Ngay cả trong mười phút tê liệt, khu bình luận dưới weibo của Tạ Hành Xuyên và weibo chính thức vẫn tăng đều theo cấp số nhân.
Sau khi được sửa chữa, bình luận lại càng thêm khoa trương.
Năm chữ #Giản Đào Tạ Hành Xuyên# thậm chí còn trực tiếp leo lên hot search, bất kể là có phải người lăn lộn trong giới hay không, là fans hâm mộ hay người qua đường ăn dưa thì đều cảm thấy vô cùng chấn động.
【 Quả dưa này con mẹ nó đến chó nhà tôi nhìn thấy cũng muốn cắn hai miếng 】
【 Có phải bây giờ tôi đang nằm mơ không? Bọn họ không biết đội hình của nhau sao? 】
【 Sợ bọn họ quay được một nửa liền ném bom nổ chết đối phương quá 】
【 Người ta quay chương trình tạp kỹ, lầu trên lại đang ăn gà* à? 】
*Thuật ngữ trong game á mn
【 Giản Đào khả năng là tự nguyện nổ rồi.
】
【 Để cho bọn họ đồng ý đứng chung một khung hình, không biết tổ tiết mục đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
】
【 Qua mười lăm phút, tôi vừa cảm thấy kích thích vừa cảm thấy không thể tiếp thu… 】
【 Này, bạn tôi ở trong giới nói, nói chỉ trong một giờ này mà đã có những ba nhà đầu tư mới thêm vào.
】
【 Ha ha ha ha ha ai lại không thích xem đỉnh lưu* cãi nhau? 】
(*) Đỉnh lưu: chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.
【 Mãnh liệt yêu cầu không cắt, tui muốn xem phần giao tiếp chân thực nhất của bọn họ.
】
【 Suy nghĩ nhiều rồi, khả năng quay xong một tập bọn họ cũng không nói được quá mười câu.
】
【 Phát sóng trực tiếp! Có thể phát sóng trực tiếp mỗi tuần một tập không! 】
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu, câu nói này lập tức trở thành bình luận hot nhất trong weibo chính thức của 《 Starry Night Tour》.
【 Các người thực sự có tiền nha.
】
Trên weibo thảo luận đến khí thế ngất trời, mà trên bữa tiệc cũng như thế.
Chỉ sau khi tin tức công bố ba phút, mọi người ở hiện trường hôn lễ đều đã biết.
Giản Đào không nghĩ tới weibo chính thức sẽ tuyên truyền vào lúc này, lắng nghe hết đợt thảo luận này đến đợt thảo luận khác vang lên, cô thầm nghĩ một bài tuyên bố chính thức có thể đẩy yêu hận tình thù của bọn họ lên cao trào cũng không uổng thời gian mấy năm nay cô và Tạ Hành Xuyên cần cù chăm chỉ, cẩn trọng giả vờ không thân.
… Ồ, nhưng đúng là không phải giả vờ, bọn họ thật sự không thân.
Cô cúi đầu, cố gắng hoàn toàn ẩn mình trong ánh đèn lờ mờ, tránh cho người ta trực tiếp nhảy đến trước mặt cô để ăn dưa.
Nhưng cho dù có tự tẩy não bao nhiêu đi chăng nữa, cô vẫn không thể tránh khỏi một đợt ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Khi hôn lễ kết thúc, cuối cùng cũng có một nghệ sĩ khá thân với cô nhỏ giọng thì thầm: “Vì sao cô lại đồng ý quay chương trình tạp kỹ với Tạ lão sư vậy? Hôm nay không phải đến xe của anh ấy cô cũng không muốn ngồi sao?”
Giản Đào nghĩ nghĩ, đưa ra một câu trả lời không quá sai:
“Cuộc sống trải qua quá nhàn hạ, tìm chút việc cho mình làm.”
Tạ Hành Xuyên:…?
Sau khi trở lại khách sạn, Giản Đào thay giày, nhìn thấy mấy đồ chuyển phát nhanh ở giữa phòng.
