Diệp Thu có lý do để hoài nghi, quan hệ giữa bắt cóc và con tin lại tới mức độ hòa hợp như vậy, thậm chí không có việc gì còn cùng nhau đánh cờ chơi đùa, thật sự là chuyện hiếm thấy.
Tổ chức đúng là quá hùng mạnh và thần bí, Trịnh Như có thể ẩn náu bên cạnh Đường Bố Y mấy năm, nếu không phải mình và bác Uông liên hợp xếp đặt, có lẽ cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Nghiêm Hi là minh tinh đang nổi, nhưng lại chỉ là một con rối của tổ chức kia. Trải qua nhiều điều bất ngờ như vậy, nếu nói Lam Khả Tâm cũng là một thành viên của tổ chức này, Diệp Thu cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Chỉ là Lam Khả Tâm không giống bọn họ, Diệp Thu quen cô trên xe hỏa. Lẽ nào trước đó tổ chức này dã muốn động thủ với mình rồi. Nói cách khác, sau khi Lam Khả Tâm tới Yến Kinh mới được tổ chức này chiêu nạp.
Không thể. Nếu lúc trên tàu cô cố ý nhằm vào mình, ngay cả việc mình đi làm vệ sĩ cho người ta cũng biết, lực lượng của tổ chức này quá khủng khiếp, ai có thể phản kháng lại.
Nếu nói là sau khi đến Yến Kinh mới được tổ chức này chiêu nạp, điều này có chút khó hiểu. Dù sao, thời gian Lam Khả Tâm tới Yến Kinh mới vài tháng, một tổ chức như vậy muốn thu nhận một thành viên chắc chắc phải trải qua kiểm tra và bồi dưỡng nghiêm khắc, Lam Khả Tâm lại luôn bên cạnh hắn.
Diệp Thu biết suy đoán thế này rất không có căn cứ. Chỉ là cảnh trong đại ảnh hiện giờ quá quỷ dị khiến hắn không thể không nghĩ như vậy.
Chờ đợi chờ đợi chân tướng sự việc rõ ràng. Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm lại lấy năm quân trắng xếp thành hình rồng dài, khen ngợi nói: "Lam tiểu thư quả nhiên thông minh, ta đúng là không phải đối thủ của cô".
"Quá khen" Lam Khả Tâm thảnh nhiên nói.
"Đâu có, 6 ván thua năm, đúng là xấu hổ quá" Người đàn ông trung niên cười thu quân đen của mình lại, lại mời Lam Khả Tâm chơi cờ.
"Các người rốt cuộc muốn cái gì?" Lam Khả Tâm không muốn dọn quân trắng của mình, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: "Rốt cuộc các người muốn gì? Tôi thật sự không hiểu ý nghĩa các ông làm như vậy, thời gian càng kéo dài, không phải là càng không có lợi cho các người sao?"
"Không phải là chúng ta không cố gắng, là kẻ địch quá xảo quyệt." Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm nói: "Có lẽ, rất nhanh thôi cô có thể trở về rồi. Chúng ta không hề có ác ý với cô. Điều này chắc cô có thể nhìn ra."
"Vâng. Tôi nhìn ra được. Cho nên ta mới có gan ngồi đây đánh cờ với ông"Lam Khả Tâm thẳng thắn gật đầu. "Vậy các ông có ác ý với ai?"
"Một người khiến chúng ta rất đau đầu" Trong tay người đàn ông trung niên nghịch quân cờ tinh sảo, "Không cần lo lắng, tôi đoán các người sẽ gặp nhau sớm thôi."
"Cha ta?" Lam Khả Tâm lo lắng hỏi.
"Lệnh tôn? Oh, không phải người. Chúng ta không có lý do gì động thủ với người cả" Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
"Diệp Thu?" Sắc mặt Lam Khả Tâm tái nhợt lại suy đoán. "Hắn chỉ là một học sinh, sao các người phải đối phó với hắn?"
Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm cười nói: "Chẳng trách hắn lại mạo hiểm tới cứu cô. Cô quả thật đáng để hắn làm vậy."
Diệp Thu ghé dưới gầm bàn sau khi nghe hai người nói chuyện, trong lòng mới yên tâm. Nói như vậy, Lam Khả Tâm vẫn như suy đoán lúc đầu của mình, cô chỉ là một kẻ đen đủi vì mình mà bị liên lụy thôi, không phải là nữ ưu của tổ chức thần bí gì.
Nhớ lại vừa nãy lại suy đoán cô gái suy nghĩ đơn thuần tính cách lặng lẽ như vậy, Diệp Thu muốn cho mình một cái bạt tai.
Mà điều khiến trong lòng Diệp Thu càng thêm cảm động là sau khi Lam Khả Tâm hỏi về cha mình có được đáp án phủ nhận, người đầu tiên đoán tới là mình, cho dù người kém thông minh, cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.
Diệp Thu không thể nằm dưới gầm bàn được nữa, định tìm cơ hội thích hợp xông ra ngoài. Hắn xuống từ tầng hai, bên trên trống không, một bóng người cũng không thấy. Điều này có chút đáng nghi. Lẽ nào người đều mai phục ở tầng một.
Trông nom nó, thần chặn giết thần, phật chặn diệt phật. Vì Lam Khả Tâm xếp tên mình sau tên cha cô, Diệp Thu có lý do để mạo hiểm vì cô.
Bộ đàm nội bộ trước ngực người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, nhìn Lam Khả Tâm đối diện một cái, không cấm kỵ ấn nút nghe.
"Đang đánh cờ với Lam tiểu thư, có gì sai bảo?" Người đàn ông trung niên cười nói.
"Chết tiệt. Bọn họ đến rồi" Trong loa truyền tới tiếng Yến KInh quái dị, có thể nghe ra, đối diện là một người nước ngoài không thông thọa tiếng trung.
"Oh, vậy sao? Vẫn không nghe báo cáo của cấp dưới, nhưng ta đoán chắc là tới rồi" Vẻ mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
"Tự mình thu xếp đi. Tổ chức sẽ ghi nhớ ngươi" Người đàn ông nói xong liền ngắt điện thoại. Nếu thời gian quá lâu, sẽ bị người khác bắt được tín hiệu.
"Xem ra, ván cờ của chúng ta phải kết thúc rồi, rất vinh hạnh có thể chơi cờ với Lam tiểu thư" Người đàn ông khẽ mỉm cười nói. Lúc hắn mỉm cười nói, khuôn mặt quả thật quá bình thường ấy có chút thần thái. Giọng nói chín chắn, vẻ mặt bình tĩnh, không hề vì nhận được tin tức như vậy mà không loạn lên.
"Rất vinh hạnh"Lúc Lam Khả Tâm nói chuyện ánh mắt có chút lo lắng quan sát xung quanh. Lúc bọn họ nói chuyện lam Khả Tâm ở bên cạnh, hắn nói đến rồi là ý gì? Diệp Thu? Bây giờ hắn ở đâu?
Mặc dù lúc ở trại thấy bộ dạng Diệp Thu đánh nhau với người ta hung ác như vậy, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, trong tay những người này là súng?
Người đàn ông trung niên nhìn khắp lượt đại sảnh, nói: "Bằng hữu, nếu đã đến, vậy ra uống chén trà đi".
Diệp Thu biết mình đã bại lộ mục tiêu, chắc bọn họ đã phát hiện bảo vệ và chó tuần tra đã biến mất. Về phần thiết bị giám sát, trong phòng giám sát chắc không có người sống nữa.
Diệp Thu từ dưới gầm bàn lui về sau, chỉnh đốn lại quần áo, lúc này mới nghênh ngang đi ra, nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Thật vinh hạnh" Người đàn ông trung tuổi đứng dậy nhìn DIệp Thu, nói: "Đợi đã lâu rồi".
"Nói đi! Các người muốn gì? Mạng ta?" Vẻ mặt tươi cười của Diệp Thu nhìn Lam Khả Tâm. Lam Khả Tâm cũng ánh mắt thâm tình nhìn hắn, chỉ là trên mặt lại tràn đầy lo âu. Cô không thể nào hào hiệp như Diệp Thu, vẫn đang lo lăng làm sao hắn có thể chạy ra ngoài.
"Diệp Thu. Bạn đi nhanh lên" Lam Khả Tâm gọi.
"Được. Mình dẫn bạn đi" DIệp Thu cười gật đầu, trong tay thủ sẵn một hòn đá, ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đàn ông trung niên, tai lại nghe ngóng cẩn thận động tĩnh xung quanh. Chỉ là gió thổi cỏ lay, hắn sẽ trong nháy mắt phản ứng lại.
"Nếu đã đến? Sao lại phải đi vội vàng thế? Diệp Thu tiên sinh có hứng thú đánh ván cờ không? Kỹ thuật đánh cờ của Lam tiểu thư rất đáng nể, ta thua mấy ván rồi. Không biết kỹ thuật của Diệp Thu tiên sinh thế nào?"
"Không có hứng thú. Không giấu ngươi, ta muốn nhanh chóng tránh đi. Các người quá nguy hiểm. ta sợ các ngươi rồi" Diệp Thu cười lắc đầu, hắn cảm thấy nguy hiểm hình như đang dần dần kéo tới. Nhưng nguy hiểm nhìn không thấy sờ không ra được. nhưng đúng là có tồn tại.
Nghe câu trả lời của Diệp Thu, vẻ mặt người đàn ông trung niên tiếc nuối, thất vọng nói: "Ôi, sợ sau này không có cơ hội thế này nữa. Sống mặc dù rất đáng buồn, nhưng chết đi càng đáng thương hơn."
"Ý gì?" Diệp Thu nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
"Không ra ngoài được, đều không ra ngoài được" Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa nói giống như tìm cho mình tư thế chết đẹp nhất.
"Trong biệt thự có cài thuốc nổ? Đây là Yến Kinh, các ngươi lại dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"
"Đương nhiên là không, đây là thủ phủ Trung Quốc, nếu xảy ra chuyện động trời như vậy, chúng ta sẽ rất phiền phức, nhưng một số khoa học kỹ thuật mới chắc ngươi vẫn chưa lĩnh hội qua?
"Khoa học gì?"
"Tê dại thần kinh" Vẻ mặt người đàn ông trung niên kiêu ngạo nói: "Có phát hiện trong không khí có mùi thơm không?"
Mùi thơm? Đúng là Diệp Thu có ngửi thấy mùi thơm, trong sân có vài cây hoa quế, đang tươi tốt, mùi thập kéo tới mũi.
Không hay rồi. Bọn họ tản khí thuốc trong không khí, sau đó mượn hương thơm của cây hoa quế che lấp đi. Đồ vật này đúng là làm người ta khó lòng phòng bị. Diệp Thu đã đủ cẩn thận, không ngờ vẫn trúng kế. Mình là người trần mắt thịt, đúng là không có cách nào ứng phó đồ chơi cổ quái tầng tầng lớp lớp của đối phương.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thu nín thở, bước nhanh xông về phía người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa không đứng dậy, rất nhanh rút ra một khẩu súng nhắm vào đầu Lam Khả Tâm.
Ném chuột sợ vỡ đồ, (Rút dây động rừng). Hình như đây là cách lựa chọn duy nhất.
Diệp Thu không thể làm tổn hại đến Lam Khả Tâm, nhưng nếu chống lại hắn như thế, mình chắc chắn bị trúng độc, hắn không biết thứ tê dại thần kinh này là cái gì cũng chưa từng nghe cái tên này trên thị trường trong nước và quốc tế, chắc là đồ vật của tổ chức tư nhân nào đó tự mình nghiên cứu ra.
Chỉ là nghe một đằng hiểu một nẻo, tê dại thần kinh, chắc tác dụng chính là dẫn đến tê dại. Nếu như vậy mình bị bọn họ cho say dại ở đây, cũng không phải bất kỳ xâm lược nào.
"Tê dại thần kinh là sản phẩm mới của chúng tôi, chỉ sử dụng nhằm vào một số người đặc biệt hoặc cao thủ đỉnh cao. Ngươi đã dùng 17 nhân mạng ở bãi sửa xe Ngọc Luân đã chứng tỏ năng lực của ngươi. Thật vinh hạnh, ngươi là khách hàng được ta chiêu đãi".
Diệp Thu cố gắng giảm bớt số lần hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy tim bắt đầu khó chịu, đầu có cảm giác nặng nề. Đối với một người không bệnh không tật mà như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Diệp Thu rất rõ.
Diệp Thu cố gắng giảm bớt số lần hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy tim bắt đầu khó chịu, đầu có cảm giác nặng nề. Đối với một người không bệnh không tật mà như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Diệp Thu rất rõ.
Không thể giằng co tiếp nữa, nếu không mình sẽ xong đời rồi.
"Hoặc là từ bỏ, ngươi có thể rời đi. Tốt nhất đừng để ta chú ý tới, tính mạng cô ấy đang trong tay ta" Người đàn ông trung niên hình như biết Diệp Thu đang muốn gì, lên tiếng nhắc.
"Đương nhiên, nếu ta có thể động thủ, sớm đã…" Diệp Thu nói, viên đá cuối cùng trong tay như tia chớp, bỗng đánh trúng tay cầm súng của người đàn ông trung niên, rắc một tiếng, xương tay người đàn ông bị DIệp Thu mạnh tay đánh vỡ rồi. Súng trong tay cũng rơi xuống, mà người đàn ông chịu công kích mạnh như vậy sau khi có chút chần chờ, lại dùng một tay khác chạt đi nhặt súng. Bạn đang đọc truyện được tại
Lam Khả Tâm nhạnh như chớp, một chân đá khẩu súng dưới chân bọn họ ra xa. Lúc người đàn ông trung niên muốn khống chế Lam Khả Tâm làm con tin, Diệp Thu đã xông tới trước mặt, một tay đánh lên cổ hắn, cơ thể hắn dần dần ngã quỵ xuống ghế sofa.
"Đi mau" Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm chạy ra ngoài, mùi hương nhàn nhạt trong phòng quả thực chính là thuốc độc đòi mạng, mỗi lần hít vào một hơi, bước chân hắn đều trở nên nặng nề, Nếu không rời khỏi, sợ là sẽ không ly khai được khỏi tòa nhà này.
"Diệp Thu, anh sao rồi?" Lam Khả Tâm nhìn bước chân có chút lảo đảo của Diệp Thu, lo lắng hỏi.
"Không sao." Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm, trên đường thấy không ít người ngã trong vũng máu mà kẻ giết người lại mất dạng. Diệp Thu biết Tiểu Bạch đang ở gần đây, chỉ là không muốn để nhiều người biết sự tồn tại của mình mà thôi.
Hắn vẫn luôn là cánh tay thứ ba giấu trong bóng đêm của Diệp Thu, chuyện Diệp Thu không tiện ra tay, đều do hắn đi giải quyết.
Lúc bọn họ chạy tới cổng, cửa lớn bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một chiếc xe vội vã chạy vào. Diệp Thu và Lam Khả Tâm chui vào trong, chiếc xe trong nháy mắt biến mất. Bọn họ vừa rời khỏi, khu nhà bỗng cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Lái xe chính là Đại hồ tử (râu dài) của Phí Tường, thấy dáng vẻ mơ hồ của Diệp Thu, sắc mặt kinh hãi, hỏi: "Diệp Tiên sinh, ngài sao vậy? Có cần tới bệnh viện không?"
Diệp Thu cảm thấy mắt mình sắp không mở ra được nữa, đồ vật đó rốt cuộc là cái gì, sao lại lợi hại như vậy? Hắn biết nội phủ mình đã hít vào không ít độc tố. Nhưng hắn đã kiệt sức, không thể dùng nội lực ép ra ngoài, đã thử mấy lần, mà không có tác dụng.
"Có lẽ là trúng độc rồi" Lam Khả Tâm ở hiện trường, nghe người đàn ông kia và Diệp Thu nói chuyện, đại khái cũng đoán ra chuyện gì. Dùng sức ôm toàn người Diệp Thu không chút sức lực, lo lắng nói: "Diệp Thu, anh sao vậy?"
"Vẫn khỏe". Diệp Thu nói hết câu, mắt không thể mở ra được nữa.
Phí Tường đứng trước giường bệnh, nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ mãi những số liệu trên máy, không ai giải thích nguyên nhân với hắn, liền lên tiếng hỏi: "Hắn rốt cuộc sao vậy? Lẽ nào không ai biết nguyên nhân sao?"
"Thiếu gia, hắn bị trúng độc" Một người đeo kính giống đáy bình bia rượu lên, người kia quay người lại trả lời. Đây là bệnh viện tư nhân của Phi Tường, cho nên bọn họ đều xưng hô với Phí Tường như vậy
Nghe báo cáo của râu dài, nói Diệp Thu ngất xỉu, khiến Phí Tường giật mình. Sao hắn có thể ngất xỉu nhỉ?
Không kịp hỏi nhiều gì, Phí Tường cho Đại Hồ tử lập tức đưa Diệp Thu tới bệnh viện tư nhà mình. Hắn đầu tư khoản tiền lớn vào bệnh viện này, có dụng cụ tiên tiến nhất trên thế giới, hơn nữa không dễ để bại lộ mục tiêu.
Vốn cho rằng hắn bị mất sức hoặc bị thương do súng, nhưng nghe Lam Khả Tâm tường thuật lại, hắn mới biết đó là một loại thuốc độc mới. Hơn nữa các chuyên gia đang chẩn trị , Diệp Thu vẫn không có chút ý thức tỉnh lại. Đám người này ở đó mà bàn luận sôi nổi, nếu không phải còn dùng tới bọn họ, Phí Tường đều muốn đem bọn họ quăng ra ngoài chém hết.
"Nói nhảm. Ta còn không biết là trúng độc sao?" Phí Tường nhìn chằm chằm người đó nói: "Điều ta muốn biết là, hắn trúng độc gì, các ngươi có thể chữa trị cho hắn không?"
Sắc mặt lão nhân có chút xấu hổ, nhẫn nại nói.: "Thiếu gia, xin hãy nghe ta giải thích. Hắn trúng độc, là loại thuộc độc trong lịch sử y học hiện đại không có. Bời vì trong trường hợp không thành công, cho nên mọi người cũng không nắm chắc việc điều trị khỏi cho vị tiên sinh này.
"Trong độc dược trộn lẫn HS339 và dược vật ức chế thần kinh đại não M400, hai loại thuốc này đều bài xích lẫn nhau.."
"Ta không có hứng thú nghe những từ y học đó, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được rồi" Phí Tường sắc mặt tối tăm nói.
"Vâng vâng" Lão đầu nói: "Loại thuốc này sẽ sinh ra tác dụng bài xích, hoàn toàn khó mà hòa hợp, nhưng lại đều dễ dàng được cơ thể người hấp thu. Nếu vào trong cơ thể, tình trạng bài xích này sẽ tiếp tục xảy ra. Chúng ta nghĩ mấy phương án điều trị, nhưng đều không chắc chắn."
Thấy sắc mặt Phí Tường càng trở nên khó coi, lão đầu vội vàng sửa lời nói: "Nhưng, vừa nãy giáo sư Trương Vũ đưa ra cách ép được rất có khả năng. Chúng ta có thể thông qua dược vật tiến hành rửa sạch độc tố trong cơ thể.
"Vậy còn nói nhiều lời thừa như vậy làm gì? Nhanh làm đi" Phí Tường không chịu được lên tiếng mắng. Không biết là ai nói với bọn họ đám người này đều là cao thủ của y học nữa, sao lại giống một người thiếu học thế này?
"Xin các người giúp đỡ chữa khỏi cho anh ấy" Lam Khả Tâm ngồi bên cạnh Diệp Thu, vẫn luôn nắm tay hắn thành khẩn nói với bác sĩ. Lúc Diệp Thu không nhìn thấy, cô thể hiện ra mình cũng đủ dũng cảm, dũng cảm ôm hắn, dũng cảm nắm chặt tay hắn, dũng cảm vì hắn mà cầu cứu.
"Lam tiểu thư, giao cho bọn họ đi đi. Chúng ta ra ngoài đợi một chút".Phí Tường đi tới nhỏ giọng nói.
"Được" Lam Khả Tâm gật gật đầu, cất tay DIệp Thu vào trong chăn, sau đó theo Phí Tường ra khỏi phòng, đi tới hành lang chờ đợi
Ba phút
Năm phút
Nửa tiếng trôi qua, bên trong vẫn không có bất cứ âm thanh gì truyền tới. Nếu không phải sợ làm phiền tới bọn họ phẫu thuật, Phí Tường đã muốn đến đập cửa hỏi rốt cuộc thế nào rồi?
Quay đầu nhìn Lam Khả Tâm lo lắng mềm nhũn trên ghế , nói: "Lam tiểu thư, có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần, tôi không đói" Lam Khả Tâm lắc đầu.
Phí Tường có cảm giác thất bại, bình thường dù đi đâu, mình luôn là tiêu điểm của đám đông, đi tới đâu cũng có con gái chủ động quyến rũ. Nhưng mấy cô gái bên cạnh hắn hình như đều ngoại lệ. Từ trước tới nay đều là các cô gái có vẻ đẹp mê hồn, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, nói cách khác không thích ngắm những anh đẹp trai.
Có lẽ bọn họ đã quen Diệp Thu rồi, càng thích kiểu đàn ông như Diệp Thu.
Diệp Thu rất buồn bực , suy nghĩ của hắn rất tỉnh táo. Hắn có thể cảm thấy mọi điều, người khác nói gì hắn đều nghe được, nhưng không thể động đậy được. Mắt nặng trĩu, cơ thể nặng nề, thậm chí lúc muốn nói chuyện, khóe miệng cũng không thể động đậy được.
Lẽ nào loại thuốc đó đã khóa chặt thần kinh vận động. nhưng lại không thể khóa được thần kinh suy nghĩ. Đương nhiên, có lẽ là Diệp Thu hít vào lượng nhỏ, có lẽ nghiên cứu của bọn họ vẫn chưa hoàn mỹ.
Nhưng Diệp Thu không thể chịu đựng được, một đám người vây quanh hắn gõ gõ đập đập, còn đưa vào miệng hắn nước thuốc mùi chua làm người ta buồn nôn. Lẽ nào đây chính là cái gọi là rửa sạch ép độc.
Càng buồn bực hơn là, một tiểu y tá còn nhân lúc người khác không chú ý, lấy tay khẽ sờ vào phần dưới hắn.
Chị à, sờ thì sờ đi, mạng nhỏ của ta trong tay cô, để cô được lợi chút ta cũng chịu được. Nhưng cô đừng có dùng cái nhíp gõ vào được không?
Dùng tay không gõ được, thì coi như dùng nhíp cũng được đi. Nếu cô có sở thích SM. Chúng ta có thể bàn bạc nghiên cứu riêng, đừng làm ở đây được không?
Sau khi đám chuyên gia y học bận rộn một hồi, thấy Diệp Thu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền có chút lo lắng. "Giáo sư Tôn, thế này là thế nào? Nhịp tim bình thường, hô hấp mặc dù hơi thấp, nhưng cũng vẫn bình thường, độc tố chắc là bài trừ ra gần hết rồi, sao vẫn không tỉnh lại?"
"Sao ông biết độc tố đã bài trừ gần hết rồi? Ta nghi ngờ hoàn toàn chưa được ép ra, nói cách khác, không ép ra được".
"Không ép ra được? Sao lại không ép ra được? Mấy bình V3 là vô dụng sao?"
"Đây là độc tố loại mới, trên quốc tế đều chưa có người trúng độc này. Sao chúng ta lại gặp phải chứ?"
"Gặp rồi cũng tốt, nếu chúng ta phá giải đựơc nó, giải thưởng y học Nobel năm tới sẽ là của chúng ta rồi.
"Đừng ầm ĩ nữa" Bác sĩ đeo kính vỗ vỗ tay nói: "Như các ngươi nói. Đây là một loại virus mới. Nhưng nếu là loại mới, vậy thì chứng minh chỉ có người phát minh mới có thuốc giải hoặc cách giải quyết. Một lúc chúng ta chưa chắc có thể tìm được. Nếu chúng ta nửa năm không tìm được thuốc giải, khiến người bệnh phải ngủ trên giường nửa năm?"
Mấy bác sĩ đều không không quan tâm Diệp Thu ngủ trên giường nửa năm một năm. Chỉ cần có thể để bọn họ nghiên cứu ra phương pháp giải quyết loại virus này, cho dù để hắn ngủ ba năm năm cũng không sao.Nhưng bọn họ sợ, Phí công tử đó không hài lòng sẽ cho bọn họ ngủ cả đời mất.
Thấy mọi người đều im lặng, bác sĩ già, đẩy cửa phòng phẫu thuật đi ra, vẻ mặt xin lỗi nhìn Phí Tường, nói: "Thiếu gia, xin lỗi, chúng tồi đã thử tất cả các cách có thể nghĩ tới rồi, vẫn không có hiệu quả, người bệnh vẫn hôn mê bất tỉnh."
"Bất tỉnh? Các người rốt cuộc cứu người thế nào hả? Bình thường những người sắp tới quỷ môn quan rồi các người còn cứu được, một người khỏe mạnh trước mặt các người, các người lại không thể khiến hắn tỉnh lại, nếu đã vô dụng như vậy, còn sống làm gì? Đi đi, cho các người thêm một cơ hội" Phí Tường vẻ mặt u ám nói.
"Vâng, chúng tôi thật sự đã bất lực. Loại virus mới này, tạm thời không có thuốc giải, chúng tôi lại không tìm được trường hợp tương tự".
Ánh mắt Lam Khả Tâm bỗng sáng lên, chạy tới trước mặt bác sĩ nói: "Bác sĩ, cháu cũng hít vào thuốc tê dại đó, sao không giống anh ấy?"
"Cháu nói cháu cũng ngửi?" Sắc mặt bác sĩ kích động nói.
"Vầng, chắc chắc đã ngửi. Hơn nữa, cháu còn ngửi nhiều hơn anh ấy mới đúng" Lam Khả Tâm gật đầu nói.
Nếu không phải bác sĩ nói tới không có trường hợp tương đồng, cô hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này. Lúc đó cô luôn ở phòng khách đánh cờ cùng người đàn ông trung niên đó, mũi hít vào cũng là mùi hoa quế. Lúc đó cô cũng không để ý. Hơn nữa cơ thể không có điều gì bất thường. Người đàn ông trung niên cũng ở đó tự do hít thở, cơ thể vẫn luôn rất bình thường. Lúc Diệp Thu dùng đá đánh trúng súng trong tay hắn, hắn còn có thể rất nhanh nhẹn đi đoạt lại súng. Sao hai người bọn họ đều không trúng độc?
"Vị tiểu thư này, xin hỏi ta có thể lấy một ít máu của cháu không?"
"Có thể, bao nhiêu cũng được? Lam Khả Tâm không do dự gật đầu.
"Được mời theo ta" Bác sĩ kéo Lam Khả Tâm vội vàng vào trong phòng bệnh.
Châm kim, lấy máu, xét nghiệm.
Sau khi Lam Khả Tâm bị lấy vài giọt máu, liền chờ đợi bên cạnh, nhìn mấy bác sĩ mặc áo trong bận rộn trong phòng. Còn DIệp Thu yên lặng nằm trên giường bệnh, hai hộ tá đang giúp hắn xoa bóp toàn thân. Giảm bớt áp lực thần kinh cho hắn. Cơ thể một người cứng ngắc quá lâu, sẽ xuất hiện vấn đề. Giống một người đàn ông nếu không "bắn súng", thật ra cũng là một vấn đề.
"TÌm được rồi" Bác sĩ già lớn tiếng reo lên.
"Cái gì" Chuyện gì thế?" Các bác sĩ khác vây lại, vây quanh bác sĩ già.
"Đây là thành phần hóa học còn lưu lại trong máu của vị tiểu thư kia, nếu gần đây cô không uống loại thuốc hoặc thuốc bổ nào vậy thì thành phần hóa học này có thể là thuốc giải" Bác sĩ già vẻ mặt kích độnh, giống như phát hiện ra một đại lục mới.
"Vậy mọi người mau cứu Diệp Thu đi" Trong lòng Lam Khả Tâm vô cùng vui sướng, cuối cùng có hi vọng rồi.
Nụ cười trên mặt bác sĩ đột nhiên đọng lại, khẽ thở dài nói: "Tiểu thư, cháu nghĩ y học quá đơn giản rồi. Mặc dù chúng ta phát hiện ra nó. Nhưng phải nghiên cứu nó hoặc nhân bản nó, cần rất nhiều thời gian, lấy dụng cụ này mà nói, rất nhiều người có thể nhìn giống nhau, nhưng làm thế nào để tạo thành mới là vấn đề mấu chốt nhất. Chúng ta vẫn cần chút thời gian".
"Bao lâu?" Lam Khả Tâm lại bắt đầu lo lắng.
"Ba ngày, cũng có thể là ba năm".
Vui sướng trong lòng Lam Khả Tâm chợt biến mất, nếu ba năm Diệp Thu không tỉnh lại, còn có thể sống tiếp không? Hắn hiện giờ không ăn gì, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy. Chỉ dựa vào bảo hộ của các vitamin có thể được không?
"Còn có cách khác không?" Đôi mắt xinh đẹp của Lam Khả Tâm nhìn chằm chằm bác sĩ già. Sớm biết như vậy, không cần lén cầu khẩn để Diệp Thu tới cứu mình rồi. Là mình hại anh ấy, chắc chắn là vậy.
"Tìm được hung thủ hạ độc".
Lam Khả Tâm biết, cơ hội này vô cùng xa vời.
"À, đúng rồi, trong máu vị tiểu thư này không co thành phần thuốc giải sao? Nếu chúng ta có thể thu gom nhiều một chút, tiêm vào người tiên sinh này, sẽ có hiệu quả không?" Một bác sĩ đột nhiên nói.
"Chưa chắc đã thành công. Cơ thể một người có bao nhiêu thuốc giải? Hơn nữa chỉ là một chút lưu lại, phân lượng chỉ sợ không đủ, còn chưa chắc chắn đó là thuốc giải, cách này thật sự quá mạo hiểm" Bác sĩ già lập tức phủ nhận ý kiến đó.
"Tôi cảm thấy có thể thử xem" Lam Khả Tâm kiên quyết nói.
"Không được, đây là cách lấy mạng đổi mạng. Dựa vào kỹ thuật của chúng ta hiện giờ, muốn thu thập thành phần thuốc đó, cần phải tiến hành bên ngoài cơ thể. Mà chính là để máu của cháu tạm thời chảy ra. Quả thật quá mạo hiểm" Lão bác sĩ nhìn khuôn mặt còn trẻ của Lam Khả Tâm, lắc đầu nói. Giờ đều nói thanh niên không có trách nhiệm với tình yêu, bây giờ xem ra, có mấy đôi cũng không tệ.
"Đó là cách nhanh nhất. Thử đi" Lam Khả Tâm lại yêu cầu.
Phí Tường nghe bác sĩ giải thích, kinh ngạc tới đồng tử mở lớn. Cô gái này đúng là không cần mạng rồi sao? Để máu chảy ra trước, lại đưa máu vào, lẽ nào cô xem là táo trong rổ sao? Lấy táo ra trước, rửa sạch rồi lại cho vào trong rổ?
"Không được. Nếu xảy ra bất trắc gì. Tôi không thể giải thích với hắn" Phí Tường nói. Thật ra trong lòng hắn cũng hi vọng thử xem. Hắn đã phái người đi tìm hiểu các người khác của tổ chức khác, nhưng không dám bảo đảm một chốc có thể tìm được. Hành động lần này của bọn họ nhanh chóng như vậy, còn bị mất người, đủ thấy trí tuệ và sự nhạy cảm của bọn chúng.
Hơn nữa, cô gái này không quan trọng với hắn, chết cũng được, sống cũng xong. Đối với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì, còn Diệp Thu nhất định phải sống.
"Không cần anh giải thích gì. Là tôi tự nguyện. Xin nhanh lên, tôi không muốn trì hoàn thời gian nữa" Lam Khả Tâm cố chấp nói. Bác sĩ nhìn vẻ mặt của Phí Tường, thấy hắn khẽ gật đầu, thở dài một tiếng, lại dẫn Lam Khả Tâm vào phòng bệnh
Lần này vào, đến sáng ngày thứ hai mới được xe đẩy đẩy ra.
"Cô ấy sao rồi?" Nhìn xe đẩy đi ra, Phí Tường vẫn luôn chờ ở ngoài, vẻ mặt mệt mỏi hỏi bác sĩ. Lão là viện trưởng của bệnh viện tư nhân này, cũng là bác sĩ dẫn đầu. Càng quan trọng là, cháu lão nằm trong tay minh. lẽ ra lão đảm nhận một chức vụ quan trọng ở một bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ, sau khi lão lọt vào mắt mình, người cấp dưới liền nghĩ cách đưa lão quay về.
"Rất yếu" Lúc bác sĩ nói chuyện vẻ mặt sùng kính khâm phục. "Chúng ta đã làm chậm tốc độ lấy ra, nhưng sự thực là quá đau đớn, người bình thường không thể chịu được. Trong quá trình cô ấy ngất đi ba lần, tôi yêu cầu dừng lại, đều bị cô từ chối. Có một lần còn uy hiếp nói nếu không tiếp tục, cô sẽ cắn lưỡi tự sát. Tôi cho rằng cô chỉ là nói thế mà thôi, không ngờ cô cắn rách đầu lưỡi mình thật".
Trong mắt bác sĩ hoen lệ, rút khăn giấy trong túi ra khẽ lau lau, đâu chỉ là hắn khóc, mọi người ở đây đều khóc rồi.
Lúc cô gái này lần lượt cắn thuốc nhìn máu trong cơ thể chảy ra, mấy lần ngất xỉu vẫn kiên trì yêu cầu tiếp tục, hai hộ tá phụ trách giải phẫu đã khóc, sau đó là vị bác sĩ già đã sống quá nửa đời người, tiếp theo là vị bác sĩ mới hơn 30 tuổi được người ta gọi là sát thủ mặt lạnh cũng quay lưng lau nước mắt.
Đây là cách tự sát tàn nhẫn nhất, sống sờ sờ mà giết chết sinh mạng của chính mình, để cứu tính mạng một người khác.
Lần đầu thấy cô gái này, cảm thấy cô rất trầm, thậm chí có chút nhu nhược. Lúc cô đưa ra quyết định như thế, chỉ coi như cô quá yêu người con trai của mình, cho nên muốn thử cách này. Sau khi cô trải nghiệm phẫu thuật vô cùng đau đớn, sẽ từ bỏ. Bởi vì thiếu gia đã đồng ý, lão bác sĩ cũng không dám khuyên can, chỉ là có chút đau lòng với cô gái này. Cha mẹ mà biết con gái mình vì cứu tính mạng người khác mà làm chuyện thế này, sẽ đau lòng đến chết mất.
Sau khi sự việc phát triển vượt qua dự báo của mình, trong lòng hắn đã không thể dùng chấn động hay cảm động để hình dung nữa.
Sức sống của cỏ là ương ngạnh nhất, nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, nhưng có thể cứng rắn xuyên qua hòn đá.Trong xương cốt cô gái này chính là tính bền bỉ như vậy.
"Hắn tỉnh chưa?" Giọng Phí Tường nặng nề hỏi. Lẽ nào mình đã làm không đúng sao?
Không, điều này đúng, Hắn được giáo dục như thế, hắn không làm sai điều gì.
"Tỉnh rồi. Bọn họ đàn kiểm tra cơ năng toàn thân hắn" Bác sĩ sắc mặt buồn bã nói. Đây vốn là một chuyện rất đáng mừng, nhưng hiện giờ không ai có thể cười được. Bởi vì còn có một mạng sống khác ngã xuống. "Ông làm rất tốt" Phí Tường vỗ vỗ bả vai bác sĩ già, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, những bác sĩ tham gia cứu giúp, mỗi người sẽ được 50 vạn tiền thưởng, ông lấy bốn phàn, Còn nữa, lúc nào rảnh, tới thăm cháu ông đi."
"Cái gì?" Vẻ mặt lão bác sĩ lại trở nên kích động. "Ngươi nói ta có thể đi thăm cháu ta?"
"Đúng vậy ông và người nhà ông" Phí Tường đứng dậy nói. Hắn biết người khác muốn gì, cho nên hắn chưa bao giờ hẹp hòi cả, ở phương diện đối nhân xử thế hắn làm rất tốt.
"Cảm ơn" Bác sĩ ở phía sau cảm kích nói.
Lúc Phí Tường đi vào phòng bệnh, các bác sĩ vẫn bận rộn vây quanh Diệp Thu, sắc mặt uể oải, trong mắt đầy vằn máu. Vì hoàn thành phẫu thuật lần này bọn họ đã mười mấy tiếng không nghỉ ngơi rồi.
Diệp Thu trừng mắt nhìn trần nhà, thấy Phí Tường đi vào cũng không nhìn một cái sắc mặt bình tĩnh.
Thấy vẻ mặt Diệp Thu như vậy, Phí Tường cũng không mở miệng nói chuyện, yên lặng ngồi bên cạnh.
Hồi lâu, cuối cùng Diệp Thu cũng quay đầu, nói với mấy bác sĩ "Các người ra ngoài cả đi".
Những bác sĩ kia không biết có nên nghe lời Diệp Thu không, đều cùng quay đầu nhìn Phí Tường.
"Ra ngoài cả đi" Phí Tường vẫy tay nói.
Sau khi tát cả bác sĩ và hộ tá đều ra khỏi phòng phẫu thuật xa hoa, Diệp Thu giãy giụa muốn ngồi dậy, vì chân tay thời gian dài không vận động, toàn thân bất lực, còn có chút tê dại đi, Phí Tường vội vàng đỡ hắn.
Diệp Thu vuốt vuốt cánh tay, sau khi hắn cảm thấy đủ linh hoạt rồi, nói với Phí Tường: "Tới đây, ta có chuyện muốn nói"
Phí Tường vội vàng khom người, thờ đầu tới. Mặc dù hắn không biết trong phòng chỉ có hai người nói thầm có ý nghĩa gì?
Bốp!
Diệp Thu tát vào mặt Phí Tường một cái, dùng lực đủ mạnh, khuôn mặt anh tuấn của Phí Tường lập tức xuất hiện mấy dấu tay vừa đỏ vừa tím.
"Ta vẫn luôn tỉnh táo" Diệp Thu vẻ mặt âm u nói.
"Ta chỉ hi vọng ngươi sống thôi" Phí Tường thành thật nói.
Lam Khả Tâm cảm thấy mình mơ một giấc mơ thật dài thật dài, trong mơ có hoa, có cỏ, có con diều, giống nhà bà ngoại thời thơ ấu cô đã từng qua. Nhưng mình lại cô đơn lẻ loi, giống như vật gì đó bị thất lạc.
Là mất vật gì thế? Đúng rồi, là Diệp Thu. Diệp Thu bị mình bỏ rơi. Nhưng mình lúc nhỏ không hề quen Diệp Thu?
Suy nghĩ cứ vòng quanh như vậy, càng cố gắng nghĩ, càng không hiểu, vừa lo lắng, liền tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt có chứa nụ cười, cách mình gần như vậy, mình chạm tay là có thể tới. Đây là điều mình truy tìm trong mơ, không ngờ tỉnh lại là có rồi. "Tỉnh rồi" Diệp Thu cười hỏi.
"Uh" Lam Khả Tâm gật đầu, lòng tràn đầy vui sướng.
"Vậy thì tốt rồi" Diệp Thu cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi kiều diễm của Lam Khả Tâm.
"Hả?" Lam Khả Tâm mở to mắt nhìn.
"Không cần lo lắng. trong lúc em ngủ, anh đã hôn rất nhiều lần rồi" Diệp Thu nói,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...