Cô bạn nhỏ họ Lam? Diệp Thu không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Lam Khả Tâm. Vì con gái họ Lam mà hắn quen biết chỉ có mình Lam Khả Tâm.
Chỉ là điều khiến Diệp Thu hoài nghi là, bọn họ bắt cóc Lam Khả Tâm làm gì? Nếu nói bọn họ bắt cóc Đường Quả là muốn có được cái gì từ Đường Bố Y hoặc trong tập đoàn Đường Thị thì không nói làm gì. Đường Thị đáng giá trăm tỷ, hơn nữa sau khi có quan hệ với Lâm gia, tiến hành một số hạng mục có chứa tính chất công nghệ cao.
Mình chỉ là một vệ sĩ, lẽ nào bọn họ còn định dùng Lam Khả Tâm để uy hiếp mình? Nhưng, mình có thể mang tới cho họ cái gì?
Lam Khả Tâm đúng là vô tội, vô tội đến mức Diệp Thu hoàn toàn không ngờ đối phương lại ra tay với cô. Cô cũng không phải bạn gái mình, chỉ là một người bạn bình thường quan hệ khá thân thiết thôi, sao người như vậy lại lọt vào tầm nhìn của bọn họ.
Đâu rốt cuộc là một tổ chức thế nào? Thực lực cũng làm người ta nghe thấy mà vô cùng khiếp sợ .
Chính vì Lam Khả Tâm vô tội, cho nên lúc nghe thấy cô bị bắt cóc, Diệp Thu khó mà đè nén tức giận trong lòng.
"Ta nghĩ các ngươi có phải đã bắt nhầm người rồi không? Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường của ta thôi. Lẽ nào các người phát hiện trên người cô ấy có gì đáng để lợi dụng sao? Rốt cuộc các người muốn gì?" Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Diệp Thu tiên sinh, đừng tức giận. Ta không tùy tiện bắt người đâu, nếu đã ra tay với cô ta, tất nhiên phải có giá trị khác. Xin hãy tin vào trí tuệ và chuyên ngành của chúng ta". Giong người đàn ông chín chắn, nhưng ngữ khí lại mang sự kiêu ngạo không thể che giấu. Một người thông minh kiêu ngạo với trí tuệ của chính mình. "Ta nghĩ, hiện giờ chắc chắn Diệp Thu tiên sinh đang ở cùng thiên kim của tập đoàn Đường Thị? Trận thi đấu vừa rồi đúng là rất đặc sắc. Xa vương, Diệp Thu tiên sinh thật giỏi." Diệp Thu trong lòng toát khí lạnh. Lẽ nào mình cũng bị người ta theo dõi? Nhưng mình vô cùng lưu ý, phía sau hoàn toàn không có xe nào bám theo. Hơn nữa, có mấy người có thể theo kịp tốc độ của mình? Nhưng có thể bọn họ có được một số thông tin từ những người theo dõi xung quanh. Từ lời của đối phương, Diệp Thu hiểu mục tiêu của bọn họ vẫn là Đường Quả. Chỉ là bảo vệ bên cạnh Đường Quả quá tốt, hơn nữa quãng thời gian này cô hoàn toàn không ra khỏi nhà. Cho nên khiến lão chuột hắn không có chỗ ra tay, đã đem chủ ý lên người Lam Khả Tâm.
Sợ là chính bọn họ đều không tin mình sẽ đi cứu Khả Tâm sao? Đáng tiếc, mình không thể ngồi yên nhìn mặc kệ được.
Cô gái luôn lặng lẽ bên cạnh mình, thậm chí còn rất ít nói quả thật là khiến người ta thương xót. Diệp Thu cũng không muốn cô vì quan hệ thân thiết với mình mà gặp phải tai ương thế này.
Nếu đối phương đã nắm rõ hành tung của mình, DIệp Thu cũng không cần giấu diếm làm gì, thẳng thắn nói: "Đúng vậy. Ta đang ở cùng Đường tiểu thư."
Diệp Thu rõ ràng cảm thấy ánh mắt Đường Quả đang chăm chú nhìn mình, nhưng vẫn đang cầm điện thoại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ không nhìn thấy "Nếu Diệp Thu tiên sinh không ngại, có thể đưa Đường tiểu thư tới bãi sửa lốp xe ở ngoại ô nói chuyện. Diệp Tiên sinh có thể bớt chút thời gian không?" Người đàn ông cười nói.
"Đương nhiên, vừa lúc có thể tới đón bạn ta về" Diệp Thu đồng ý nói.
"Được, vậy ta phải bình tĩnh chờ Diệp tiên sinh rồi. Không thể không nhắn nhở Diệp tiên sinh một lần, nếu chúng ta phát hiện có cảnh sát chạy về hướng này, sợ rằng ta không có cách nào đảm bảo sự an toàn của Lam tiểu thư đâu. Đương nhiên, ta tin tưởng dựa vào đại tài của Diệp Thu tiên sinh, chắc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Bên kia tắt máy, DIệp Thu cất điện thoại, quay đầu lại vẻ mặt trầm lặng nhìn Đường Quả .
"Sao vậy?" Đường Quá nhỏ tiếng hỏi. Thật ra vừa nãy lúc Diệp Thu nhận điện thoại của người ta cô vẫn luôn dóng tai nghe lén, cũng hiểu tình hình đại khái. "Lam Khả Tâm bị người ta bắt cóc rồi. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn cái gì?" Diệp Thu xoa xoa mặt, có chút khổ não nói. "Sau đó thì sao?" Đường Quả chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Thu hỏi.
"Sau đó? Sau đó ta phải đi cứu cô ấy" Diệp Thu nhìn đôi mắt sáng long lanh của ĐườngQuả nói. Đôi mắt của cô gái này thật đẹp, vừa dài vừa quyến rũ. Bên trong không chứa bất cứ phức tạp nào. Đen trắng rõ ràng, trắng thì trong suốt, đen thì đen tuyền. Lúc chăm chú nhìn cô, khiến người khác có cảm giác chân tay luống cuống.
"Vậy tôi thì sao?" Đường Quả chớp mi. Hình như rất không hài lòng với câu trả lời của Diệp Thu, tiếp tục truy hỏi.
Lúc này Diệp Thu khẳng định Đường Quả đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại vừa nãy, đối phương hình như đã nắm rõ hành tung của mình, biết mình đang ở cùng Đường Quả. Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là bảo mình dẫn Đường Quả tới đổi Lam Khả Tâm.
Tên khốn kiếp ấy đúng là biết đưa đề khó cho mình, chiêu tổn hại thế này cũng không biết sao có thể nghĩ tới được. Giờ không nói Đường Quả biết chân tướng sự việc có đồng ý theo mình mạo hiểm như vậy không, nếu để Đường Bố Y biết mình dẫn con gái yêu của ông tới hang cọp đổi lấy bạn mình, ông còn không liều mạng với mình sao?
"Nếu cô không có việc gì, có thể đi cùng ta" Giọng Diệp Thu hiền dịu, trong đôi mắt tràn đầy nụ cười, vẻ mặt yêu chiều nhìn Đường Quả nói.
Kệ. Nếu ta không mê chết cô. Hết cách, để lừa gạt cô gái này, Diệp Thu đã phải sử dụng tới mỹ nam kế.
"Nếu tôi không rảnh thì sao?" Đường Quả vênh mặt hỏi.
Diệp Thu không ngờ Đường Quả hoàn toàn không trúng kế, theo lý lẽ mà nói, cô hiện giờ phải có chút thiện cảm với mình mới đúng chứ. Hơn nữa tối nay lại tặng cô hai món quà sinh nhật, lẽ nào không tăng điểm nào?
"Không rảnh tôi cũng không thể miễn cưỡng" Diệp Thu quay mặt tránh ánh mắt Đường Quả, nói: "Nhưng tôi đưa cô về nhà trước, sợ sẽ trì hoãn việc cứu người."
Những điển cố lạt mềm buộc chặt đâị khái đều như vậy?
Đường Quả hừ một tiếng, hỏi: "Người Lam Khả Tâm ấy rốt cuộc là ai? Tại sao cả ngày cứ dính lấy anh thế? Còn nữa, sao bọn họ lại muốn bắt cóc cô ta? Lẽ nào bọn họ chắc chắn anh sẽ lừa tôi đi chuộc con tin về?"
Diệp Thu hơi đau đầu, cảm thấy Đường Quả đã biết mình muốn lừa cô ấy làm mồi dụ.
"Cô ấy là bạn cùng lớp tôi. Bình thường quan hệ có chút thân thiết" Diệp Thu tránh ne nói.
"Chỉ là quan hệ bạn học?"
"Đúng vậy".
"Chắc chắn?"
"Chúng ta là bạn. Bạn học kiêm bạn bè" Diệp Thu thấy vẻ đùa cợt trong ánh mắt Đường Quả, vội vàng thẳng thắn nói.
"Chỉ là quan hệ bạn bè?"
"Đúng vậy?"
"Chắc chắn?"
"Vô cùng chắc chắn" Diệp Thu nghĩ, không thể thừa nhận nữa, nếu không theo tính tình Đường Quả, chuyện này chắc là xong rồi.
Đường Quả chăm chú nhìn Diệp Thu một lúc, hồi lâu, mới gật đầu nói: "Được rồi. Tôi tin anh một lần. Đi thôi, đi cứu bạn học anh."
Lúc này Diệp Thu mới thở dài một hơi, nổ xe chạy ra vùng ngoại ô. Bạn đang đọc truyện được tại
Không cần hỏi thăm, từ xa Diệp Thu có thể nhìn thấy biển bãi sửa xe ô tô Ngọc Luân. Đây là một xưởng sửa xe ô tô quy mô không lớn, cửa có một biển quảng cáo, sáng đèn, vô cùng bắt mắt ở vùng ngoại ô ban đêm này.
Diệp Thu vừa dừng chiếc xe Ferrari lại, lập tức có người từ trong đi ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, vẻ mặt đờ đẫn, tướng mạo bình thường. Diệp Thu thậm chí hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đặc điểm nổi bật nào ở hắn, nhân vật thế này nhét trong đám người đảo mắt cái sẽ bị dòng người bao phủ.
Nhưng, cũng chính người như vậy mới là người quốc gia và một số tổ chức cá nhân thích bồi dưỡng. Khuôn mặt bẩm sinh của bọn họ đã có sẵn chức năng che giấu.
"Diệp tiên sinh, Đường tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm" Ánh mắt người đàn ông xoay quanh Đường Quả, vẻ mặt đờ đẫn nói. "Ngươi không phải là người gọi điện cho ta" Vẻ mặt Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Đương nhiên, đạo diễn sẽ không tự mình xuất hiện nghênh đón khách. Chuyện này do ta làm thay, thiệt thòi cho Diệp tiên sinh rồi. ta nghĩ, mục đích ngươi đến không phải là để gặp người gọi điện cho ngươi chứ?" Người đàn ông hình như đã đoán trước Diệp Thu sẽ có phản ứng như vậy, vẻ mặt bình thản nói.
"Bạn ta đâu?" Diệp Thu nhìn bãi sửa xe giống như một cái sân cũ nát, bên trong tối đen, giống như quái thú đang mở rộng miệng chờ bọn họ đi vào.
"Diệp tiên sinh yên tâm. Chúng tôi sẽ dựa thao ước định thả bạn ngài ra. Chỉ là.." Người đàn ông nhìn chằm chằm Đường Quả ngồi trong xe bên cạnh ghế điều khiển nói: "Vị tiểu thư này chắc chắn là Đường tiểu thư chứ?"
"Ta chính là Đường Quả các ngươi nhiều lần bắt cóc nhiều lần thất bại đây". Đường Quả cười nhạt nói.
Người đàn ông nhớ kỹ hình ảnh Đường Quả trong lòng, nói: "Vậy thì, làm phiền hai vị theo ta vào trong".
"Đợi chút" Diệp Thu quát dừng lại. "Trao đổi ngay ở cửa đi".
"Trao đổi? Diệp Tiên sinh thật sự muốn lấy Đường tiểu thư trao đổi Lam tiểu thư?" Người đàn ông trung niên ngược lại không dám tin, không khỏi xác nhận lại nói. HÌnh như chiêu chuẩn bị trước hoàn toàn không dùng tới, đối phương quá phối hợp rồi. Phối hợp tới mức khiến hắn cảm thấy có chút không tự nhiên.
"Đương nhiên, Khả Tâm xinh đẹp hơn cô ta, vóc người cũng đầy đặn hơn cô ta. Sao ta lại không muốn trao đổi?" Diệp Thu cười gật đầu.
Đường Quả tức giận, một chân dẫm lên trên phanh xe mắng: "Diệp Thu, tên khốn kiếp. Tôi lấy an nguy tính mạng mình để đổi lấy người con gái của anh, anh còn dám giễu cợt tôi. Anh là đồ vô lương tâm, tôi liều mạng với anh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...