáng sủa, thiết bị lắp đặt cũng lộng lẫy, đẹp mắt, không biết so với môi trường làm việc của Trần Hải Lượng đặc biệt tốt hơn bao nhiêu.
"Ngồi đi" Trần Hoài Ân chỉ ghế sofa nói với Diệp Thu, mình bưng chén trà đến bình nước bên cạnh rót nước sôi.
Rất nhanh, lại bưng chén trà trở lại, hỏi: "Sao em lại xác định "Thanh Minh thượng hà đồ" vẫn còn trong nước như vậy? Thầy nói là chân tích, không phải là bản người khác sao chép".
Diệp Thu cũng không trách cứ hắn không có ý rót trà cho mình, nếu người khác nói không chừng sớm có người cho mình là kẻ điên đuổi mình ra khỏi cửa rồi. Vừa cười vừa nói: "Em nhìn thấy chân tích".
"Cái gì?" Trần Hoài Ân lúc này khẳng định tên tiểu tử này đến trêu chọc mình rồi. "Bỏ đi, em về đi. Vấn đề này chúng ta sẽ nói sau".
"Em biết thầy chắc chắn không tin. Nếu thầy Trần có hứng thú, em có thể dẫn thầy đi xem "Thanh Minh thượng hà đồ" thật sự.
Trần Hoài Ân trở nên trầm mặc, cúi đầu nhấp một ngụm trà, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát vẻ mặt thản nhiên của Diệp Thu. Đại học Thủy Mộc tất nhiên không có truyền thống thu nhận người mắc bệnh thần kinh, nhưng học sinh này vẻ mặt tự tin, chẳng nhẽ hắn thật sự nhìn thấy chân tích. Nhưng đây lại là một chuyện không thể tưởng tượng.
"Thanh Minh thượng hà đồ", bảo bối này sao lại có thể được một học sinh nhìn thấy? Chẳng nhẽ hắn nhìn thấy là đồ giả.
"Sao em có thể khẳng định đó là "Thanh Minh thượng hà đồ" ,Trần Hoài Ân trầm giọng hỏi.
Diệp Thu dựa vào ấn tượng những gì hắn nhìn thấy "Thanh Minh thượng hà đồ" miêu tả lại một lần, sợ đối phương không tin, càng tìm ra không ít chi tiết lúc đó hắn chú ý tới. Trần Hoài Ân nghe xong miêu tả của Diệp Thu, bịch một tiếng từ ghế sofa nhảy dựng lên, đặt chén trà lên bàn, chạy tới kéo cánh tay Diệp Thu, vẻ mặt kích động hỏi: "Ở đâu? Nhìn thấy ở đâu?"
Nếu là người khác, có lẽ không thấy hứng thú với vài chi tiết Diệp Thu miêu tả. Cho dù nghe rồi, cũng không chắc có thể phân biệt thật giả. Còn bản thân Trần Hoài Ân vô cùng yêu thích tác phẩm nghệ thuật, càng là tốn không ít công sức vào phương diện này. Nếu không cũng sẽ không chọn nó đặc biệt giảng giải trong tiết học đầu tiên. Màu sắc bức tranh, chữ viết trên bức tranh và chất liệu giấy, những chi tiết Diệp Thu miêu tả đều đúng là những gì đầy đủ của "Thanh Minh thượng hạ đồ" chính cống, hắn lúc này mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng ít nhất cũng tin đến bảy tám phần.
"Nhìn thấy ở nhà một người bạn. Nếu có cơ hội, em có thể dẫn thầy Trần đi xem thử." Diệp Thu biết đã dẫn dụ được lòng hiếu kỳ của Trần Hoài Ân, có chút gần như tiêu cực. Hiện giờ hắn là vệ sĩ của Đường Quả, nếu Trần Hoài Ân muốn mình bây giờ cùng hắn đi thưởng thức, mình làm thế nào?
Hơn nữa, không giúp mình giải câu đố chiếc nhẫn, mình sao có thể dẫn hắn đi được. Bức tranh kia không phải của mình, cũng không phải muốn xem là có thể xem được.
"Đi, bây giờ chúng ta đi." Trần Hoài Ân kéo tay Diệp Thu đi ra ngoài, vẻ mặt phấn khởi, không còn vẻ nho nhã lúc nãy.
"Thầy Trần, e rằng bây giờ không được" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Tại sao?" Trần Hoài Ân sốt ruột hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...