Diệu Tổ rời khỏi nhà gần một tháng, không có bất kỳ ai trong nhà có thể quen được.
Ngoài miệng lão Tôn nói Diệu Tổ nhất định sẽ trở về nhưng từng ngày qua đi, ông ta càng ngày càng hung ác, một ánh mắt thấy Hi Đệ làm không đúng liền đánh con bé.
Cô có thể nhìn ra được, lão Tôn đang sợ hãi.
Ông ta sợ Diệu Tổ vừa đi liền không trở về.
Nhưng cũng bởi vì cái này, cô còn có thể dùng cái thai trong bụng có thể là con trai này, miễn cưỡng ngăn ông ta bùng nổ.
Lãnh Đệ cùng Hi Đệ làm việc nhà cùng thêu thùa vẫn chưa thành thạo, Niệm Đệ cảm thấy hai đứa em gái này đều chưa thông suốt, vẫn luôn ở bên cạnh chỉ điểm.
Thuận tiện hỗ trợ làm cùng.
Ngày đó Lãnh Đệ cùng Hi Đệ đi múc nước.
Niệm Đệ ở nhà chờ bọn họ, đứng ngồi không yên.
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, bất ổn, giống như ăn phải đồ ăn bị hỏng, dạ dày đến trong lòng đều không thoải mái.
Lúc gần đến giữa trưa, cửa mở ra.
Niệm Đệ nhanh chóng đi ra, nhưng mà người tới ánh vào mi mắt làm tâm cô lập tức rơi xuống, không hề luống cuống.
Nguyện Đệ đã trở lại.
“Tứ tỷ.”
Niệm Đệ nhìn cô ta.
Nguyện Đệ đi vào.
Trên người Nguyện Đệ mặc một cái áo sơ mi hồng, mặt cũng hồng hồng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, đi lại không quá vững chắc.
“Tứ tỷ, em đã trở về.” Cô rút cánh tay đang vòng trong tay một người khác.
Lúc này Niệm Đệ mới phát hiện ra một người khác – một người đàn ông, đỡ cô ta tiến vào.
Con bé có cái chân không thể nào chạm đất.
Tiểu tử kia bộ dáng cũng không kém, nhìn rất thẹn thùng, không chào hỏi.
“Chân làm sao vậy?” Niệm Đệ hỏi.
Nguyện Đệ cúi đầu: “Chân bị ngã gãy xương.
Anh ấy cứu em.”
Cô ta căn bản không chạy ra được khỏi một ngọn núi.
Nếu không phải Tiểu Lương cứu cô ta, cô ta liền đói chết ở trong núi.
Niệm Đệ sờ sờ đầu cô ta, không nói chuyện.
Cô sớm nên biết.
...! Bởi vì chính cô cũng chưa từng ra khỏi ngọn núi này, cho nên nghĩ quá đơn giản, Diệu Tổ một thiếu niên khỏe mạnh muốn rời khỏi nơi này còn cần người quen hỗ trợ dẫn đường, Nguyện Đệ có thể bình an không có việc gì đã là cảm ơn trời đất.
Cô thu hồi tay, nhìn thoáng qua: “Đi nhanh đi.”
Nguyện Đệ không rõ: “Tứ tỷ, em vừa về mà.
Còn chưa gặp Lãnh Đệ cùng Hi Đệ...”
“Ngũ tỷ!” Từ cửa truyền đến tiếng nói vui mừng.
Lãnh Đệ cùng Hi Đệ đã trở lại.
Bọn họ nói chuyện ríu rít.
Niệm Đệ đứng một hồi, nhìn về phía thanh niên họ Lương kia.
Cậu ta vẫn luôn cúi đầu, giống như rất thẹn thùng, giống như con gái lớn lại không có ý rời đi.
Rất nhanh lão Tôn cũng trở về.
Ông ta dùng sức đá cửa một cái: “Cả miếng nước cũng không biết đưa cho lão tử hả! Chúng mày định giả làm tiểu thư đúng không hả!”
Ba chị em lập tức không lên tiếng.
Lão Tôn liếc mắt một cái liền thấy Nguyện Đệ, tròng mắt ông ta đỏ lên, nhào tới: “Mày...”
“Cha! Em rể cũng ở đây!” Niệm Đệ nói lớn tiếng.
Một hồi binh hoang mã loạn.
Lão Tôn không náo loạn, ông ta nói, Nguyện Đệ nếu đã gả ra ngoài, cũng phải cấp lễ hỏi.
Há mồm đòi tám vạn tám.
Tiểu Lương sợ hãi, cậu ta đứng lên.
“Con gái nhà tao...” Lão Tôn nói có chút bát nháo, “Để cho mày bạch thao như vậy? Vẫn còn là xử nữ.
Tướng mạo cũng không kém, chân dài mông cong.”
Nguyện Đệ bụm mặt, Lãnh Đệ khóc lên.
Hi Đệ há mổm liền mắng: “Ông cái lão chết tiệt này có biết xấu hổ hay không...!Ngô...”
Lãnh Đệ khóc lóc kéo Hi Đệ đi: “Cha, đừng đánh, đừng đánh, con kéo nó về phòng...”
Cuối cùng lão Tôn thấy Tiểu Lương sắp bị hù chết, sợ cậu ta thật sự bỏ lại Nguyện Đệ, đánh phải bán phá giá: “Bốn vạn, không thể thiếu.”
Lúc này Tiểu Lương mới nhẹ nhàng thở ra: “Được, cái này thích hợp.
Con gái trong thôn chúng tôi cũng năm vạn...” Hắn câm miệng không nói, lấy tiền từ trong túi ra.
Một xấp chụp ở trong tay lão Tôn.
Tiền giấy đỏ tươi.
Nguyện Đệ nhìn, nhẹ nhàng thở ra.
Trời tối lại, mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Niệm Đệ ngẩng đầu nhìn, trời sắp mưa rồi.
Loại thời tiết xấu như thế này không thể đi đường núi, Nguyện Đệ cùng Tiểu Lương liền ở lại.
Sau khi ăn xong cơm chiều bọn họ ở trong phòng của Diệu Tổ, Niệm Đệ trở lại giường lớn lúc trước từng nằm, ngủ cùng Lãnh Đệ và Hi Đệ.
Tiếng mưa rơi ù ù, giống như hòn đá từ trên trời rơi xuống.
Gặp được Nguyện Đệ, hai đứa em gái vô cùng vui vẻ, hai người bọn họ nói chuyện một hồi liền ngủ rồi.
Niệm Đệ mở to mắt nghe tiếng mưa.
Cô nhớ tới, có một năm chính là vào ngày mưa như thế này, Diệu Tổ ngã bị thương ở đầu,chảy rất nhiều máu, nhìn như sắp không cứu được rồi.
Lão Tôn cảm thấy là hắn ngã hỏng đầu, vừa đau lòng khi tiêu tiền cho hắn, vừa không nghĩ chữa trị cho hắn.
Rốt cuộc không phải ruột thịt, trị đến tốt lại trị tiếp, sau này còn có cái để kể lể, nhưng nếu tốn tiền mà vẫn trị không hết, vậy lão ta biết đến chỗ nào mà đòi nợ đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...