Chắc là phục vụ phòng mang lên cho bọn họ.
Tất cả đều là đồ mà cô chuẩn bị cho chuyến đi, vì vậy Giản Đào không rảnh tìm một chiếc ghế, liền ngồi xếp bằng dưới đất, cầm một con dao tới nhanh chóng bóc hộp.
Tạ Hành Xuyên rửa tay xong, đi ra từ trong phòng vệ sinh, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Mua cái gì vậy?”
“Quạt nhỏ…” Cô giơ lên ra hiệu: “Mặc dù New Zealand tốt hơn Trung Quốc, nhưng lúc chúng ta đi qua lại đúng vào mùa hè, phải đi khắp nơi nên mang theo một chiếc quạt nhỏ để chuẩn bị.”
Đối với mấy món đồ cô mua, từ trước đến nay Tạ Hành Xuyên luôn cảm thấy chướng mắt.
Từ cấp ba đã như vậy.
“Một mình em dùng năm cái?” Người đàn ông nâng mí mắt: “Đồ để thay đổi?”
“Mua cho tất cả mọi người nha, đây là du lịch tập thể, đương nhiên phải suy nghĩ cho mọi người.”
Anh không nói gì chỉ đi ngang qua, định xem phim một lúc.
Kết quả đi được hai bước thì nhận ra có cái gì đó không đúng, anh lập tức dừng lại, xoay người.
Tạ Hành Xuyên: “Em mua cho tất cả mọi người, sáu vị khách mời mua năm cái.”
Dừng một chút, anh nói: “Sao, anh không phải là người?”
Giản Đào kinh ngạc chớp mắt: “Cái này cũng bị anh phát hiện ra?”
“…”
Tạ Hành Xuyên đẩy đẩy đầu lưỡi, tức đến bật cười, làm bộ ngồi xổm xuống, không biết có phải muốn cướp đồ của cô hay không…
Giản Đào tay mắt lanh lẹ, lấy ra một chiếc khác màu xanh lá cây từ trong hộp đưa cho anh.
"Em không thể dùng đồ giống anh, nên em mua cho anh một cái khác, lúc đấy anh cứ giả vờ, đến nơi rồi nói là đội ngũ chuẩn bị cho anh." Cô suy nghĩ chu toàn: “Những người khác đến lúc đó em sẽ phát.”
“Anh xem…” Giản Đào vặn cò súng ở một bên: “Trên mặt cái này còn phun được nước.”
“…”
Anh rũ mắt nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp không nói nên lời, giống như hạ mình ấn nút nước, một làn sương phun ra.
Cũng không biết có phải lúc trước chưa từng sử dụng bình xịt hay thiết bị cấp khí hay không mà chân mày anh thậm chí còn… giật giật.
Giản Đào không thể hiểu được biểu tình không giống người cũng không giống chó của anh bèn bĩu môi giật lại.
“Không thích thì trả em, đồ không có phẩm vị.”
Cô mở vali, nhét cái quạt của anh vào trong cùng, coi như đồ dự phòng cho mình.
Bóc xong đồ chuyển phát nhanh thì cô đi tắm, sau đó mặc áo choàng tắm, bắt đầu thu dọn hành lý trước.
Đàn ông luôn không biết chuẩn bị tốt thế nào ở mặt này, Tạ Hành Xuyên dựa vào ghế, điều chỉnh kênh phim, lót đầu xem không chút để ý.
Có thể là đến quảng cáo, anh thấy nhàm chán nên lơ đãng liếc nhìn cô.
Giản Đào đã chuẩn bị trước từ rất lâu, lúc này tràn đầy ham muốn chia sẻ, thấy anh nhìn qua, cô nhanh chóng bày ra kế hoạch tuyệt vời của mình.
Cô lấy ra một cái hộp, giơ lên trước mặt: “Nồi nướng BBQ.”
Tạ Hành Xuyên: “Em qua đó còn muốn nướng BBQ?”
“Mấy người tụ tập cùng nhau, cạnh lều thắp đèn, trên đồng cỏ xanh mướt, lựa chọn tốt nhất chẳng lẽ không phải là nướng BBQ sao?” Cô kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình: “Phết một ít bơ lên giấy nướng thịt, sau đó các lát thịt sẽ được nướng cho đến khi chín đều, nếu có thêm một ly soda nữa thì quả thực là hoàn hảo."
Tạ Hành Xuyên không nói gì, nói chung anh không phủ nhận thì chính là khẳng định.
Bởi vậy Giản Đào càng huênh hoang, tiếp tục khoe trang bị của mình.
“Nước cốt lẩu.”
“Nồi nẩu chín ngăn, cắm điện là có thể nấu.”
“Tương mè và sốt bibimbap, đến lúc đó nếu không ăn được đồ địa phương, ít nhất sẽ không chết đói.”
Tạ Hành Xuyên cong khóe môi: “Không bằng em dọn luôn phòng bếp qua đó đi?”
Biết anh đang châm chọc mình, Giản Đào cũng không chịu kém cạnh: “Anh cho rằng em không nghĩ đến à?”
Lại bỏ thêm vài thứ vào, vali đã không thể khép được.
Một số vật phẩm bên trong có thể bị ép xẹp xuống, vì vậy Giản Đào đè chặt chiếc vali, muốn dùng lực đóng lại.
Nhưng ấn nửa ngày, khóa kéo vẫn không hề di chuyển.
Có thể là dáng vẻ gắng sức của cô cản trở anh xem TV, giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tạ Hành Xuyên đi đến bên cạnh.
Anh trực tiếp kéo vali sang một bên, dùng tay phải ấn xuống, tay trái kéo khóa, chiếc vali vốn không nghe lời chút nào dưới tay cô bị anh ấn một cái thì trở nên ngoan ngoãn, âm thanh kéo khóa vừa nhanh vừa thanh thúy.
Anh nhấc chiếc vali lên ước lượng, sau đó mới mang tới cạnh cửa, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, hơi thở cũng không thay đổi, sau khi buông ra, anh lại dựa vào tường.
“Còn gì nữa không?”
Cô không phủ nhận, phần lớn người này đều rất lười nhưng tại một số lúc lại rất có dáng vẻ ga lăng của một người bạn trai.
“Tạm thời không có, những thứ em mua vẫn chưa tới…” Cô nói: “Đồ trang điểm.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như kem chống nắng, không phải chúng ta muốn đi New Zealand sao, tia cực tím ở bên đó rất mạnh nên phải sử dụng kem chống nắng có chỉ số cao.”
Giản Đào từ trong ngăn kéo lấy ra một tuýp nhỏ màu trắng: “SPF50, PA 4+, kem chống nắng vật lý không cần bổ sung, anh có mang theo kem chống nắng không? Nếu không có thể phơi đến cháy da đấy.”
Có lẽ là do cô giới thiệu một loạt dài khiến anh hứng thú, Tạ Hành Xuyên tiến lại gần nói: “Cái này của em dùng được không.”
“Dùng tốt lắm, kem chống nắng hóa học tiêu hao chất bên trong để chống lại tia cực tím nên cần mua thêm, kem chống nắng vật lý thì không cần nhưng kem chống nắng vật lý nhìn chung bôi lên da cũng khá tốt, dùng cái này rất mỏng và nhẹ, trông cũng không giả tạo.”
Tạ Hành Xuyên duỗi tay.
Giản Đào biết anh bắt đầu muốn giở trò nên lắc đầu, nghiêng người nói: “Cho anh cũng không phải không được, nhưng phải có điều kiện.”
Anh hơi đứng dậy, rũ mắt nhìn cô, cho rằng câu tiếp theo của cô chính là anh đến cúi lạy cô một cái.
Giản Đào nghĩ nghĩ, thành khẩn nói: “Em là người phát ngôn nên lúc sử dụng anh phải để lộ logo ra.”
“…”
Lại qua một ngày chuẩn bị, buổi sáng hôm sau, bọn họ đúng giờ xuất phát.
Lúc Giản Đào đặt mua đồ không có cảm giác gì nhưng khi thu dọn hành lý, cô mới nhận ra rằng một, hai chiếc vali là không đủ.
Cô đóng ba vali đầy ắp còn đeo thêm một chiếc túi trên lưng.
Tạ Hành Xuyên so với cô tùy tiện hơn rất nhiều, chỉ có một cái vali màu đen còn không đựng đầy.
Khi anh mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì Giản Đào đã nhảy lên phía trước, bám chặt vào mép cửa, rất là chân chó nhìn chằm chằm vào cái tay nhàn rỗi của anh: “Oa, anh có hai tay nha.”
Tạ Hành Xuyên biết rõ quay sang nhìn cô, sau đó vươn tay, chỉ vào cổ của mình.
“Anh còn có cái đầu.”
Anh nói: “Em xem, có muốn treo một cái lên đầu của anh không?”
“…”
Cô vốn dĩ chỉ muốn nhờ anh xách một cái giúp mình nhưng anh lại rất tự giác gọi cả người đại diện lên.
Người đại diện lần đầu tiên nhìn thấy anh cầm ba chiếc vali, tiếng thở dài xem lẫn trong lời nói: “Anh đổi nghề làm ông già Noel à? Hai vali này đều là quà phát cho mọi người sao?”
Trong hành lang trống trải, truyền đến giọng nói không thể kiềm chế của Tạ Hành Xuyên.
“… Câm miệng.”
Mười giờ sáng, sáu người gặp nhau ở sân bay, sau đó cùng nhau xuất phát.
Giản Đào vừa đến phòng chờ VIP, Tiêu Tiêu đã bước đến, vui vẻ kéo tay cô.
“Chị Tiểu Đào, một lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau được không?”
Lúc trước chụp ảnh quảng cáo, hai người đã thêm WeChat, Tiêu Tiêu nói rất thích xem cảnh cô diễn, hơn nữa phải đi ra ngoài cùng nhau nên mấy ngày nay các cô nói chuyện tương đối thường xuyên.
Giản Đào cười cười: “Được, mọi người đến đủ chưa?”
“Chỉ chờ thêm cô giáo Vu Văn là có thể khởi hành! Có lẽ cô ấy sắp đến rồi!”
Rất nhanh, đội ngũ sáu người xuất phát, mọi người trò chuyện vài tiếng đồng hồ trên máy bay, rồi nặng nề chìm vào ngủ.
Dựa vào những gì mình chuẩn bị từ trước, Giản Đào trao đổi với tổ đạo diễn, gần như biết hết được vai trò của mọi người trong nhóm.
Ngoại trừ cô và Tạ Hành Xuyên thì còn lại bốn khách mời.
Tiêu Tiêu là người nhỏ tuổi thứ hai, còn đang học năm nhất, là một ngôi sao nhí mới ra mắt, khá ít cười, có thể khuấy động bầu không khí.
Đặng Nhĩ là em trai nhỏ nhất, là một tên quỷ nhỏ nghịch ngợm, chuyên phụ họa pha trò theo Tiêu Tiêu, hai người có thể diễn một đoạn tướng thanh* mọi lúc mọi nơi.
(*) Tướng thanh: tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Cô giáo Vu Văn lớn tuổi nhất, đảm nhận trách nhiệm chị cả của đoàn, cô ấy có kinh nghiệm phong phú, cũng có thể cầm trịch khung hình.
Người còn lại là Ôn Hiểu Lâm, lúc trước cô đã gặp qua, chuyên đóng nam hai dịu dàng trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, lời thoại không nhiều nhưng sẽ cười và nghe mọi người trò chuyện.
Tóm lại mỗi người đều có có điểm đặc sắc riêng, cô rất mong chờ ba tuần du lịch tới.
Tổ chương trình thu điện thoại di động của mọi người lại, sau này tất cả đều phải dựa vào điện thoại di động của nhà tài trợ chương trình để liên lạc.
Điểm này Giản Đào làm cho hơi lo lắng, dù sao cô và Tạ Hành Xuyên vẫn phải liên lạc, nếu cô đăng nhập WeChat riêng tư, lỡ như tổ chương trình vì tư liệu sống mà trích xuất dữ liệu trò chuyện, không cẩn thận đào ra quan hệ thực sự của cô và Tạ Hành Xuyên…
Cô chắc chắn sẽ bị công ty trục xuất.
Còn phải bồi thường tiền.
Vì thế Giản Đào nỗ lực tìm kiếm và thành công tìm thấy một phần mềm có thể hủy các bản ghi sau khi trò chuyện.
Khi máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, đã lâu không thấy tiết trời ấm áp, mọi người ngáp một cái cởi áo khoác, sau đó phất phơ như xác sống không hồn theo sự chỉ dẫn của đạo diễn đi xuống lấy hành lý.
Giản Đào nhìn thấy Tạ Hành Xuyên còn đang ngủ, cũng giả vờ ngủ một lát, sau khi mọi người rời đi, xác nhận không có camera, cô mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vươn tay, vỗ nhẹ vai anh: “Tạ Hành Xuyên, quét cái này rồi ngủ tiếp.”
Tạ Hành Xuyên trực tiếp ném điện thoại vào ngực của cô.
“…”
Cô dùng tay của anh mở khóa, tùy tay lấy cho anh một cái ID, sau đó thêm số của anh vào phòng của mình, rồi nghiên cứu một lúc.
Tạ Hành Xuyên từ từ tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn nhướng mày:
“Làm gì, bán hàng đa cấp à?”
“Tôi tìm được một phần mềm có thể hủy lịch sử trò chuyện, đến lúc đó chúng ta lén liên lạc thì dùng cái này.”
“Lén liên lạc làm gì?” Anh nói: “Không phải có nhóm sao?”
Có lẽ việc này khiến cô hơi căng thẳng, Giản Đào sợ bị nghe thấy nên không khỏi hạ thấp giọng nói:
“Lỡ như tôi muốn tìm anh thì sao?”
Anh cười cười cạn lời, bắt chước cô tiến lại gần, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cô tìm tôi làm cu li à?”
Hơi thở đàn ông phả vào vành tai, cô ngây người một lúc, vẫn hơi không quen, chờ khi ngẩng đầu, thì anh đã xuống máy bay, trên tay xách… ba chiếc vali đầy ắp.
“…”
Hôm nay không ghi hình, để mọi người đi ngủ trước, bọn họ tạm thời ở nhà trọ, bởi vì quá buồn ngủ nên mọi người cũng không nghiên cứu cẩn thận, trực tiếp đi ngủ.
Hai cô gái và cô giáo Vu Văn ở tầng dưới, ba chàng trai ở tầng trên.
Chỉ có hai cái bồn rửa tay, Giản Đào đợi bọn họ tắm rửa xong đi ngủ rồi mới lấy ra kem dưỡng da ra chuẩn bị tẩy trang.
Nhưng vừa nhìn vào túi đựng mỹ phẩm thì cô đã sững sờ mất ba giây.
Sau khi lục tung chiếc túi một lần nữa, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô.
Không ngờ cơ hội sử dụng phần mềm trò chuyện lại đến nhanh như vậy, cô nhanh chóng mở nhóm trò chuyện với Tạ Hành Xuyên, nhanh chóng gõ chữ.
Tạ Hành Xuyên ở bên kia vừa cởi áo ra thì thoáng thấy điện thoại nhấp nháy.
Nhặt một quả đào: 【 Tiêu rồi! 】
Nhặt một quả đào: 【 Tôi làm rơi sữa rửa mặt vào trong túi của anh.
】
__________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...