Càn Quấy



“Anh Can Tử!” Dương Sóc vươn tay tới nắm tay hắn: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em trai tôi.”

“Này, này có gì đáng nói chứ!” Mắt tam giác đến là dũng cảm.

Dương Sóc nhìn Trần Mặc ngồi xổm sưởi ấm bên bếp lò, cười cười: “Anh Can Tử, kỳ thực lần này tôi tới chỗ này với nó, một là muốn dẫn nó về, còn hai là…” Dương Sóc sờ sờ mặt: “Muốn xin anh mấy đĩa về xem.”

Trần Mặc sửng sốt: “Trở về? Về đâu cơ?” Đồn công an á?

Can Tử dụi đầu thuốc vào tường, lưu lại một vệt đen mờ mờ: “Được rồi, cậu nghe này Tiểu Trần, cậu sống ở đây không chịu được lâu đâu, nhìn xem thời tiết khiến cậu đông lạnh y như vừa đánh nhau xong kìa, có nhà làm sao không về chứ? Nếu như tôi có nhà, tôi cũng sẽ về!” Hắn ha ha cười, lộ ra chiếc răng cửa vàng khô: “Anh Trần này, cậu muốn đĩa gì, chỗ tôi đĩa gì cũng có.”

Dương Sóc lau mặt: “Aiz yo, tôi không nói vòng vo nữa nhé, anh Can Tử anh biết đó… Hơn nữa, thuộc hạ của tôi đều là một đám biết mình biết ta, anh cho Mặc Mặc mấy tấm còn chưa đủ tiêu hóa nữa là, đúng không…”

Trong lòng Can Tử thừa hiểu nên ha hả cười rộ lên: “Ờ, tôi biết tôi biết, ha ha… Không biết cậu làm nghề gì? Cậu phải biết là thứ này cũng không dễ có…”

Dương Sóc vẻ mặt xấu hổ: “Tôi ư? Haizz, lăn lộn nhiều năm như vậy, chẳng qua quản vài tay đàn em mà thôi, khắp nơi đánh du kích mà thôi, còn có thể làm gì.”

Can Tử khoát khoát tay hiểu rõ nói: “Rõ rồi rõ rồi, lúc ấy tôi cũng muốn đi, sau lại nghĩ quy củ nhiều lắm, phiền! Anh biết đó, tôi là người chỉ sợ phiền phức… Đi thôi, tôi tìm cho cậu, đợt một lát nhé.” Nói xong Can Tử đứng dậy, vỗ vỗ mông quay về phòng.

Trần Mặc ngẩng đầu xem xét người đang cười đến là gian trá kia, không nói lời nào.

Lúc này có thể nói cái gì đây, người ta chạy tới đây nằm vùng, còn lôi mình ra làm đệm che nữa… Chỉ có điều là chỗ này về sau không thể sống được nữa, phiền chết đi được! Thực là xui xẻo quá đi!

Can Tử về phòng mình lục nửa ngày, nhặt mấy tấm đĩa cầm qua: “Xem cái này đi, đều là đĩa nguyên bản chưa qua xử lý, hàng tốt khó có lắm đó, nếu không nể mặt Tiểu Trần ấy, tôi cũng chẳng đưa cho anh đâu… Chẳng qua là Tiểu Trần là một đứa trẻ ngoan, sau này anh cũng đừng xử tệ với cậu ấy.”

Dương Sóc cười cúi đầu khom lưng: “Phải phải, nhà tôi có một người như cậu ấy, còn không phải mỗi ngày cưng nựng sao? Ai biết thằng bé lớn mật quá, ầm ĩ một trận thì bỏ nhà đi… Nếu không phải anh em tôi nhiều người đi tìm, người trong nhà chắc là vội chết ấy.” Hai tay anh

nhận lấy đĩa: “Được rồi anh Can Tử, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi dẫn cậu ấy về, tiền thuê nhà kia cũng không cần, khoảng 100 tệ cũng không tính, như vậy đi, anh cho tôi số điện thoại, sau này nếu tôi muốn nữa… Kia cái gì ý nhỉ, à, tìm anh được không? Tiền không thành vấn đề, anh xem thế nào.” Nói xong thì móc ra hai tờ tiền màu đỏ: “Anh Can Tử, cầm mua thuốc hút nè, đừng chê ít nhé.”

Can Tử cũng không chối từ, đưa tay ra nhận lấy: “Đi, đây là danh thiếp của tôi, cho anh đấy. Vậy hai người thu dọn đi, tôi quay về phòng xem TV đây.”

Chờ Can Tử trở lại phòng, Trần Mặc mới mở miệng nói: “Tôi không có tiền trả cho anh.”


Dương Sóc rút đĩa ra xem: “Yo, np chưa qua xử lý, không cần cậu trả tiền, nhanh chóng dọn đồ đi.”

“Dọn đồ gì cơ?” Cậu ôm ống khói: “Tôi không có chỗ đi.”

“Kia cũng không thể ở chỗ này được?” Dương Sóc trừng cậu: “Dọn dẹp đi, đi tới chỗ tôi.”

Trần Mặc cúi đầu, khẩy một vết gỉ trên ống khói: “Không đi.”

“Không đi? Vậy cậu đi đâu?” Thằng nhóc này, sao bướng thế.

“Không cần anh quản.” Trần Mặc cảm thấy bụng lại đói rồi.

Nước trong siêu sôi rồi, phù phù hơi thoát ra ngoài.

Dương Sóc cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, đứng lên cầm lấy túi du lịch đặt ở trên bàn của Trần Mặc, mở ra, đem đồ trong tầm mắt của anh đều nhét hết vào.

“Anh làm gì?” Trần Mặc chạy qua cướp.

“Thu dọn đồ đạc, cậu không thấy sao.” Dương Sóc cũng không gạt tay cậu, dù sao sức của cậu cũng chẳng dùng được với anh.

“Đây là đồ của tôi.” Trần Mặc kéo tay anh không buông.

“Nhảm nhí, chính là đang dọn đồ của cậu mà.” Dương Sóc đông phủi tây phẩy: “Chăn gối đầu không cần, để lại đây, cậu còn gì cần mang theo không?”

“Tôi không muốn đi theo anh!” Trần Mặc thở phì phì, khuôn mặt nhuộm một màu đo đỏ.

Dương Sóc nở nụ cười: “Sao cậu giống con gái thế? Tôi cũng chẳng làm gì cậu đâu, đi tới chỗ tôi, ăn uống sống đủ cả, không tốt hơn ở đây sao? Cậu xem cái chỗ này, lò sưởi cũng chẳng có, lạnh muốn chết đi, nơi này vừa bẩn vừa bừa, lỡ xảy ra chuyện gì, chạy cũng không có chỗ chạy, sao cậu còn lưu luyến nó thế?” (về với anh đi, anh nhà lầu xe hơi, còn có người cho dùng cả ngày =)))

“Không cần anh quản!” Trần Mặc níu chặt túi mình: “Tôi không quen anh!”

Dương Sóc cúi đầu, hơi thở ấm áp xông đến lỗ tai Trần Mặc: “Giọng nhỏ chút nhé, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Trần Mặc vội xoay qua…, lấy tay che cái tai mẫn cảm, gương mặt bắt đầu nong nóng: “Vậy ngươi buông đồ ra…”


Dương Sóc không phản ứng lại cậu: “Thì ra là không còn gì nữa? Vậy đi, đi thôi nào.”

Trần Mặc rơi lệ chạy: người này sao không nghe lời người khác chứ? Đáng ghét lắm!

Mắt thấy Dương Sóc đã xách túi đi ra ngoài, Trần Mặc vội hô: “Chờ chút.”

Dương Sóc xoay người lại trông cậu, nhìn cậu không được tự nhiên lắm, đang chui xuống dưới gầm giường, không biết còn buôn bán đồ gì nữa.

Một lát sau, Trần Mặc ôm một cái hộp chui ra, đầu đầy mạng nhện: “Còn có cái này, quần áo của tôi đều cất vào trong đó rồi sao? Giày… Dép của tôi…”

Dương Sóc nhìn hai ba đôi dép giá rẻ trên sàn nhà kia: “Được rồi nhét không nổi nữa, chỗ tôi có dép, bên trong hộp là cái gì thế?”

“Anh không cần quan tâm!” Trần Mặc nhét cái hộp vào trong túi hành lý rồi kéo khóa vào.

Dương Sóc đưa tay quơ đống mạng nhện trên đầu cậu xuống: “Cậu trông, nhìn cậu đi, bẩn thỉu như thế, chỗ này có điểm nào giống một nơi làm công tác văn hóa không hả.”

Trần Mặc ôm đầu: “Không liên quan tới anh!”

“Được được được, tôi có lòng thì cậu cho là lòng lang dạ thú, ” anh ở cửa: “Anh Can Tử, chúng tôi đi đây.”

Can Tử ngậm điếu thuốc đi ra khỏi phòng: “Ừ, được rồi, đi thong thả nhé… Lúc rảnh thì tới chơi nhé.”

○○○

Trần Mặc không được tự nhiên lắm xoay người đi theo phía sau Dương Sóc, Dương Sóc mang một cái túi to đùng sải bước đi đằng trước, vượt qua những chiếc ghế hỏng và đống cải trắng, bước đi quen thuộc như ở nhà mình, ngược lại Trần Mặc thì lảo đảo đi theo sau.

Dương Sóc đi tới trước xe của anh, hai chiếc đèn xe Land Rover vẫn còn sáng. Anh túm cửa sau rồi mở ra, vứt cái túi vào, ba một tiếng đóng cửa: “Cậu ngồi đằng trước đi.”

Trần Mặc túm cửa sau mở ra, thầm nói không cần tôi chỉ đường nữa, làm gì cần tôi ngồi đằng trước chứ?

Dương Sóc mở cửa phòng điều khiển, nhìn Trần Mặc còn đứng bất động ở chỗ đó: “Cậu này, sao kỳ cục thế?” Nói xong đưa tay kéo gáy áo Trần Mặc, trực tiếp túm tới cửa ghế phó lái, mở cửa ra rồi nhét vào.


Trần Mặc nước mắt cũng rớt rồi: “Anh nhẹ chút nào!”

“Được rồi, sao yếu ớt thế?” Dương Sóc đưa tay vỗ mông cậu, đóng cửa vòng qua xe về ghế điều khiển, bắt đầu chuẩn bị lái xe, nhìn qua cậu một cái: “Yo, làm sao thế? Mặt sao đỏ như vậy?”

Trần Mặc không nói lời nào, điều chỉnh ghế cho thoải mái rồi bắt đầu thắt dây an toàn.

Dương Sóc nghĩ nhóc này không dễ chơi lắm, không thích nói chuyện, động một cái thì đỏ mặt như là con gái, còn ngang như cua ấy. Loại thanh niên này nên ở nhà, vừa nhìn một cái là biết chưa bao giờ trải qua chuyện đời, người như thế đi ra ngoài tìm việc, không một hai ba năm mài giũa thì không được.

Mở Mp3 trong xe lên, một giọng nữ thánh thót vang lên, Trần Mặc ậm ừ hát theo, ngay cả khi xe xóc nảy cũng không cảm thấy.

Go to sleep, may your sweet dreams come true .

Just lay back in my arms for one more night .

I’ve this crazy old notion that calls me sometimes .

Saying this one’s the love of our lives. (1)

“Thế nào, cậu thích bài này?” Dương Sóc quay đầu nhìn cậu, Trần Mặc từ từ nhắm hai mắt lại, thấp giọng ừm một tiếng.

Dương Sóc cài phát bài hát tuần hoàn: “Tôi cũng rất thích bài hát này, hình như là ca khúc chính của một bộ phim, tên gì ấy nhỉ?” Anh cau mày nghĩ.

“A love that will never grow old.” Trần Mặc trả lời thay anh.

“À, phải không? Phim gì nhỉ?” Dương Sóc lái xe trên đường quốc lộ, cuối cùng cũng không còn xóc nảy nữa.

Trần Mặc nhìn anh một cái, sau đó quay đầu nhìn cửa sổ: “Tôi không nhớ rõ nữa.”

Âm nhạc chậm rãi quanh quẩn trong không gian, Trần Mặc hát theo:

When you wake up the world may have changed

But trust in me, I’ll never falter or fail

Just the smile in your eyes, it can light up the night,

And your laughter’s like wind in my sails.


Ngoài cửa sổ xe, người đến người đi đông nghìn nghịt, ánh mặt trời nhìn qua rất là đẹp, chiếu vào những chiếc lỗ tuyết còn chưa hòa tan trên mặt kính.

Trần Mặc bỗng có cảm giác muốn khóc.

Dương Sóc không nói lời nào thì khó chịu: “Tôi đoán rằng, phim này giống như là phim RMS titanic ấy, hai người yêu nhau chết đi sống lại, cuối cùng lại không thể cùng một chỗ, phim nước ngoài luôn có những bộ phim có mà như không này, tình tiết oanh oanh liệt liệt làm nền cho hai nhân vật chính. Đến cuối cùng cũng không thể cùng với nhau, phiền thêm ra.

Trần Mặc không phản ứng lại anh.

Dương Sóc vẫn theo ý mình nói đâu đâu: “Tôi nghĩ thế, phim như vậy cũng chỉ là gây cười thêm cho cuộc đời thôi, con người mà, cuộc sống nên vui vui vẻ vẻ mà trải qua, đừng có mà lúc nào cũng tự đi tìm phiền não, sống thế nào cho ra sống ấy… Xem nhiều phim hài vào, có tác dụng nhiều hơn so với những phim như thế. Tiền của đất nước mình mà, ào ào như nước chảy đều rót hết vào túi đám người kia thì lãng phí lắm… Có điều tôi vẫn thích người Trung Quốc hát, được rồi, cậu có thích nghe Phí Ngọc Thanh(2) hát không? Hoa mai tam lộng, kinh điển lắm đó! So với Châu Kiệt Luân hát còn hay hơn, bài Châu Kiệt Luân hát tôi nghe không hiểu, cậu nói coi, đều là người Trung Quốc cả, hắn nói gì mà tôi nghe không hiểu à?”

Con người nên sống vui vẻ sao? Trần Mặc lấy tay vẽ theo đường nước trên cửa sổ: phải sống thế nào, mới có thể vui vẻ đây?

───

(1)bài hát A love that will never grow old

tạm dịch là:

Hãy ngủ đi, ước chi những giấc mơ ngọt ngào của anh thành sự thật

Chỉ cần dựa lưng vào vòng tay em một đêm nữa

Em có một ý nghĩ mơ hồ cũ kỹ điên cuồng, lâu lâu lại kêu gọi em

Nói rằng đây là tình yêu của cuộc đời chúng ta

–> nó là nhạc phim brokeback mountain nhá, ta chưa xem phim này, he he, lẽ nào bạn Mặc, hớ hớ.

(2)Phí Ngọc Thanh: sinh ngày 17/7/1955, tên thật là Trương Ngạn Đình, biệt hiệu “Tiểu Ca”, “Cửu Quan Điểu”, “Công chức giới nghệ thuật diễn”, nguyên quán An Huy, là 1 ca sĩ kiêm người dẫn chương trình, khá là nổi tiếng, các bạn có thể lên google tra thêm.

───

Lời tác giả:

Lúc viết đoạn này đột nhiên nhớ tới bài hát ấy, sau đó thì cứ nghe cứ nghe, nghe đến sắp khóc…

Trần Mặc à, sau này cậu sẽ sống rất vui vẻ thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui