Cận Thân Bảo Tiêu

Lúc Diệp Thu cầm túi đẩy cửa phòng ký túc, trong phòng chỉ có mình Ngô Chánh Tĩnh. Ngô Chánh Tĩnh đang ngồi trên giường dưới giá sách chơi điện tử, thấy Diệp Thu trở về, gật đầu với hắn coi như chào hỏi.

Dương Nhạc và Ngô Chánh Tĩnh ngày đầu tiên đã gây mâu thuẫn, quan hệ giữa Lý Đại Tráng và Dương Nhạc rất tốt, bình thường mình lại không ở ký túc chắc chắn Ngô Chánh Tĩnh bị cô lập trong phòng. Nhưng bộ dạng hắn hình như cũng không để ý, nói chuyện làm gì đều là tự ta ta làm.

Lúc tham dự tiệc chào đón tân sinh, Diệp Thu chưa từng nghĩ hắn sẽ đồng ý lên sân khấu diễn vai dã thú. Đem kỳ tích này quy kết lên hiệu ứng minh tinh của Nhiễm Đông Dạ. Nhưng lúc sau buổi tiệc đó đi ăn khuya, hắn lại mượn cớ một mình rời đi.

Đây là một người con trai rất lập dị lẻ loi, luôn thích một mình đi lại trong góc, không nói nhiều, Diệp Thu nghĩ một lát, hình như hai người hoàn toàn chưa từng nói chuyện

Trong cùng một phòng, quan hệ xa lạ tới mức độ này cũng không thể không nói là một kỳ tích.

Giường nệm đại học Thủy Mộc sử dụng phía trên là giường người ngủ chung, không gian phía dưới giường làm thành giá sách và tủ quần áo. Mặc dù Diệp Thu không ở ký túc, nhưng đã mua chăn và đệm để chiếm một chỗ . Lúc đầu nghĩ là dù sao cũng phải nộp tiền, chiếm dụng một chỗ không chừng lúc nào đó dùng tới. Không ngờ đúng là có ngày như thế.

Lúc đó chăn đệm là do Lam Khả Tâm dọn dẹp giúp, ga trải giường ngay ngắn chăn mền có góc có cạnh, biết Diệp Thu không thường xuyên ở lại trường, còn tìm vài tờ báo phủ lên trên, tránh dính bụi bẩn. Mặc dù lôi báo phía trên chăn ra có thể dùng, nhưng bàn và ghế bên dưới đã rất bẩn.

Diệp Thu lấy khăn giấy lau bụi bẩn trên bàn và ghế, nhìn Ngô Chánh Tĩnh đang chơi nông trại trên QQ nói: "Có phải mình nợ bạn một tiếng cảm ơn không?"

Ngô Chánh Tĩnh không ngờ đột nhiên Diệp Thu lại nói chuyện với hắn.Quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Diệp Thu. Bỗng không biết trả lời câu hỏi của Diệp Thu thế nào. "Người đang chơi trò chơi càng không ngừng phát ra nhanh chút đi, đoản ngữ thúc giục ta đợi hoa cũng đã rụng rồi". Giọng xuất bài từng tiếng tinh tinh vang lên. Ngô Chánh Tĩnh lúc này mới quay đầu lại ấn nút một cái, sau đó nói: "Bạn không nợ mình cái gì cả. Tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh vốn là nghĩa vụ mình nên làm."


"Lúc đầu khi bầu chọn lớp trưởng, có một phiếu là của bạn bầu" Diệp Thu cười nói.

Ngô Chánh Tĩnh không ngờ chuyện Diệp Thu nói là chuyện này, nói: "Ừ, không cần cảm ơn mình. Chỉ là mình không quen những người khác mà thôi".

Quả thật, lúc mọi người đều là tân sinh, ngoài bạn cùng phòng của mình ra có thể quen ai? Ngô Chánh Tĩnh lại có mâu thuẫn với Dương Nhạc và Lý Đại Tráng, không thể bỏ phiếu cho hai người bọn họ, còn Diệp Thu lại ngư ông đắc lợi. Nếu hắn coi lớp trưởng là một chuyện thú vị.

Diệp Thu đột nhiên từ biệt thự Lam sắc tới, còn có chút không thích nghi. Buổi chiều hôm nay không có tiết, Dương Nhạc có thể là bận đi giải quyết chuyện cửa hàng. Lý Đại Tráng cũng đi có việc, DIệp Thu không biết phải làm gì.

