Cẩn Nhiên Ký


Người đàn ông che mặt nhíu mày, có vẻ như hắn không thích bản thân bị nhận ra.

Nhưng hắn cũng không kích động, nhẹ nhàng chỉ tay ra ngoài tường viện, sau đó thân hình chợt loé, biến mất trong bóng đêm.
Xuân Cẩn Nhiên hiểu ý, lập tức thả người đuổi theo.
Cách Thanh môn không xa có một dòng suối nhỏ ở phía đông, dòng nước uốn lượn chảy xuôi, cuối cùng ẩn mình vào trong cánh rừng.

Bùi Tiêu Y dừng chân ở cánh rừng dưới chân núi, phía trước là bóng đêm quỷ dị của rừng cây rậm rạp, xa xa phía sau là Thanh môn, tuy cự ly không gần nhưng vẫn có thể nhìn thấy được toàn cảnh.

Nếu muốn nói chuyện bí mật trong đêm, nơi này quả thật cực kì thích hợp.
Xuân Cẩn Nhiên theo sát phía sau, dừng chân ở một chỗ cách Bùi Tiêu Y khoảng hai trượng, tựa như một chiếc lá rơi nhẹ trong gió, linh hoạt nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào.
Bùi Tiêu Y quay người, hiên ngang đứng trước mặt hắn, chậm rãi kéo mảnh vải đen che mặt xuống, gương mặt xinh đẹp kia được vầng trăng chiếu lên một tầng sáng rực rỡ.
Xuân Cẩn Nhiên hơi ngạc nhiên: "Thế mà lại không thẹn quá hoá giận, không phải phong cách của Bùi thiếu hiệp nha".
Bùi Tiêu Y nhẹ nhàng mỉm cười, âm thanh trầm thấp phát ra ở một nơi vắng lặng như thế này nghe có chút mập mờ: "Thẹn quá hoá giận là như thế nào?"
Xuân Cẩn Nhiên nghĩ nghĩ, rất chân thành đưa ngón tay lên đếm: "Hung dữ nè, lạnh lùng trào phúng nè, phẫn nộ gào thét nè, dùng roi quất ta nè..."
"Gϊếŧ ngươi có tính không?"
Xuân Cẩn Nhiên đang "vanh vách kể tội" chợt ngừng lại.
Rõ ràng là 5 chữ rất hung tàn, Bùi Tiêu Y lại như đang bàn chuyện thời tiết.

Nét mặt của hắn không thay đổi, nhẹ nhàng bâng quơ hệt như lúc tháo vải che mặt xuống.
Nhưng Xuân Cẩn Nhiên biết, đó là vì hắn tự tin bản thân nắm giữ cục diện: "Ngươi lừa ta đến đây là để gϊếŧ ta?"
"Còn lí do gì khác sao?" Bùi Tiêu Y buồn cười nhún vai: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta dẫn ngươi đến đây để ngắm trăng à?"
Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày trìu mến nhìn hắn: "Thật ra...!ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt."
Ý cười trong đáy mắt của Bùi Tiêu Y dần tan biến, sát ý chậm rãi dâng lên, không biết từ lúc nào, roi chín đốt đã lặng lẽ quấn quanh bàn tay.

Lúc Xuân Cẩn Nhiên chạy đến cũng nghĩ đến tình huống này, có điều hắn vẫn lựa chọn đi theo Bùi Tiêu Y, bởi vì hắn tự tin tuyệt đối với "Công phu bỏ trốn" của mình.

Nhưng đối mặt với một kẻ có võ công cao hơn muốn hạ sát mình, nói không khẩn trương chính là nói láo.
"Mọi người đều nói người thông minh thường sống không lâu, thật ra là không phải, người thông minh phải hiểu lúc nào nên khoe khoang, lúc nào nên khiêm tốn".

Có lẽ là lòng thương hại trỗi dậy với kẻ sắp bị mình gϊếŧ, Bùi Tiêu Y hiếm khi từ bi nói thêm vài câu: "Người thật sự sống không lâu là những kẻ tự cho mình là thông minh."
Xuân Cẩn Nhiên vừa nghe hắn nói vừa nhìn chằm chằm tay nam nhân này, tiếng nói vừa dứt, bàn tay đối phương đột nhiên nắm chặt, phát ra công kích trong nháy mắt!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Xuân Cẩn Nhiên la lên: "Chờ một chút!"
Bùi Tiêu Y dừng lại.
Xuân Cẩn Nhiên hít sâu, lại từ từ thở ra: "Nếu như ta sắp chết, vậy có thể..."
Bốp!
"Ta còn chưa nói xong!"
"Sao ta phải nghe lời ngươi nói?"
"Vậy sao lúc nãy ngươi lại dừng tay?"
"Tự nhiên ngươi hét lên, ta tưởng ngươi định phóng ám khí."
"Ai lại đi phóng ám khí bằng miệng!"
"Rất nhiều."
"Ai có thể vừa nói chuyện vừa phóng ám khí?"
"Lỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên dừng lại."
"...!Đây không phải là trọng điểm!"
Giữa lúc ngươi một câu ta một câu, đường roi của Bùi Tiêu Y đã khoá kín Xuân Cẩn Nhiên, mỗi một roi đều là sát chiêu!
Xuân Cẩn Nhiên gian nan né tránh, y phục có chỗ bị roi đánh rách, thậm chí có hai chỗ bị rách da.
Chật vật tìm được khe hở sau một đòn, Xuân Cẩn Nhiên tranh thủ hỏi: "Tại sao ngươi lại đưa Bích Khê Thảo cho Giang thị? Phải nói là Thiên Nhiên Cư các ngươi mới đúng nhỉ?"

Lông mày Bùi Tiêu Y khẽ nhíu, sau đó lại đánh thêm một roi, sát ý còn nặng hơn trước!
Bốp --
"Ui da! Người đừng có quất nữa, nói chuyện đi!"
"Ngươi không cần biết."
"...!Ta không cần biết thì sao ta phải chờ tới bây giờ để bị ngươi đánh!"
"Ta tưởng ngươi thích như vậy."
"Cút!"
Không hỏi ra được nguyên nhân thì Xuân Cẩn Nhiên cũng không ham chiến, dù sao thì bỏ mạng vì một Thanh môn chẳng liên quan gì đến mình cũng không đáng, thế là hắn canh chuẩn xác lúc Bùi Tiêu Y vừa thu roi về, đột ngột đề khí nhảy vọt lên!
Mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch của Xuân thiếu hiệp, thân hắn nhẹ như yến, nhanh như chớp, chỉ trong giây lát đã có thể thả mình theo gió, bầu bạn với mây...!Nếu như không có vòng roi sắt quấn quanh mắt cá chân.
Tên đó ra tay lúc nào vậy á á á á á!
Rầm --
Mặt chạm đất không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì, cho nên một người lạc quan như Xuân thiếu hiệp cũng không thể tiếp tục giả vờ tiêu sái.
"Bùi Tiêu Y tên cầm thú!!!"
Bùi thiếu hiệp không hiểu tại sao mình vung một roi lại bị gán cho cái danh độc ác này, nhưng không quan trọng, dù sao chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, mà nhanh thôi, cái kẻ "ngươi biết" đang chảy máu mũi đằng kia cũng sẽ biến mất.
Nhìn thấy roi sắt dần quấn chặt quanh cổ mình, Xuân Cẩn Nhiên không còn tâm tình vui đùa nữa.
Cảm xúc buốt lạnh truyền đến mùi vị của cái chết, cận kề đến mức khiến người run rẩy.

Mà kẻ cầm roi là một Bùi Tiêu Y khác hẳn với những gì hắn từng biết, hoặc có lẽ, hắn chưa bao giờ chân chính quen biết Bùi Tiêu Y, cũng chưa từng hiểu rõ giang hồ.

Xuân Cẩn Nhiên hối hận, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình quả thực ngu không ai bằng.

Giang hồ không phải là nơi hắn xem kịch nghe diễn, giang hồ là nơi mãnh thú ẩn hiện trong núi rừng, hắn cho rằng mình có thể toàn vẹn trở về, thực tế lại bị gặm không sót một mảnh xương.

"Chỉ cần ta động tay một chút, cổ của ngươi sẽ đứt lìa." Bùi Tiêu Y nhìn xuống hắn từ trên cao, trầm giọng nói.
Xuân Cẩn Nhiên muốn lắc đầu nhưng lại không làm thế, vì hắn thật sự không dám cử động dù chỉ là một chút: "Ta không cử động, thật đó, ta rất nghe lời."
Bùi Tiêu Y hài lòng gật đầu: "Ngươi muốn biết tại sao Thiên Nhiên Cư lại đưa Bích Khê Thảo cho Giang thị..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Không không không, ta không muốn biết! Ta cũng không nói Thiên Nhiên Cư đưa Bích Khê Thảo cho Giang thị! Ngươi đừng có đổ oan cho ta!!!"
Bùi Tiêu Y: "Bởi vì..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Ta đã nói ta không muốn biết á á á á á ta không nghe ta không nghe ta không nghe!!!"
Bùi Tiêu Y bị hắn chọc cho vô cùng vui vẻ, phải dùng hết sức mới nhịn được không cười ra tiếng, tất nhiên là vô cùng hài lòng với trò đùa của mình.
Xuân Cẩn Nhiên biết mình bị đùa bỡn nhưng chỉ dám âm thầm nghiến răng nghiến lợi, bày ra vẻ lấy lòng nói: "Ta thề sẽ không kể chuyện đêm nay cho bất cứ ai, ta nói thật đấy!"
"Rất tốt" Bùi Tiêu Y mỉm cười: "Nhưng ta không tin."
Xuân Cẩn Nhiên vừa mới dấy lên một tia hi vọng lại bị dập tắt một cách tuyệt tình.
Hắn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Dù sao cũng phải chết, thay vì khuất nhục, không bằng khẳng khái hy sinh.
Bùi Tiêu Y lạnh lùng nheo mắt, cánh tay dần dùng sức...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy mí mắt mình giật liên tục, tựa như vô số con dế không ngừng nhảy lên, buộc hắn phải mở to mắt.
"Dây chuyền bằng sắt" còn ở trên cổ, nhưng người cầm roi vẫn đứng yên không nhúc nhích, trạng thái cứng đờ có chút quỷ dị.
Xuân Cẩn Nhiên nghi ngờ nhưng vẫn không dám cử động, chỉ mở miệng thăm dò: "Đại ca à, muốn chém muốn gϊếŧ thì dứt khoát làm cho ta thống khoái đi, tra tấn người khác như thế này quá tàn nhẫn..."
Không biết có phải nghe được lời Xuân Cẩn Nhiên nói hay không, bàn tay Bùi Tiêu Y đặt bên hông bỗng dưng nâng lên, kéo theo cái cổ của Xuân Cẩn Nhiên!
Xuân Cẩn Nhiên đang nằm rạp trên đất nào dám để yên, vội vàng phối hợp đứng lên, sống lưng thẳng tắp, quả thật là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Nhưng cánh tay cầm roi của Bùi Tiêu Y vẫn không ngừng lại, Xuân Cẩn Nhiên trơ mắt nhìn nó vượt qua lồng ngực, tiếp tục đưa lên trên, bi thương muốn khóc -- Bùi Tiêu Y cao hơn hắn cả một cái đầu lận! Lỡ như cái tên này nghĩ quẫn duỗi người một phát, dù hắn không đầu một nơi thân một nẻo thì cũng sẽ bị treo cho ngạt chết!
Không quan tâm nữa!
Dù sao cũng phải chết, không bằng thử một lần!
Xuân Cẩn Nhiên không lo trước lo sau nữa, trực tiếp đưa tay bắt lấy roi chín đốt, dùng sức kéo một cái!
Ngoài dự đoán, roi lại bị kéo ra khỏi tay Bùi Tiêu Y!
Xuân Cẩn Nhiên dùng sức quá mạnh nên ngã ngồi xuống đất, cái mông suýt nữa thì bầm dập.
Bùi Tiêu Y cũng không tốt hơn là bao, ngay lúc roi bị kéo khỏi tay, gương mặt cứng đờ của hắn bỗng chốc vặn vẹo biến hình, sau đó ngã xuống đất cuộn tròn người lại, bắt đầu run rẩy!
Xuân Cẩn Nhiên bị dọa sợ: "Này, này này này...!Nếu ngươi đổi ý không muốn gϊếŧ ta thì cứ nói một tiếng là được, đừng có liều mạng như vậy..."
Từ mãnh hổ xuống núi biến thành cá chạch lên bờ, có vẻ như người này không nghe lọt câu trấn an của hắn.

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, thầm nhủ đừng có nói là đột nhiên phát bệnh nặng đấy nhé.
Giống như để chứng minh suy đoán của hắn, Bùi Tiêu Y lăn lộn nhiều hơn, thậm chí còn có xu thế đến chết cũng không dừng.
Xuân Cẩn Nhiên bắt đầu đấu tranh nội tâm.

Một bên thì nói lúc nãy hắn muốn gϊếŧ ngươi, kệ mẹ hắn! Một bên lại nói hắn có thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng ngươi không thể thấy chết không cứu! Xuân Cẩn Nhiên vô cùng hoài nghi trong đầu mình cũng có một tên Đinh Nhược Thuỷ.
Giữa lúc hắn đang rối rắm, Bùi Tiêu Y đã bắt đầu nôn mửa!
Xuân Cẩn Nhiên cắn răng dậm chân, chuyện sau này thì để sau hãy nói, trước hết phải nghe theo Đinh thần y!
Không do dự nữa, Xuân Cẩn Nhiên bước nhanh về phía trước, ngồi xuống dùng tay chặt một nhát vừa chuẩn vừa hung vào gáy đối phương.
Đêm trở nên yên tĩnh.
Cám ơn trời đất.
..............
Đinh Nhược Thủy đang mơ một giấc mộng đẹp khó có thể miêu tả, bỗng nhiên bị gọi dậy không nói, lại còn bị lôi ra khỏi giường một cách hung bạo, hắn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị nhét một gã đàn ông hôn mê vào trong ngực, mà quan trọng là cái gã này mặt mày méo mó thân thể vặn vẹo hệt như quỷ!
"Á á á --" Đinh thần y gào rát cổ họng, thẳng tay ném người xuống đất!
Rầm!
Xuân Cẩn Nhiên không đành lòng quay mặt đi, mong rằng nếu có thể tỉnh lại, Bùi thiếu hiệp sẽ không nhớ rõ cảnh tượng đau lòng này.
"Cái quỷ gì đây?" Đinh Nhược Thủy chưa tỉnh hẳn, mắt và đầu đều mơ mơ màng màng.
Xuân Cẩn Nhiên tức giận trợn mắt, ngồi xổm xuống đỡ người đang hôn mê dậy: "Bùi Tiêu Y."
Đinh Nhược Thủy mở to mắt, cố gắng nhìn nửa ngày mói nhận ra được: "Hắn làm sao thế?!"
Hắn làm sao thế? Thật là một câu hỏi hay.
Xuân Cẩn Nhiên không biết Bùi Tiêu Y bị bệnh gì, nhưng việc này không ảnh hưởng đến kết luận tinh tuý mà hắn rút ra được trong suốt buổi tối lạ lùng này: "Nhược Thủy, nhớ rõ một câu."
Đinh Nhược Thủy: "Hở?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Quất người khác thì sẽ có ngày bị quật."**
-----
Edt:
* Tiểu trúc (小築): nói về những khu nhà có quy mô nhỏ và tương đối trang nhã, chủ yếu được xây dựng ở những nơi yên tĩnh.
** Câu này chém đấy =))), mình đọc QT không hiểu lắm, đại loại là: "kẻ đánh người khác *cái gì đó* đánh" nên chém đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui