Người thanh niên móc một tờ tiền nát ra trả, sau đó hỏi một câu rằng nơi này có còn nhận người không.
Kiều Vân Phi nghe thấy thế bèn nhìn về phía hắn.
Trên mặt người thanh niên có chút xấu hổ, có hơi câu nệ, các loại biểu cảm sắc thái tâm lý, chờ mong nhìn người phụ bàn A Cương.
A Cương nhận lấy tiền: “Cái này tôi cũng không biết, đợi tôi hỏi hộ nha.” Nói xong thì chạy đến bên cạnh Kiều Vân Phi: “Ông chủ, bên kia có người hỏi…”
Kiều Vân Phi gật đầu: “Được rồi, anh biết rồi, cậu gọi hắn qua đây.”
A Cương đến chỗ Yến tử tìm một tệ tiền thừa, cầm trong tay đưa cho người thanh niên: “Ông chủ của chúng tôi bảo cậu qua.”
Người thanh niên gật đầu cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
Hắn có hơi phập phồng bất an đi đến trước mặt Kiều Vân Phi: “Ông chủ, chỗ ngài có nhận người không?”
Trần Mặc biết ý đẩy cái ghế bên cạnh mình qua: “Cậu ngồi đi.”
“Tôi không…” Người thanh niên muốn từ chối, Kiều Vân Phi bèn thuận thế đẩy: “Cậu ngồi đi, ngồi rồi nói.”
Dương Sóc nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh Trần Mặc, lại nhìn sang Trần Mặc: “Hai cậu quen nhau?”
Trần Mặc nhìn người này một cái, vừa rồi không phải đã hỏi sao, sao bây giờ lại hỏi nữa?
Người thanh niên giống như đã phát giác ra cái gì đó, mau miệng đáp: “Không quen.” Sau đó nhích lại gần cái ghế bên cạnh.
Kiều Vân Phi nắm tay đặt ở mép bàn khụ một tiếng: “Ừm, hừm, gì í nhở, cậu tên gì thế?”
Mặt người thanh niên có hơi đỏ, chần chờ một chút: “Khương Nham, Khương (gừng) của hành gừng tỏi, Nham của nham thạch.”
•••
Dương Sóc mang theo Trần Mặc đi dạo phố.
Hai người ăn no, xem đủ trò trong quán lão Kiều xong thì cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ đi ra, Dương Sóc thắt chặt cổ áo áo chống lạnh của Trần Mặc lại, hận không thể bọc kín người từ đầu tới chân, một làn gió lạnh cũng không thổi vào được.
Trần Mặc nhìn trái phải, người đầy đường. Cậu có phần mất tự nhiên: “Được rồi mà, tôi tự làm là được!”
Dương Sóc vỗ vỗ đầu cậu: “Đi thôi, tôi mang cậu đi mua quần áo.”
Trần Mặc phải sống ở nhà nửa tháng, trong khoảng thời gian đó có dịp lễ Tết, không thể lúc nào cũng mặc quần áo của anh đi bộ tới đi bộ lui được? Lúc ra ngoài hai người đều đã bàn bạc rồi, Trần Mặc chủ trương dùng ít tiền, còn về mặt quần áo, mặc được là được, không cần đồ hàng hiệu gì cả; Dương Sóc thì mất hứng, anh muốn cho cậu ấy được mặc vừa đẹp vừa tốt, …ít nhất… phải tốt hơn so với con khỉ nhà Tần Việt.
Anh nhớ tới lần đầu tiên mang Trần Mặc tới nhà Tần Việt, Diêu Dương cười nhạo quần áo Trần Mặc trông quê cũ, trên mặt cậu có vết đỏ ửng mất tự nhiên. Lần này anh nhất định phải ra sức biến Trần Mặc hơn cả Diêu Dương.
Trần Mặc không biết Dương Sóc có chút tâm tư nhỏ ấy, mỗi khi tiếp nhận quần áo Dương Sóc đưa qua để cậu đổi thì cảm thấy rất bất đắc dĩ. Quần áo trong cửa hàng động vào cái nào chả hơn trăm hơn nghìn tệ, tuy rằng bây giờ là dịp cuối năm, giá cả đang giảm nhiều, nhưng vẫn đắt khiến Trần Mặc không thể tiếp thu nổi. Cuối cùng do yêu cầu mạnh mẽ của Trần Mặc nên chỉ mua áo thu, áo len, áo lót quần lót gì gì đó thôi, áo khoác thì vẫn nên mua ở cửa hàng giảm giá bình thường một chút thôi.
Một cái quần mấy mươi tệ một cái, một cái áo khoác hơn trăm tệ một cái, Trần Mặc tiêu tiền mà lòng run sợ, Dương Sóc bỏ tiền cũng bực vô cùng, nhưng lại có phần mừng rỡ nho nhỏ. Anh nghĩ Trần Mặc biết tiết kiệm tiền cho anh, đây quả là biết sống nhá.
Dương Sóc cắp túi lớn túi nhỏ, nhìn Trần Mặc chọn câu đối xuân và riềm giấy có chữ phúc trên chiếc sạp bày ở con đường tàu điện ngầm. Tết Nguyên Đán vừa qua, loại sạp này mọc lên như nấm sau mưa, tiếp đó được một đám người vây quanh chọn lựa.
Giấy màu đỏ sẫm bị làm thành các mẫu hoặc là đẹp hoặc là cổ điển, viết lên đó các loại từ ngữ may mắn, phần phật bày trên đất.
Trần Mặc khom lưng chen người tỉ mỉ chọn trước sạp, trong tay đã sớm cầm một xấp riềm giấy và chữ phúc, cậu đang chọn câu đối xuân.
“Dương Sóc,” Trần Mặc gọi: “Có muốn chọn cho nhà anh chút gì không?” Cậu quay đầu lại hỏi.
Nhà tôi? Dương Sóc sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, hiểu ra Trần Mặc đang nói tới nhà có cha mẹ anh. Anh và cha mẹ sống cùng một thành phố nhưng không ở cùng một chỗ, chuyện này khiến Trần Mặc rất oán giận, nghĩ anh quả thực bất hiếu quá… Dương Sóc giải thích mãi với cậu là do nguyên nhân công việc, hơn nữa bên cạnh cha mẹ còn có anh hai chị hai chăm sóc, mình tới cũng thêm phiền ra, Trần Mặc mới ít nói bớt đi.
Dương Sóc loáng thoáng nghĩ Trần Mặc là một người vô cùng khát vọng với gia đình, thế nhưng lại không biết do cái gì mà ngay cả lễ Tết cũng không chịu đưa ra ý muốn về nhà, mỗi lần hỏi cậu thì cậu càng thêm trầm mặc.
“Cậu xem rồi chọn đi, tôi không có nghiên cứu gì với cái này cả, cậu mua tôi mang về.” Dương Sóc nói.
Trần Mặc lại bắt đầu nghiên cứu câu đối xuân.
Dù cho mang về, trong nhà cũng chưa chắc đã cho dán… Dương Sóc nhớ tới ông bố anh mỗi lần nhìn thấy loại câu đối xuân viết sẵn này đều sẽ lắc đầu thở dài, nói văn hóa Trung Quốc càng ngày càng thụt lùi rồi, vì thế mà một đám người cứ đến Tết là chẳng biết viết câu đối xuân, đi mua cái thứ đồ chẳng có chút ý nghĩa văn hóa nào cả này.
Có ý nghĩa văn hóa hay không, Dương Sóc không thèm quan tâm, anh chỉ biết những thứ ấy đơn giản có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, như là cắt giấy mài mực quết hồ dán ấy.
Cuối cùng, Trần Mặc cầm mấy câu đối xuân qua, vui mừng rạo rực bày cho Dương Sóc coi.
Dương Sóc nhìn qua, chẳng qua là mấy tấm kiểu tử khí đông lai(khí lành từ phía đông tới) cảnh gia đình vui vẻ, mấy ngàn năm chẳng có gì mới mẻ, cả con đường thì cơ hồ một nửa đều là loại nội dung như một này, ngay cả chữ Phúc cũng đều là cùng một nét chữ, rồi có một cái lỗ móc qua để treo, giấy thì chả dùng mấy đã nát tươm, xấu xí chết đi được. Thế nhưng anh không đành lòng giội nước lã vào niềm vui của Trần Mặc, chỉ là gật đầu theo cậu: “Ừa, viết tốt lắm, ừa, cái này cũng hay… Đều hay cả, lát về nhớ mua hồ dán.”
“Bây giờ không nên dán,” Trần Mặc cẩn thận cuộn mấy câu đối xuân, chữ Phúc và riềm giấy lại, tách riêng loại dán trong nhà anh và nhà cha mẹ anh ra: “Cái này là phải dán trong đêm 30 mới được, lúc 12h ấy… Tốt nhất là dùng bột mì quậy lên làm tương hồ, cái ấy mới tốt.” (tương hồ là chất sền sệt do bột mì hoặc tinh bột thực vật thêm nước quậy vào tạo thành.)
Dương Sóc đau đầu, khi còn bé anh đã từng ăn vụng tương hồ do mẹ quậy ra, xẻ một chén nhỏ rồi thêm chút đường, sau đó bưng theo anh hai chia xẻ cái loại mỹ vị ngọt ngào mềm dẻo này, có điều mỗi khi bị mẹ anh bắt được, sau đó sẽ bổ vào gáy anh một cái, rồi nói cái gì mà tham ăn không có tiền đồ. (hồi lớp 1, mình đã từng quậy bột mỳ thành hồ dán sách, vừa mới tìm được một loại thuốc có dùng bột mỳ quậy lên và cho thêm một số vị thuốc vào, tên nó là Thần khúc, xem thêm về nó ở đây, chẳng biết vị nó ra sao ha )
Mắng thì vẫn mắng, nhưng hàng năm anh vẫn cứ ăn vụng, mãi cho đến khi anh vào quân đội.
Bây giờ, anh nhớ tới tương hồ nóng hầm hập ấy, anh vẫn nhịn không được chảy nước miếng, tuy anh đã sớm không còn thích ăn đồ ngọt nữa.
•••
Hai người vẫn đi dạo đến khi lên đèn, mới kéo hai cẳng chân mệt mỏi đi về.
Dương Sóc vốn muốn lái xe, Trần Mặc không cho, nói nơi nhiều người tìm bãi đồ xe phiền lắm, hơn nữa bây giờ kẹt xe quá mức, không bằng làm tàu điện ngầm; nhưng bây giờ hai người hận không thể có lấy một chiếc xe để đi tới chỗ tàu điện ngầm, vì tới đó còn một đoạn đường nữa.
Trần Mặc mệt lắm rồi, cảm thấy hai chân cũng không còn là của mình nữa; Dương Sóc thấy Trần Mặc mệt như thế thì thương lắm, hận không thể ghép đùi anh sang cho cậu.
Dương Sóc nói muốn gọi xe, Trần Mặc không cho, thế là đành phải lê lết theo Trần Mặc vào tàu điện ngầm.
Gần trạm tàu điện ngầm có một quán KFC, Trần Mặc thoáng nhìn vào bên trong, sau đó thấp đầu tiếp tục đi.
Dương Sóc chú ý tới hành động mờ ám ấy: “Có muốn vào ngồi chút không? Đã trễ thế này, đi ăn một chút gì đi.”
“Thôi.” Trần Mặc lắc đầu: “Anh coi bên trong nhiều người lắm, chúng ta mau về thôi.”
Dương Sóc thoáng ngừng: “Vậy tôi mua chút đồ ăn, về nhà rồi ăn.”
“Thôi…” Trần Mặc kéo anh: “Đắt lắm, ăn cũng không no, chi bằng về chỗ anh Kiều ăn vậy.”
Dương Sóc không nghe theo, cậu bé này không có ham muốn gì sao? Hoặc là quá đè nén bản thân? Không phải là ăn KFC thôi sao, có thể đắt tới mức nào? Anh nhéo mặt Trần Mặc: “Tôi muốn ăn, cậu chờ tôi chút nhé, tôi đi mua chút… Sau đó mang tới quán lão Kiều ăn, cho lão tức chết.” Nói xong rảo bước tới quán KFC.
Trần Mặc đứng ở cửa dở khóc dở cười.
•••
Người trong tàu điện ngầm đều sắp chen bẹp dí, Dương Sóc phát huy ưu thế cao to do đã từng được huấn luyện, túm Trần Mặc vào trong toa, chen được một góc đặt chân.
Trần Mặc dựa lưng vào vách toa, dưới chân đặt đầy túi mua sắm, trước người là Dương Sóc đang chống cánh tay.
Người trên xe càng ngày càng nhiều, hai người không thể tránh khỏi việc dán vào với nhau.
Áo khoác của Dương Sóc bởi vì nóng quá mà phanh ngực ra, cánh tay thì quàng qua vai Trần Mặc chống lên vách xe, theo nhịp xe lắc lư, hô hấp của hai người đã gần tới mức vương vấn quấn quýt. Trong xe có các loại mùi, hương vị KFC này, còn có mùi hormone phát ra trên người Dương Sóc, khiến Trần Mặc lờ mờ buồn ngủ.
Cậu thấy người bên cạnh đều híp mắt lại, không ai chú ý tới cậu, thế là lén đưa tay vói vào khoảng áo mở rộng của Dương Sóc, vòng tay ở thắt lưng anh.
Dương Sóc theo cái ôm của cậu, dán người sát lại, hai người tựa như một đôi tình nhân, trong toa xe ngập tràn người này, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.(a.k.a thân thiết chẳng rời)
Tàu điện ngầm dừng lại, có người lên xe, có người xuống xe. Dương Sóc vẫn vây Trần Mặc ở một góc thoải mái, mặc sóng người phía sau đẩy tới cọ đi.
Trần Mặc vùi đầu vào trong bờ ngực rộng dày của Dương Sóc, thoải mái đến mức muốn hừ thành tiếng.
Xe mở, người trong xe bởi quán tính mà ùn về phía này, Dương Sóc thấp đầu, trong nháy mắt thoáng hôn trộm Trần Mặc một cái, lại tựa như không có gì quay đầu nhìn sân ga đã bật đèn của tàu điện ngầm.
Trần Mặc vừa xấu hổ vừa mừng rỡ, tay cậu ở trong chiếc áo khoác ngoài của Dương Sóc, lặng lẽ xốc áo len của anh lên, sau đó là các lớp quần áo trong, rồi là áo thu, cuối cùng là mò móng vuốt lạnh lẽo dán lên da thịt mềm mại ấm áp của anh.
Dương Sóc tựa hồ sợ run cả người, anh cúi đầu cắn lỗ tai Trần Mặc: “Cậu kiềm chế chút cho tui!”
Trần Mặc ha ha cười toe toét.
•••
Hai người như là dân chạy nạn vậy, chạy từ trên tàu điện ngầm xuống, Trần Mặc mang theo câu đối xuân và túi đồ ăn của KFC, nhìn Dương Sóc chui vào chỗ khuất gió nhét lại quần áo bên trong, cậu vui ơi là vui.
Dương Sóc bĩu môi không cho là đúng: “Đừng cười mà, lỡ thắt lưng tôi bị cóng, đời này không còn vui nữa rồi.”
Trần Mặc vẫn cứ cười, cười giống như con mèo ăn vụng cá vậy.
Dương Sóc lại xách một đống túi lên: “Đi đi đi, đi tới chỗ lão Kiều, xem cái nhánh gừng kia đã thành cái dạng gì rồi.”
23
───
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...