Mẹ Dương có chút xấu hổ, bà nhớ rõ lúc trong bệnh viện đã nói họ như thế nào.
Hiện giờ con trai bà vì một người con trai mà mỗi ngày đều hồn bay phách lạc, người làm mẹ như bà lòng cũng thấy khó chịu. Chính mắt thấy con mình đi làm về bị thương, bà hận vết thương kia không phải ở trên người mình.
Mẹ Dương nhìn Quý Hoằng Hòa chào hỏi mẹ Hạ, bế con gái sau đó thay quần áo đi vào phòng bếp, tất cả đều rất tự nhiên.
Hạ Khải Minh thấy Quý Hoằng Hòa, trừng mắt nhìn lớn giọng nói: “Ây da, em vào đây làm gì? Làm việc cả ngày rồi còn không mau nghỉ ngơi đi, cơm xong ngay đây rồi.” Hắn hạ giọng nói nhỏ bên tai Quý Hoằng Hòa: “Thấy bác Dương hiện tại sao rồi?”
Quý Hoằng Hòa rửa tay: “Không cần, tôi giúp anh một chút, anh cũng lái xe cả ngày rồi còn gì.” Sau đó thấp giọng: “Dì ấy thấy tôi, vẻ mặt rất xấu hổ nhưng trông tình hình thì chắc qua cửa được thôi.”
“Vậy là ổn rồi.” Sau đó Hạ Khải Minh cao giọng nói: “Phòng bếp chỉ cần mình anh là đủ rồi, hay là em đi sắp bát đũa đi.”
Quý Hoằng Hòa đáp lời, bắt đầu bày chén bát, bàn ghế.
Mẹ Dương nói với mẹ Hạ: “Cậu ta gọi chị là mẹ à?”
“Đúng vậy,” Mẹ Hạ gật đầu. “Đều đã vào cửa nhà tôi rồi, tất nhiên phải gọi tôi là mẹ, còn tôi ư, cứ coi như có thêm một đứa con nữa, cứ coi như con mình lấy phải một người vợ không biết sinh đẻ thôi, haiz…”
Mẹ Dương bắt đầu bội phục mẹ Hạ, vậy mà cũng nghĩ ra được: “Cái này, chị à, chị không sợ bọn chúng bị người ta dèm pha sao?”
“Ngay từ đầu tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng tôi chỉ sợ người ta dèm pha Tiểu Quý thôi, người ta là đại luật sư mà… Sau đó tôi nghĩ rằng ‘thanh quan khó dứt việc nhà’, người ngoài dựa vào cái gì mà đánh giá chúng tôi chứ? Hơn nữa, một cây làm chẳng nên non, con cái tạo nghiệt thì đã có người làm mẹ là tôi đây, còn tôi, tôi phải đối xử với Tiểu Quý thật tốt để nó còn một lòng một dạ hầu hạ con tôi nữa mà, ha ha.” Dáng vẻ mẹ Hạ rất đắc ý: “Tôi thấy mình thông minh quá đi mất.”
Mẹ Dương cau mày, khẽ ho khụ khụ.
“Ấy, chị làm sao vậy?” Mẹ Hạ quan tâm hỏi han.
“Không, không có gì…” Mẹ Dương lắc đầu, sau đó dè chừng nói: “Tôi, thật ra tôi còn có chút việc…”
“Ây da, có việc thì cứ nói, chị xem, hôm nay hai chị em mình nói chuyện thật hợp ý, có tâm sự gì cứ nói ra, nếu có thể tôi sẽ tham mưu giúp chị.” Mẹ Hạ dẫn dắt.
Mẹ Dương nhìn phòng ăn rồi liếc qua bóng dáng lúi húi trong bếp một chút, lại nhìn qua mẹ Hạ. “Chuyện này…”
Mẹ Hạ là ai chứ, chỉ cần nhìn vào nét mặt liền nhất thời biết được ý tứ của mẹ Dương. “Trời ơi, thừa dịp chưa ăn cơm tôi mang chị đi thăm quan nhà thằng con tôi nhé, căn phòng này vừa mới mua xong, còn chưa kịp lắp đặt trang thiết bị nữa.” Vừa nói chuyện, mẹ Hạ vừa đỡ mẹ Dương đứng lên, hai người tay dắt tay đi vào phòng khách.
