Dương không thích máy bay, vì anh hay bị ù tai và đau đầu khi máy bay cất và hạ cánh.
Một đứa trẻ ngồi bên cạnh đang chơi trò giải ô chữ rất vui vẻ.
Dương buồn chán ngồi xem rồi cuối cùng đành giết thời gian bằng cách xin giải cùng với thằng bé.Hàng dọc đầu tiên là tên một ca sĩ nổi tiếng trong nước, Dương mỉm cười, câu này thì quá dễ.Hàng thứ hai là về loạt phim truyền hình mới phát hành trên truyền hình.
Mặc dù Dương không thường xuyên xem truyền hình nhưng cũng đã nghe tới cái tên đó rất nhiều vì những lời bàn tán thường xuyên của đồng nghiệp vẫn thường rì rầm xung quanh anh mỗi ngày.
Anh nhanh chóng nhớ ra cái tên phim là “Ngôi nhà đen tối”.Dương giải lần lượt từng câu trong bảng chữ, sau đó kết nối các chữ trong ô chữ chính thì được một câu: “Những thứ trong ngôi nhà cũ, chỉ có thể mở ra tại đó”.Căn nhà cũ? Cuốn nhật ký?Dương giật mình, đánh rơi bảng chữ xuống dưới đất.
Đứa trẻ tò mò nhặt lên rồi đặt trước mặt Dương:- Chú ơi, biến mất rồi… Mất rồi!Dương cầm bảng chữ lên, dụi mắt kinh ngạc.
Tất cả các dòng chữ đã biến mất.Ý của câu nói nghĩa là cuốn nhật ký chỉ có thể mở ra khi trở lại ngôi nhà đó sao?Dương ngồi nhìn ra cửa sổ vẫn còn lờ mờ tối của máy bay, thực sự cảm thấy sợ hãi và bối rối.
Anh đã cố gắng mở cuốn nhật ký ra, nhưng hôm đó khi vào căn nhà, anh và Khánh đã suýt thì chết trong đó.
Anh sẽ phải quay lại đó sao? Anh không muốn chết ở nơi đó.Có lẽ lúc này Khánh đã lên máy bay để bay vào Sài Gòn.
Thôi thì đành đợi cậu ấy quay lại vậy.Dương nhắm mắt lại, anh muốn được nghỉ ngơi đầu óc một chút, Có lẽ là vì đêm qua được nghỉ quá ít nên lúc này anh đang cảm thấy khá mệt mỏi.Hầu hết mọi người trên chuyến bay đều đã ngủ, Dương thận trong bước dọc lối đi để vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh cũng có một cái cửa sổ nhỏ, dưới ánh trăng, vẫn có thể nhìn ra bên ngoài.“Vỗ tay..
Vỗ tay..” Giọng nói tối qua lại truyền đến.
Lần này Dương nghe rất rõ rang từ phía sau lưng mình.Anh quay phắt lại phía sau nhìn, trên tấm kính ở ngoài cửa, một cánh tay thối rữa đang vỗ vỗ cánh cửa sổ không ngừng.
Sau đón khuôn mặt của anh ta cũng từ từ xuất hiện.
Đôi mặt thâm quầng, tưởng chừng như muốn rớt ra bất cứ lúc nào.
Anh ta liên tục đập vào tấm kính ngoài cửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó với đôi môi nhợt nhạt như người chết trôi.Dương giật mình sợ hãi trước hình ảnh đáng sợ đó, đôi chân anh đột nhiên mềm nhũn ra.
Thật may là trong nhà vệ sinh có một thanh ngang để bám khi máy bay có bất ngờ rung lắc, anh vội vàng níu lấy để không bị ngã quỵ trong nhà vệ sinh.Một tiếng gọi lớn đột ngột vang lên:- Có ai ở trong đó không? Sao lại lâu vậy?Dương lờ mờ tỉnh lại, nhanh chóng mở cửa.
Ngoài cửa, một chàng thanh niên trạc ngoài 20 đang ngạc nhiên nhìn anh loạng choạng đi ra, mặt mũi tái mét.
Anh cố nặn ra một nụ cười ngại ngùng nói:- Xin lỗi, tôi hơi bị choáng một chút.Chàng thanh niên cười khẩy sau lưng Dương vì nghĩ chắc là Dương bị say máy bay.
Dương mặc kệ, không nói gì cứ thế đi thẳng về ghế ngồi.
Nếu là anh ta, chắc hẳn là anh ta đã sợ đến ngất xỉu khi nhìn thấy những thứ mà Dương vừa thấy rồi.Dương quay lại ghế ngồi, thò tay vào túi định lấy ra chai nước để uống cho bớt căng thẳng.
Bất chợt, tay anh sờ phải cái gì đó cứng cứng.
Anh khựng lại, đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra.
Bàn tay anh run rẩy cầm thứ đó ra nhìn.
Quả nhiên là cuốn nhật ký!Đúng vậy, chính là cuốn nhật ký anh đã mang ra từ ngôi nhà kia và đã giao cho Khánh, nhưng không hiểu vì sao hiện giờ nó lại nằm gọn trong túi anh.Dương nhìn cuốn nhật ký với cái bìa màu đỏ như máu, như cảm nhận được rằng, anh không thể trốn thoát nó được.
Cuốn nhật ký và cả ngôi nhà đều đang đợi anh.
Một cảm giác bực bội và bất lực chợt dâng lên trong lòng anh.
Dương muốn lấy cuốn nhật ký ra mà đốt đi, nhưng trong lòng anh lại có một sự thôi thúc kỳ lạ rằng anh phải trở lại nơi đó để làm sáng tỏ sự thật.Bỗng đột nhiên giọng nói của cơ trưởng vang lên:- Quý hành khách thân mến, thay mặt phi hành đoàn, chúng tôi xin thông báo, vì điều kiện không cho phép, chuyến bay không thể đáp xuống sân bay Nội Bài mà buộc phải quay trở lại hạ cánh tại sân bay Đồng Hới.
Chúng tôi rất xin lỗi về sự bất tiện này.
Kính mong quý khách thông cảm….Ngay sau khi giọng nói đó vang lên, cả chuyến bay xôn xao, náo động.
Những tiếng cằn nhằn, càm ràm khó chịu, trách móc, mắng mỏ vang lên khắp nơi.
Chỉ có Dương là ngồi im lặng, hoang mang.
Đây phải chăng là sự trùng hợp? Hay thực sự đang có một thế lực bí ẩn đã can thiệp vào?Dương quay lại sân bay Đồng Hới, hoà cùng với đám đông đang vừa đi vừa chửi bới om sòm đi ra khỏi cửa sân bay.
Anh lẳng lặng tách ra khỏi đoàn người đang kéo nhau vào phòng quản lý của hãng bay tại sân bay Đồng Hới tính sổ, gọi xe và đi thẳng về căn nhà cũ.Lúc này đã gần 12 giờ đêm, tại cái sân bay bé tí này thật khó để có thể tìm được một chiếc taxi.
Đứng chờ một lúc anh mới thấy 1 chiếc taxi nhá đèn mời khách.
Anh vội đưa tay ra vẫy chiếc taxi đó lại.
Người lái xe hạ kính cửa xuống:- Đi đâu? – anh ta hất cằm hỏi.Dương nói địa chỉ là căn nhà cũ trong khu nhà máy bỏ hoang, anh ta nhìn Dương như thể nhìn một người từ hành tinh khác xuống, rồi lẳng lặng định kéo kính lên bỏ đi.
Dương vội vàng giữ lại:- Ê ê… Từ từ… Gì vậy? Không chở khách sao?Anh ta lập tức lắc đầu:- Bỏ đi, chỗ đó ban ngày đã u ám, ban đêm lại càng quỷ dị.
Tôi không đi đâu.Nói rồi anh ta lại thụt đầu vào trong chuẩn bị rồ ga đi.
Dương vội, níu lại, móc tay vào ví xem mình còn bao nhiêu tiền rồi nhanh miệng nói:- Gấp đôi?- KhôngAnh ta vẫn từ chối, rồi anh ta liếc đôi mắt ti hí của mình vào ví Dương.
Anh ta lại giơ bàn tay xoè căng của mình ra nói:- Gấp năm!Dương thật muốn vả cho anh ta một phát.
Rõ ràng là anh ta đang thèm tiền, vậy mà lại còn định chê khách, rồi giờ tính ép giá anh nữa.
Dương im lặng không nói gì.
Anh ta tiếp tục ngã giá:- Bốn lần?Dương vẫn im lặng, không trả lời.
Anh lại lại tiếp tục rút xuống:- Ba lần nhé?!Cái con người này, đã hèn nhát, sợ hãi nhưng lại hám tiền nên cứ cô tình ép Dương, Dương dứt khoát giơ 2 ngón tay.
Anh ta đành thở dài:- Haizzz.
Anh đừng có đi.
Đến đó là anh sẽ gặp chuyện lớn đấy!Dương vẫn im lặng kiên quyết giơ hai ngón tay, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.- Thôi được rồi.Tài xế rốt cuộc nhịn không được, đành đầu hàng trước sự kiên quyết của Dương.
Dù sao vào cái giờ này, ở cái thành phố bé tí, gà chưa lên chuồng người đã lên giường thế này, cũng sẽ không thể kiếm được khách dễ dàng nên anh ta đành chấp nhận.
Dương bước lên xe, tay vẫn ôm chặt chiếc túi với cuốn nhật ký bên trong.
Đêm vắng người, nên xe chạy nhanh hơn rất nhiều so với hồi sáng.Khung cảnh nơi này vào ban đêm quả thực là kinh dị hơn nhiều so với ban ngày.
Dưới ánh trăng mờ ảo, những cái cây mọc tràn lan ban ngày, bây giờ hiện ra tua tủa như những bàn tay khổng lồ với những cái móng vuốt sắc nhọn đang chực vươn ra vồ lấy Dương.
Cộng thêm sương đêm đã dày khiến nơi đây càng thêm u ám, lạnh lẽo.Mặc dù đã đậu xe ngay phía trước căn nhà cũ nhưng hầu như không thể nhìn thấy ngôi nhà.
Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa, tài xế cầm tiền không nói gì rồi rồ ga phóng thật nhanh như chạy trốn.Dương đứng một mình ngoài cửa, nhìn vào căn nhà tối như hũ nút.
Đây là lần thứ 2 trong ngày anh bước chân vào nơi đây.Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không có thậm chí một tiếng côn trùng nào vang lên.
Dương bước đi theo trí nhớ của mình, rất khẽ.
Cánh cửa dễ dàng được mở ra, và sau đó lại từ từ đóng lại.Bên trong tối đen như mực.
Dương cảm thấy như mình vừa chui vào một cái quan tài đóng kín.
Anh thò tay vào túi, định lấy ra điện thoại để bật flash soi đường nhưng bất chợt, tay anh lại đụng vào viên đá trừ ta mà Khánh đã đưa cho anh.“Có viên đá trừ tà này, cũng có thể yên tâm một chút!” Anh tự nhủ thầm trong lòng rồi quấn sợi dây buộc viên đá vào cổ tay mình.
Anh vội lấy ra chiếc điện thoại, bật lên để soi đường.
Ánh sáng chiếu ra được khoảng chừng 2 mét.
Dương cứ thế mò mẫm trong hành lang của ngôi nhà, bước từng bước nhỏ vì thực sự anh không đủ can đảm thể bước nhanh hơn.Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì cuối cùng anh cũng đã đến với cánh cửa của căn phòng thứ nhất.Boong….Dương giật bắn mình vì tiếng chuông đồng hồ.
Chiếc điện thoại rơi cả xuống đất.
Dương điếng người, gần như chết khiếp bởi tiếng chuông đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...