Phí Tường có mấy cái căn cứ ở Yến Kinh, nhưng nơi hắn và Diệp Thu gặp nhau nhiều nhất là một quán Bar tên là " Truyền Kỳ".
Sau khi liên lạc với Phí Tường, Diệp Thu liền trực tiếp lái một chiếc Đứa con Phương Đông đi thẳng về hướng quán Bar. Buổi tối, quán Bar vốn rất ồn ào náo nhiệt lúc này lại cực kỳ yên tĩnh, thậm chí đến cả nhân viên phục vụ cũng không thấy.
Sau khi đỗ xe xong, tên râu xồm trước đây đã từng giao đấu với Diệp Thu đã đứng cung kính đứng đợi sẵn ở cổng. Hắn không biết Diệp Thu là ai, nhưng cậu chủ của hắn vô cùng cung kính, hắn lại càng phải cẩn thận đối phó. Hơn nữa hắn biết cậu thanh niên tướng mạo tuấn tú này còn có khả năng thính giác và khứu giác rất đáng gờm, bản thân mình cộng thêm mười anh em nữa cũng chỉ trụ được trước hắn không đến mười phút. Nói ra thì quả là mất mặt, trước lúc ấy, hắn vẫn tưởng rằng mình là cao thủ. Nguồn: https://truyenfull.vn
" Cậu chủ đang đợi cậu ở trên lầu." Tên râu xồm đưa tay mời Diệp Thu.
Diệp Thu gật đầu rồi theo tên râu xồm đi lên lầu.
" Thế nào rồi?" Diệp Thu vừa đến phòng làm việc của Phí Tường đã đi ngay vào chủ đề, không đợi hắn chào hỏi gì mình. Lam Khả Tâm còn ở trong tay kẻ khác một phút, hắn còn lo lắng thêm một phút.
" Có một số phát hiện nho nhỏ." Phí Tường từ ghế Sôpha đứng dậy, đợi Diệp Thu ngồi xuống xong mới ngồi xuống bên cạnh hắn. " Trạm sửa xe Ngọc Luân nằm ở ngoại ô, đó là manh điểm của bộ giám sát giao thông. Nhưng quốc lộ số 107 có một trạm thu phí, tôi đã cử người đến đó điều tra ra được tất cả các tư liệu về các xe đã qua lại ở trạm sửa xe Ngọc Luân trên đường Quốc lộ 107 trong ngày hôm qua. Sau một đêm nghiên cứu, cuối cùng phát hiện ra chiếc xe Audi mang biển số S765111 cực kỳ khả nghi. Qua hệ thống điện thoại điều tra của Tiềm Long xác định, chiếc xe này tối qua đã ghé qua một toà biệt thự trên đường Yến Kinh Ngọc An. Hơn nữa chủ nhân của toà biệt thự kiểu châu Âu này là một người Mỹ, một ngân hàng gia rất nổi tiếng ở Yến Kinh – Hudson. Sau khi biết tin liền lập tức thông báo cho anh, xem xem nên hành động như thế nào. Nếu như hành động quá mạnh bạo, liệu có dẫn đến những phiền phức trong quan hệ ngoại giao không? Mấy chuyện vặt vãnh này đều có thể bị bọn chúng thổi phồng lên vô cùng nghiêm trọng, mà lúc yêu cầu bồi thường thì luôn rất tham lam."
" Đã có người vào đó thăm dò chưa?" Diệp Thu hỏi.
" Khi vừa mới nhận được tin, tôi đã phái người đi thăm dò rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức báo về. Bọn họ cũng cần chút thời gian mà."
" Thế thì xông vào đi." Diệp Thu từ Sôpha đứng bật dậy quả quyết nói.
" Có thể gây ảnh hưởng không tốt không? Hudson là người có tiếng tăm khá lớn ở Yến Kinh này."
" Cũng chỉ là một nhà đầu tư ngân hàng thôi, chẳng thể làm kinh động ai cả." Diệp Thu cười nói. Mình còn có huân chương người bảo vệ Trung Quốc, cho dù cho trừ khử hắn chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Cùng lắm thì cho bọn họ lấy lại cái huân chương ấy là được.
" Được. Vậy giờ tôi sẽ cho người đi chuẩn bị. Sẽ cho người mai phục ở các ngã rẽ và các đoạn đường giao thông quan trọng xùn quanh đó nội trong 3 km." Phí Tường cũng không hề dài dòng, những việc chú ý mà thủ hạ cần phải nhắc nhở cũng đã từng làm qua, xuất hiện thêm việc này nữa, vậy thì trách nhiệm sẽ không thuộc về mình. " Có cần báo cảnh sát không?"
Diệp Thu vừa đi ra phía cầu thang vừa nói: " Không cần. Lẽ nào còn cần thông qua bọn họ đến thẩm tra bọn chúng? Việc này sẽ dẫn đến mọi người đều mất mạng, nhưng làm việc phải cực kỳ bí mật, tất cả những dấu vết đều bị chúng xoá sạch, như thế gọi cảnh sát đến cũng chẳng giúp được gì, chỉ cản trở chúng ta giết người."
Trong lúc Diệp Thu và Phí Tường đến đường Ngọc An, thì đã có người ở đó đợi sẵn. Hai chiếc xe con hiệu Kim Long dựa vào bên đường, hai người đàn ông trong xe đang phì phèo điếu thuốc. Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen dáng người thấp bé nhưng rất cường tráng chỉ về toà nhà cách đó chừng ba trăm mét nói: "Toà nhà đó là biệt thự của Hudson. Nhưng từ lúc sáng sớm đến giờ cổng vẫn luôn đóng im ỉm, không có bất cứ ghi chép gì về xe ra vào. Tôi vốn định trèo vào từ lối sân sau, nhưng trong đó có nuôi chó, hơn nữa hai tên vệ sĩ luôn đi tuần tra xung quanh, tôi hoàn toàn không có cơ hội ra tay. "
May mà bọn chúng vẫn còn có chút thông minh, nếu cứ tuỳ tiện xông vào, chắc chắn sẽ làm cho người trong nhà cảnh giác, đợi cho chúng chuẩn bị phòng vệ xong hoặc là kiên quyết phá vòng vây, thì lúc ấy muốn cứu người sẽ cực kỳ khó khăn.
" Cậu thấy thế nào?" Diệp Thu nhìn Phí Tường hỏi.
" Sự việc không giống như thông lệ, tất có điểm đáng nghi. Hudson là một nhà đầu tư ngân hàng có tiếng, bình thường giao du rộng, hôm nay lại khoá chặt cứa, đến giờ không có ai ra và cũng không có ai vào, bản thân đã tự chứng minh bọn chúng có vấn đề. Còn nữa, bọn họ nói trong sân còn có vệ sĩ không ngừng đi tuần tra. Chuyện này cũng hơi khác lạ. Một nhà đầu tư ngân hàng không cần phải cẩn thận đến thế. Khi ra ngoài phải mang theo vệ sĩ là điều dễ hiểu, nhưng cả sân nhà cũng cần đến vệ sĩ thì không hợp lý lắm. Tôi đề nghị đợi đến tối chúng ta sẽ trực tiếp xông vào." Cặp mắt Phí Tường nhìn thẳng vào bức tường của khu biệt thự như muốn lột trần nó ra.
" Buổi tối?" Diệp Thu cười lắc đầu. " Không cần đợi đến tối, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi."
" Lúc này mà vào nguy hiểm lắm. Hơn nữa nếu bên trong có bất kỳ động tĩnh gì sẽ rất dễ kinh động đến bên ngoài." Phí Tường đưa ý kiến.
" Không cần đợi nữa, nếu như sợ kinh động bên ngoài thì các cậu ở bên ngoài tạo ra một chút âm thanh để che giấu đi là được." Diệp Thu nói không chút do dự.
" Rõ!"
Khi một chiếc xe con đang rẽ ở chỗ giao nhau giữa đường Yến Kinh và đường Cửu Hoành, thì đột nhiên một chiếc xe hơi hiệu Haima màu trắng lao đến. Tài xế xe con vô cùng kinh hoàng, biến cố bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, vừa điên cuồng xoay hướng tay lái vừa vội vã đạp phanh.
Người lái chiếc xe Haima hình như là một thằng ngốc mới học lái xe, nên gặp phải tình huống này mới hoảng hốt như thế. Phản ứng đầu tiên là chuyển hướng vôlang. Thế nên tình hình càng gay go hơn. Hai người cùng chuyển hướng lái về bên trái, thấy rõ ràng là sắp có va chạm lại cùng lái sang bên trái, sao đó thì cả hai xe va nhau rất ăn ý.
Xoảng!
Một âm thanh cực lớn thu hút sự chú ý của người đ đường và những chiếc xe xung quanh. Viên cảnh sát phụ trách phiên trực đang đứng bên cạnh cột đèn giao thông mặt mũi trắng bệch chạy đến, nếu như không giải quyết được sự việc này thì lần thực tập làm cảnh sát giao thông này sẽ rất có thể bị chuyển.