Cửa phòng khách vừa đóng, cái người vẫn dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng trong phòng bếp vút một cái chạy vụt vào như tên bắn, ôm thắt lưng Quý Hoằng Hòa, hôn chụt chụt hai cái lên cổ anh. “Thân ái đi làm có mệt không?”
Quý Hoằng Hòa véo mu bàn tay của Hạ Khải Minh, gạt phăng cái móng heo qua một bên: “Đứng yên đi, người đầy mùi dầu mỡ cọ chi mà cọ?”
“Còn không phải kích động sao, nhìn mẹ anh xem, lợi hại chưa?” Hạ Khải Minh vô cùng đắc ý. “Bác Dương kia ư, tuyệt đối đối phó được.”
“Đối phó cũng không phải công lao của anh, anh khoe cái gì?” Quý Hoằng Hòa liếc xéo hắn. “Chuẩn bị cơm xong chưa?”
“Đã xong, chỉ còn ngồi vào bàn nữa thôi… Nhưng chúng ta thế nào cũng phải để cho hai người thời gian, em nói nửa giờ đủ không?” Hạ Khải Minh không thành thật mà cọ tiếp.
“Nửa giờ?” Quý Hoằng Hòa thở dài. “Vậy anh cũng khỏi ăn cơm đi.”
“Ấy, vậy thì mười phút đi.” Hạ Khải Minh lại thơm trộm một cái. “Anh làm tôm viên chiên em thích ăn đó.”
Quý Hoằng Hòa nghiêng đầu nhìn Hạ Khải Minh, đột nhiên vươn tay ôm thắt lưng hắn. “Khổ anh rồi…”
Hạ Khải Minh kích động nói không ra lời. “…Không, không… khổ…”
Mẹ Hạ cùng mẹ Dương ngồi trên giường trong phòng cho khách, bày ra bộ dáng chị cả. “Có gì khó chịu cứ nói ra hết đi.”
Vừa dứt lời, mẹ Dương hu hu khóc rống lên. “Chị à, tôi, lòng tôi rất khó chịu…, tôi…”
Mẹ Hạ vừa thấy liền lập tức lấy khăn giấy ở tủ đầu giường đưa cho mẹ Dương. “Ai nha, sao đang êm đẹp lại khóc thế này? Đừng khóc nữa, có chuyện gì nói ra tôi nghe xem nào.”
Mẹ Dương nức nở: “Con tôi… Thằng hai nhà tôi… Hu hu, nó cũng thích đàn ông…”
Trong lòng mẹ Hạ nói thầm rằng cái này tôi biết rồi, kỳ thực tôi tới đây cũng vì chuyện này: “Hả, nó cũng thích đàn ông sao? Nhưng mà tôi chưa thấy con trai chị…”
Mẹ Dương rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi: “Kỳ thực, tôi đã sớm biết, tôi bị đả kích rất lớn, tôi nghĩ con tôi sao lại thích đàn ông chứ? Khi còn bé nó không phải cũng qua lại với bạn gái sao? Sao bây giờ lại thích đàn ông…”
Mẹ Hạ bất đắc dĩ nghĩ con chị từng có bạn gái rồi giờ yêu đàn ông thì có cái gì chứ? Con tôi ngày hôm qua vì dỗ ngọt bạn gái nên ra nước ngoài chơi, ngày hôm nay thế mà lại lấy một người đàn ông đấy: “Chuyện này, nó thích ai, cũng không phải điều chúng ta có thể biết trước, phải không nào? Dù sao sống với nhau rồi, có được hay không cũng chỉ bọn chúng mới biết được… Con trai chị làm nghề gì vậy?”
“Cảnh sát…” Mẹ Dương khụt khịt. “Nó tốt nghiệp trường quân đội, rồi tham gia quân ngũ, sau chuyển sang ngành cảnh sát.”
“Cảnh sát cũng không tồi nhỉ? Là cảnh sát nhân dân hay cảnh sát hình sự?” Mẹ Hạ bắt đầu giăng tơ bắt kiến.
“Nói là trị an, chắc là cảnh sát nhân dân đi? Tôi cũng không rõ lắm…” Mẹ Dương lại rút khăn giấy lau mắt. “Con tôi tốt lắm, thật đó…”
“Haiz, ai mà không thấy con mình tốt chứ.” Mẹ Hạ trấn an.
“Thằng bé kia, tôi nghe anh nó nói là từ nơi khác tới đây làm công… Chị nói xem, làm sao mà hai đứa lại biết nhau đây? Tôi đã thấy thằng bé kia, nhìn qua rất nho nhã bình thường a, sao lại là đồng tính luyến ai chứ…” Mẹ Dương oán giận. “Đàn ông với đàn ông, làm ra loại chuyện như thế này, ghê tởm lắm.”
Mẹ Hạ nghe nói như vậy thì cau mày. “Ghê hay không cũng chỉ có bọn nó mới biết, chúng ta dù sao cũng là những người ngoài cuộc, hơn nữa chị thấy con tôi trông không bình thường sao? Còn Tiểu Quý nữa, nhìn qua cũng không bình thường sao?”
“Không có không có, tôi thấy bọn nó tốt lắm…” Mẹ Dược ngừng khóc. “Tôi không có nghĩ như vậy là không bình thường, tôi chỉ thấy buồn bực là vì sao đàn ông tốt như vậy lại là đồng tính luyến ái. Phụ nữ không tốt sao? Nối dõi tông đường, giúp chồng dạy con, thu thu vén vén mọi bề.”
“Con tôi cũng biết thu xếp mọi việc đấy thôi, nhưng việc dạy dỗ con cái còn phải trông vào Tiểu Quý, không thể để con tôi nhúng tay được,” bằng không Tiểu Duyệt Duyệt sẽ bị dạy thành lưu manh mất. “Tôi cảm thấy bản thân mình uống nước thì cũng tự bản thân biết nóng lạnh thế nào… Chị xem, chị quan tâm như thế, bản thân khó chịu, cũng làm cho con cái khó chịu, tội gì như thế? Vốn dĩ bọn nó lựa chọn con đường này đã bị áp lực rất lớn, nếu như trong nhà cũng ép buộc nó, qua một thời gian dài sẽ gặp chuyện không may… Con cháu tự có phúc của con cháu, người già chúng ta cứ hưởng phúc là tốt rồi, bọn nó tình nguyện làm như thế thì để ý làm gì chứ.” Mẹ Hạ giúp mẹ Dương lau nước mắt trên mặt. “Cậu bé kia làm nghề gì?”
Mẹ Dương há miệng: “Tôi, tôi không biết… Tôi nghe thằng cả nói là về với cha mẹ…” Tình cảnh ngày đó Trần Mặc quỳ xuống chân bà như hiện ra trước mắt, bà còn nhớ rõ, không biết ai nói, Trần Mặc bị chặt đứt ngón tay út… Thằng bé kia nhìn qua hình như thực sự thích thằng hai nhà bà, chăm nom thằng con bà cẩn thận không để bà phải nhúng tay… Thằng hai vừa tỉnh, cậu liền tuân thủ lời hứa mà rời đi…
“Về với cha mẹ sao?” Mẹ Hạ thở dài. “Tôi nghe con tôi nói cậu bé bởi chính người bạn trai làm cảnh sát nên mới bị trói lại, còn bị… bị gì đó, sau lại bị ép rời xa bạn trai trở về nhà, không biết tin tức gì nữa…” Bà giương mắt nhìn mẹ Dương, mẹ Dương tỏ vẻ khó khăn. “Tôi không biết… Lúc đó tôi tức điên lên, hơn nữa trên báo nói kẻ bắt cóc có biết thằng bé, hơn nữa lúc đó con tôi hôn mê bất tỉnh, tôi… tôi thực sự không biết…”
Mẹ Dương đột nhiên đau lòng khóc thành tiếng. “Hiện tại con tôi giống như không muốn sống nữa, tuy rằng tôi nói cái gì nó làm cái đó nhưng vừa nhìn là biết làm cho có… Nó đi làm, không phải việc của nó nó cũng đi, không cần tăng ca cũng cứ tăng ca, nó chỉ là không muốn về nhà nữa… Tôi biết nó hận tôi, thế nhưng vì sao tôi lại làm thế chứ? Không phải tôi đang vì hạnh phúc của nó sao, tôi không phải để nó có thể lưu lại huyết thống sao, về già… ít nhất… có người chăm sóc, lo ma chay cho, tôi còn có thể làm gì đây? Tôi có thể sống được bao lâu nữa chứ? Nếu nó không phải con tôi, tôi lo cho nó làm gì?” Mẹ Dương nói ra mọi uất ức trong lòng, bà khổ sở ghê lắm: “Con tôi, đầu đậu hũ, hơn nữa nó rất phóng khoáng, tôi cũng sợ lỡ vì chuyện này mà dây tới tận đơn vị, nó sẽ chịu được sao? Tôi nghĩ, chuyện này cứ đi một bước tính một bước, sau đó cho nó lấy một cô vợ thích hợp… Thế nhưng mỗi lần đi xem mắt nó đều nói tính chất công việc của nó rất nguy hiểm… Nó đang uy hiếp tôi đấy, tôi nuôi nó lớn ngần này, giờ vì một thằng bé mà uy hiếp tôi…”
Mẹ Hạ nhìn mẹ Dương khóc cũng thở dài theo, cha mẹ nào không muốn có con dâu sau đó sống hạnh phúc chứ? Nói ngay con bà đây, ba đứa con, đứa nào cũng không làm bà bớt lo; một đứa chưa học đại học đã dẫn vợ về nhà, một đứa sống chết không chịu lấy vợ kết quả đột nhiên kết hôn, còn đứa này, đầu tiên là càn quấy khắp nơi, sau lại nói mình thích một người đàn ông… Nếu bà có năng lực tiếp thu như của mẹ Dương thì phòng chừng đã tức giận tới đầu thai chuyển thế từ lâu rồi ấy chứ.
Mẹ Dương khóc mệt, ngại ngùng lau mắt. “Chị nhìn tôi này, haiz… động một tí là khóc thành như vậy.”
Mẹ Hạ vỗ vỗ tay bà trấn an. “Được rồi, khóc được sẽ thư thái hơn, để tôi lấy khăn cho chị lau mặt.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Bà vừa ra khỏi đã bị Hạ Khải Minh kéo qua một bên: “Thế nào rồi mẹ?”
Mẹ Hạ tức giận quét mắt liếc hắn. “Nghiệp chướng a, còn có thể thế nào đây?”
Hạ Khải Minh nhìn Quý Hoằng Hòa một chút, thè lưỡi. “Đụng phải nghiệp chướng à?”
Mẹ Hạ đẩy hắn ra: “Không làm cha mẹ không biết lòng cha mẹ, cứ ăn cơm trước đi, mẹ với dì Dương ăn trong phòng.”
Mẹ Dương ăn cơm ở nhà Hạ Khải Minh, lại trao đổi số di động với mẹ Hạ, hai người lưu luyến không rời như chị em xa lâu ngày gặp mặt.
Mẹ Hạ tiễn mẹ Dương ra đến cửa, thấy Dương Minh đứng bên ngoài, sắc mặt ngưng trọng.
Lòng mẹ Dương run lên. “Sao con lại tới đây?”
Dương Minh thở dài. “Dương Sóc… nằm viện rồi, lúc hôn mê cứ gọi tên mẹ mãi nên con qua đón mẹ…”
Hai mắt mẹ Dương biến đen. “Con nói cái gì? Thằng hai nó, nó lại…”
Dương Minh nghiến răng nghiến lợi: Dương Sóc chết tiệt này, ra chiêu hiểm như vậy, nếu như mẹ có xảy ra chuyện gì thì liệu anh mày đánh ngất mày rồi nhét đàn bà lên giường đấy: “Bác sĩ nói chỉ là xuất huyết quá nhiều cho nên hôn mê, hiện tại đã truyền máu rồi, hẳn là không có trở ngại gì.”
Mẹ Hạ đỡ mẹ Dương đang xụi lơ. “Được rồi, nhanh tới bệnh viện đi, chị à, chúng ta cùng đi đi.” Mấy đứa oắt con này, sao lại dùng chiêu như thế chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...