Mùa hè oi bức, rất nhiều trẻ con vừa đến cái mùa này liền nhảy bùm bùm vào trong nước, nghịch nước tham lạnh, chơi đùa chính là cả một người, làn da nhăn nheo lại cũng không muốn ra.
Tuy rằng Niệm Đệ không có loại quyền lợi làm càn này, nhưng vẫn cùng mấy chị em thừa dịp ban đêm ngâm mình trong nước cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng Diệu Tổ khi còn nhỏ liền không thể quen với việc này.
Ngay từ đầu khi hắn vừa tới, ngốc ngốc không phản ứng người khác, Niệm Đệ an bài hắn thế nào hắn liền làm theo.
Sau đó nuôi được một năm, rốt cuộc hiểu rõ “Căn Nhi” trong miệng lão Tôn có ý nghĩa gì, xác định vị trí của hắn trong cái nhà này chính là đại bảo bối chí cao vô thượng, hắn liền bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Hắn không muốn cởi quần áo trước mặt người khác, cũng không muốn nhìn thấy người khác trần truồng, luôn không chịu ra suối tắm, nước tắm rửa đều là do Niệm Đệ gánh về nhà cho hắn, một mình hắn tắm ở lều phía dưới, nhiều lắm thì để cho Niệm Đệ chà lưng cho hắn.
Sau khi Diệu Tổ lên chín tuổi, hắn mệnh lệnh cho Niệm Đệ cũng không được tắm ngoài trời.
Niệm Đệ tuy rằng tiếp thu sự sắp xếp của hắn nhưng cũng không quá vui vẻ.
Rốt cuộc đối với một cô gái mỗi ngày phải làm rất nhiều việc nhà, chăm sóc em trai em gái chưa từng có thời gian nghỉ ngơi, được cùng những cô gái khác bơi lội vui vẻ cũng là một loại hoạt động giải trí.
Ban đêm Diệu Tổ ghé vào trong lòng ngực cô, ôm cô không buông tay, mặt hướng vào trong ngực cô cọ sát.
Chỉ cọ nhẹ cũng hình dung ra hai cái vú vừa tròn lại vừa mềm, Niệm Đệ động động thân thể, chúng nó đều sẽ rung động rào rạt, cực kỳ đáng yêu.
Lúc này Diệu Tổ vùi cả mặt vào trong ngực cô, Niệm Đệ còn đang phát dục liền cảm giác được có chút đau đớn.
Cô đẩy hắn một chút, Diệu Tổ không nhúc nhích, mặt gác ở trước ngực cô, hít thở nhẹ nhàng, thổi lên trên ngực cô, có cảm giác tê dại kỳ quái.
Từ gương mặt đến cổ Niệm Đệ đều hơi đỏ lên, cô gọi hắn: “Diệu Tổ, em lui ra một chút.”
“Có hơi đau.”
Diệu Tổ làm bộ không nghe thấy, hắn ghé vào chỗ đó thở dốc, một lát sau, Hi Đệ không nhìn nổi nói: “Diệu Tổ, đừng hành tứ tỷ nữa, qua bên kia ngủ đi!”
Tất cả kiên nhẫn của hắn chỉ dành cho Niệm Đệ, những người khác trong mắt hắn đều chỉ là một đống rác, hắn nhìn một chút đều cảm thấy mắt bị ô uế.
Hi Đệ bênh vực kẻ yếu làm hắn không kiên nhẫn, hắn ghé vào trong lòng ngực Niệm Đệ, há mồm liền trộm cắn một ngụm lên ngực cô.
Niệm Đệ cảm thấy hơi đau, vỗ vỗ hắn: “Đừng nháo!”
Trong miệng Diệu Tổ tràn đầy thịt mềm, ngậm cũng có chút do dự, bị nàng vỗ như vậy liền thuận theo thả lỏng miệng.
Hắn nhìn chằm chằm Niệm Đệ nói: “Không được đi suối tắm nữa.”
Niệm Đệ tính tình tốt đáp ứng hắn: “Được.” Cô đã sớm đồng ý, chỉ là có hơi không vui thôi.
Diệu Tổ nhìn cô còn chưa có hiểu rõ, duỗi tay liền đẩy lên ngực cô một chút.
Nhũ thịt nhoáng lên, lay động không thôi, Niệm Đệ cong người lên né tránh.
Diệu Tổ thấp giọng nói với cô: “Đừng đi, có người nhìn thấy.”
Bộ dáng của cô xinh đẹp, ngực lớn mông tròn, ở khe suối được xem như một đóa hoa đẹp đẽ rực rỡ nhất.
Lão Tôn vô năng, trong nhà không có đàn ông thành niên có thể giữ thể diện, không biết có bao nhiêu tên vô lại âm thầm thèm nhỏ dãi thân thể cô.
Cô còn ngây ngốc hồ đồ như vậy.
Trong lòng Diệu Tổ nghẹn một cỗ tức giận, đôi mắt đen dọa người.
Niệm Đệ cả kinh, hiểu được, từ đó không đi nữa.
Sau không bao lâu, nghe được tin mấy chị em khác vội vàng phải gả cho người ta.
Đúng là ban đêm đi tắm rửa, bị mấy tên vô lại trong thôn cưỡng hiếp.
Từ đó làm trong lòng cô nghĩ đến liền thấy sợ hãi mà khổ sở.
Nhưng hôm nay, mặt trời vừa xuống núi, Diệu Tổ vắt khăn lông lên vai, gọi cô: “Đi.”
Niệm Đệ đi theo hắn, lên núi vào ban đêm.
Cô đi chân thấp chân cao, có hơi lo lắng: “Diệu Tổ?”
Hắn đi phía trước, thiếu niên vóc người trưởng thành, vừa cao vừa cường tráng, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng đen như mực, cảm thấy hơi xa lạ, hơi sợ hãi.
Hắn quay đầu đi tới, dừng bước chân, chờ cô đi đến phía sau liền bắt lấy eo cô, đem cô nhấc qua một cái hố sâu.
Niệm Đệ hơi giật mình, sức lực của hắn thật lớn dọa người, nhẹ nhàng liền có thể nhấc cô lên.
Hắn cười một tiếng: “Sợ tối sao?” Lại không hề buông cô ra, chỉ chặt chẽ ôm cô, tiếp tục đi về phía trước, mang theo cô vượt qua khe rãnh gập ghềnh.
Niệm Đệ nghĩ thầm, không phải sợ tối.
Là sợ hắn.
Cô vẫn luôn không hiểu hắn, càng ngày càng không hiểu hắn.
Diệu Tổ không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ ôm cô vòng qua một đoạn đường, chui vào rừng cây nhỏ, vào lúc Niệm Đệ hoàn toàn bị lạc phương hướng liền nói: “Tới rồi.”
Có âm thanh nước chảy róc rách.
Diệu Tổ mang cô vòng qua cây đại thụ, trước mắt là một dòng suối mát, ở dưới nước có ánh trăng lóng lánh, róc rách lưu động, liếc mắt một cái thấy một sơn tuyền.
Niệm Đệ ngửi thấy hương hoa, trước nay trong núi luôn luôn đều có rất nhiều hoa dại, cô cũng không hỏi qua tên gọi là gì.
Bông hoa nhỏ ẩn dưới tán lá, ban đêm mới nở, hương hoa vô cùng thanh u.
Cô hít vào một hơi thật sâu, vị nước suối ngọt lành mát lạnh trong không khí, giữa đêm hè oi bức làm người ta tinh thần sảng khoái.
Diệu Tổ ôm eo cô, dán ở bên người cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái: “Vui không?”
Niệm Đệ gật gật đầu.
Cũng không biết Diệu Tổ làm thế nào tìm được một nơi như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...