" Ồ, bọn họ vẫn chưa chết."
" Đúng thế! Đúng là số lớn. May mà đều thắt dây an toàn. Sau này lái xe thì phảii thắt dây an toàn nhé…"
" Mịa, chẳng có gì hay ho cả. Đâm xe mà chả có ai bị chết, cái xe này làm bằng gì thế nhỉ? Sao lại bền như thế được?"
" Ôi, thấy náo nhiệt thì xem thôi. Nhìn này, người đàn ông kí đầu đang chảy máu – có phải là muốn đánh nhau không?"
Tên lái chiếc xe Haima đẩy cửa xe, chạy đến trước chỗ vị trí lái xe của tài xế xe con, chỉ vào tài xế nói: " Mày ra đây cho tao."
"Con mẹ mày, mày có biết lái xe không thế hả? Không biết lái xe còn chạy lông bông ngoài đường. Mày muốn chết hả?"
Tên tài xế xe con cũng không chịu lép vế, một tay mở cửa xe, đấm thẳng vào mặt tên lái xe Haima. Viên cảnh sát giao thông trực ban chạy lại đứng giữa khuyên giải hồi lâu, hai người bị cánh tay của hắn ngăn lại nhưng vẫn đấu nhau bằng chân mấy trận. Màn chiến đấu càng diễn càng kịch liệt, những người đến xem xung quanh mỗi lúc một đông. Cuối cùng sợ sự việc càng lúc càng kịch liệt, liền vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Trong lúc tầm nhìn của mọi người đều bị thu hút bởi vụ đâm xe trên đường Ngọc An, thì Diệp Thu đã nhẹ nhàng đi đến cổng sau của biệt thự Hudson. Lắng tai nghe ngóng những động tĩnh bên trong. Đợi cho tiếng bước chân đã xa, mới treo lên bức tường bao quanh sân.
Quả nhiên, chỗ cửa sau đang buộc hai con chó dữ cao hơn một mét, còn có hai tên áo đen chốc chốc lại đi lại quan sát một lượt. Hai tên đó thì còn dễ giải quyết nhưng hai con chó này khiến Diệp Thu cảm thấy hơi khó khăn.
Nếu không thì thử dùng chiếc nhẫn Phệ Hồn xem xem hai con chó đang nghĩ gì, sau đó sẽ dụ dỗ chúng theo sở thích của chúng?
Diệp Thu cũng đang muốn thử xem chiếc nhẫn Phệ Hồn có thể thâm nhập vào đầu não động vật được không. Nhưng mà chứng di truyền sau đó lại quá lớn, nếu như vào đó rồi mà kí ức ấy không chịu ra khỏi đầu thì làm thế nào? Hoặc là sau này sẽ giữ tập tính của động vật thì làm sao?
Giết chúng đi thì không khó, cái khó là ở chỗ trước khi giết chúng không làm cho chúng sủa.
Lần được trong túi hai viên đá nhỏ, đợi đến khi hai con chó đi đến trước mặt mình, hai tay cùng lúc ném ra, chỉ nghe thét tiếng ắc một cái rất trầm rồi cả hai con chó đều nằm dài trên mặt đất.
Diệp Thu có thể dễ dàng dùng hai viên đá đánh trúng lũ chó dữ, nhưng có thể một đòn giết chết chúng, lại không hề chảy máu hay lộ ra bất cứ dấu vết gì, thì quả là một việc cực kì khó.
Nhân lúc hai tên vệ sĩ còn đang đi tuần quanh sân chưa kịp quay lại, Diệp Thu nhanh như thoắt nhảy từ trên giường xuống, kéo xác hai con chó dữ, chạy về hướng căn phòng nhỏ ở góc sân, chỗ đó là một vườn hoa nhỏ, Diệp Thu liền giấu xác hai con chó vào sau cây thường thanh tán lá xum xuê.
Giải quyết xong hai con chó cảnh vệ, Diệp Thu không chút chần chừ, nhanh thoăn thoắt chạy ra phía sau biệt thự, sau đó nằm bất động sau bồn hoa như một xác chết. Hắn vừa nằm xong thì cũng kịp lúc hai tên vệ sĩ quay lại tuần tra lần nữa.
" Ơ, Dany và Nike chạy đâu mất rồi?" Một tên vệ sĩ không thấy hai con chó luôn trấn giữ sân sau liền nghi ngờ hỏi.
" Đúng thế. Chúng rất ít khi rời khỏi vị trí này mà. Lẽ nào lại đưa chúng đi cho ăn rồi?"
" Tao thử đi tìm xem sao. Lúc này không thể đại ý đoán mò được. Nếu không ông chủ sẽ mắng chết. Hôm nay không biết là cái tên người Mỹ muốn giở trò gì, lại bắt chúng ta phải liên tục tuần tra quanh cái sân này không được nghỉ ngơi một phút. À, đúng rồi, hình như trong phòng có khách, mày có biết là ai không?"
"Không rõ nữa. Bọn họ hình như không hề ra ngoài. Người quen biết với ông chủ hình như là một nhân vật lớn."
Hai tên vừa nói vừa đi về phía trước, hai con chó đột nhiên mất tích khiến chúng hết sức nghi ngờ, đang muốn ra đằng trước để tìm.
Diệp Thu sao có thể cho chúng cơ hội ấy được. Mò được hai hòn đá tảng trong bồn hoa liền một lần nữa biến chúng thành phi tiêu tung ra. Hai tên kia không kịp phòng ngự, não sau trúng đạn, giống hệt như hai con chó khi nãy chuẩn bị ngã vật xuống. Diệp Thu sợ khi bọn chúng ngã xuống sẽ phát ra tiếng động là kinh động đến người đằng trước, liền phóng lên một bước, giữ lấy thân thể chúng, sau đó từ từ hạ xuống, rồi kéo từng tên một vào chỗ mình nằm khi nãy, cho chúng nằn chồng lên nhau.
Diệp Thu nghe được đoạn nói chuyện giữa chúng, biết ngay là chúng trong phải nhân vật then chốt trong tổ chức bí mật đó mà chỉ là vệ sĩ do Hudson mời đến, phụ trách đảm bảo an toàn cho khu biệt thự, nên lúc ra tay cũng không ra tay quá nặng, bọn chúng chỉ bị hôn mê mấy tiếng thôi.
Tất cả đều thuận lợi khác thường, ngược lại lại làm cho Diệp Thu sinh lòng nghi ngờ. Nhưng mặc dù vậy Diệp Thu vẫn cứ tiếp tục. Lẽ nào lại vì nguyên nhân này mà bỏ chạy sao?
Từ ống thoát nước phía sau biệt thự bò lên tầng hai, sau khi vào một căn phòng trống, lúc này mới coi như đã vào trong trung tâm biệt thự.
Ban ngày không có lợi cho việc ẩn náu, Diệp Thu dựa vào thân thủ siêu phàm của mình lướt qua các phòng ở tầng hai, lần tìm hết phòng này sang phòng khác, mỗi căn phòng đều kiểm tra qua, nhưng không hề có chút dấu vết gì của Lam Khả Tâm.
Diệp Thu đầy vẻ nghi ngờ, vậy thì người ở đâu?
Hai tầng đều trống trơn, không một bóng người, vậy thì người ở tầng một sao?
Nếu như Lam Khả Tâm ở tầng một, thì lực lượng phòng thủ ở tầng một chắc chắn phải kiên cố hơn hẳn. Mà nếu Lam Khả Tâm đã không có ở tầng một thì mình chạy xuống đó chẳng có ý nghĩa gì. Hoặc lả Lam Khả Tâm hoàn toàn không có ở trong toà biệt thự này chăng? Bọn chúng còn có căn cứ khác ở Yến Kinh sao?
Do dự một lát, Khả Tâm đang ở trong tay bọn chúng, kể cả chui vào hang cọp cũng phải đi.
Khi Diệp Thu đang lẻn xuống tầng một thì thấy Khả Tâm và một người đàn ông trung niên mà mình đã từng gặp đang uống trà và chơi cờ năm cây, liền cảm thấy rõ tim mình ngừng đập trong giây lát.
Đây là cảnh gì vậy?
Diệp Thu không tự cho là mình thông minh nhưng cũng không ngu muội. Nhưng khi chứng kiến cảnh này, hắn cảm thấy rất rõ là trí tuệ của mình vẫn chưa đủ dùng.
Trong nháy mắt, Diệp Thu thậm chí còn nghi ngờ Lam Khả Tâm chính là người của tổ chức bí mật, sau khi liên hệ với bọn chúng thì liền cố ý gài bẫy dụ hắn đến đây.
Phải đợi. Diệp Thu bình tĩnh nấp xuống dưới chiếc bàn ăn dài có phủ khăn trải bàn ở trong phòng ăn, chuẩn bị chờ đợi một lát, tìm hiểu rõ tình hình rồi mới rat ay cứu người. Mặc dù biết nghi ngờ Khả Tâm như vậy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nhưng an toàn là số một, Diệp Thu không thể không cẩn trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...