Ngồi trên ghế lật sách một lúc, thấy thẻ mượn sách của thư viện rơi từ khe sách ra. Vẫn chưa tới giờ ăn cơm tối, chi bằng lên thư viện giết thời gian. Thư viện của đại học Thủy Mộc là một trong ba thư viện lớn nhất ở Yến Kinh, có lẽ có thể tìm được tài liệu liên quan tới chiếc nhẫn ở đây.

Sau khi Diệp Thu và Ngô Chánh Tĩnh chào hỏi nhau, liền cầm thẻ mượn sách đi ra cửa, khai giảng mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhớ tới lên thư viện đọc sách, thậm chí hướng thư viện ở đâu cũng không biết.

Muối mặt hỏi một nữ sinh, theo hướng chỉ của bạn gái mới tìm được hướng đúng.

Điều khiến Diệp Thu phiền muộn là cô gái này lộ rõ vẻ mặt đề phòng coi Diệp Thu như loại người cố tình chạy đến gần, ai bảo hắn chỉ toàn tìm mỹ nhân hỏi đường.


Thư viện là một tòa nhà độc lập lớn, đất rộng rãi, có thể xưng thành một trong ba thư viện lớn nhất Yến Kinh tất nhiên có đạo lý khác. Cây cối xanh tươi vờn quanh, chỗ không xa chính là hồ nước cạn lần trước Nhiễm Đông Dạ tới chụp hình quảng cáo, cách xây dựng thư viện rất thích hợp, ở giữa giả cây xanh thành cảnh đẹp như thi tập Uông Quốc hoặc Mông Điền "Tùy tưởng lục". Đúng là một nơi rất dễ chịu đẹp đẽ.

Người đến thư viện không ít, đặc biệt là một số nữ sinh. Nhớ có người từng nói. Tìm vợ đừng tìm người thích bong bóng, đừng tìm người thích dạo phố, tốt nhất là tìm người ngồi ở thư viện. Người vợ như vậy sinh đẻ tốt, hơn nữa hệ số an toàn cao. Không cần phải lo lắng bị một số thanh niên bất lương cướp mất.

Trong lòng Diệp Thu, thường thì những người hay tới thư viện đọc sách đều là nữ sinh có khí chất. Thật ra DIệp Thu chẳng hy vọng ở đây có diễm ngộ gì, nhưng có vài mỹ nữ ngắm cũng không tồi. Nhưng trên đường đi, nhìn thấy không ít nữ sinh, nhưng phần lớn tướng mạo bình thường. Diệp Thu đi vào trong, khiến những nữ sinh kia có cảm giác mắt sáng lên, càng khiến Diệp Thu cảm thấy mình thiệt thòi.

Giở mãi lâu, chọn quyển "Văn minh thất lạc" định trước bữa tối sẽ đọc xong quyển sách này. Nhưng hắn mới giở sơ lược vài tờ, bên trong đều là giới thiệu một số văn minh chói lọi và bảo tàng quý bàu từ cổ cho tới nay đã chìm mất một thời gian dài.

Diệp Thu nghĩ, chiếc nhẫn này có thể là sản vật của nền văn minh khác không? Nền văn minh nào có thể chế tạo ra đồ vật như vậy?

Hoặc là, là Atlantis trong truyền thuyết?

Vì Diệp Thu và Long Nữ làm oanh động New York, cho nên hắn đành đi trước. Cũng mất đi cơ hội nghìn năm khó được gặp mặt công chúa Atlantis.

Nghe nói đó là một chủng tộc thần bí, nam nhân anh tuấn vô cùng, nữ nhân càng đẹp giống như tiên tử lạc xuống nhân gian. Không biết công chúa đó sẽ đẹp tới mức độ nào?


Diệp Thu ngắm một vòng, thấy đôi mắt trong veo đang quan sát mình. Diệp Thu nhìn tới, không ngờ là Lam Khả Tâm đang ngồi yên lặng ghé vào một góc bên cửa sổ thư viện. Thấy Diệp Thu nhìn thấy cô, Lam Khả Tâm khẽ gật đầu. Nếu không nhìn kỹ, không thể phát hiện ra cô đã làm động tác như thế.

Bên cạnh chỗ ngồi Lam Khả Tâm không ít nam sinh say mê đến gần cô, hai tay đặt trên bàn nhưng cả ngày không lật được một trang. Còn có người cầm ngược sách, trong lòng đấu tranh quyết liệt, nghĩ chuyện làm thế nào để tới gần được.

Diệp Thu đi tới vỗ người con trai đem sách mở ra trước mặt ,hỏi: "Bạn ơi, bạn có thể nhường chỗ cho mình được không?"

"Bạn thật kỳ lạ, Sao mình phải nhường chỗ cho bạn" Nam sinh tức giận nói, có lẽ nếu không vì giữ lại ấn tượng tốt với Lam Khả Tâm, hắn có thể đã đập bàn chửi người rồi.

Diệp Thu chỉ Lam Khả Tâm ngồi bên cạnh hắn nói: "Cô ấy là bạn mình, mình muốn ngồi cùng chỗ với cô ấy."

Nam sinh nhìn Diệp Thu, lại nhìn Lam Khả Tâm ngồi yên lặng bên cạnh, cười đùa nói: "Ta nói huynh đệ ơi, ngươi thật không tốt. Mỹ nữ là mỹ nữ của mọi người, cạnh tranh cũng là cạnh tranh công bằng. Ngươi dùng thủ đoạn thế này, không cảm thấy rất hạ lưu sao?"

Diệp Thu sờ sờ mũi, hỏi: "Chỗ này quan trọng với bạn như thế sao?"

"Đương nhiên, cho mình tiền mình cũng không bán"Vẻ mặt phú quý không thể thay đổi của nam nhân.

Diệp Thu gật gật đầu, chỉ chỗ của Lam Khả Tâm , cười nói: "Được thôi. Chỗ kia cũng bán cho bạn thế nào?"


Lúc nam sinh miệng há hốc mặt thừ ra Diệp Thu nắm tay Lam Khả Tâm ra khỏi thư viện.

Hai người đi tới quầy mượn sách ở cửa lớn. Diệp Thu mới buông lỏng tay Lam Khả Tâm, rút thẻ mượn sách mượn một quyển rồi Diệp Thu cười nói: "Tới hồ nước cạn đi. Phong cảnh bên đó rất đẹp, không khí cũng trong lành hơn thư viện. Hơn nữa, ngồi bên cạnh cô nhiều con trai nguy hiểm như vậy, còn có thể đọc được sách sao?"

Lam Khả Tâm cười gượng gạo nói: "Lúc tới chỗ ngồi bên đó trống, đọc say mê quá, không biết bọn họ tới ngồi lúc nào. Sao anh lại tới trường vào lúc này?"

"Ha ha, tôi là sinh viên, sao lại không thể tới trường?" Diệp Thu cười nói. "Sau này tôi ở luôn trong trường". - https://truyenfull.vn

"Thật à?" Lam Khả Tâm vẻ mặt vui mừng, sau đó cảm thấy biểu hiện của mình quá mong đợi, vội vàng giấu nụ cười trên mặt đi, nói: "Bọn họ làm thế nào?"

"Tôi chỉ là một vệ sĩ thôi, tôi đi rồi, tất nhiên sẽ có người tới thay" Sắc mặt Diệp Thu buồn bã nói. Lâm Bảo Nhi gây phiền phức lớn như vậy cho mình, lúc nhớ tới cô, lại không hề cảm thấy cô đáng ghét, ngược lại nhớ tới đều là dáng vẻ đáng yêu của cô, sống cùng bọn họ lâu rồi, cũng có tình cảm sâu đậm.

Đợi bóng người Diệp Thu và Lam Khả Tâm đi xa , Mã Uy đầu đội mũ lưỡi trai, vai đeo ba lô tay cầm một chai cô ca đi vào thư viện, tới quầy mượn sách, khuôn mặt lo lắng nói với người phụ nữ trung niên phụ trách ghi chép nói: "Cô ơi, thẻ mượn sách của cháu bị mất rồi, nhưng cháu quên mất cháu mượn sách gì ở thư viện rồi, không thể mua sách mới bồi thường, có thể kiểm tra giúp cháu được không?

Có một luật trong đại học Thủy Mộc, hễ làm mất sách của thư viện, phải mua một quyển khác thêm vào chỗ đó, phải bồi thường 30 % so với giá sách đó. Đương nhiên, một số tư liệu văn hiến quan trọng có quy định khác. Không phải người giảng dạy trong trường, thư viện cũng từ chối cho mượn.

"Được. Cháu tên là gì?" Người phụ nữ trung niên cười nói. Bình thường các sinh viên muốn tốt nghiệp thì phải có dấu của thư viện, muốn cầm được bằng tốt nghiệp thì mới nghĩ tới trả sách, rất ít người chủ động tới xin bồi thường từ bây giờ.

"Diệp Thu". Mã Uy cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui