Nếu không phải cô có trí nhớ tốt về loài chó, cô nhất định không nhận ra người trước mặt chính là Tạ Hành Xuyên.
Tại sao anh ta ở đây?Giản Đào nghĩ vậy, rồi mở miệng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”Suốt hơn một tuần, anh không nhắc gì về chuyện anh có liên quan tới tiết mục này, sáng nay còn làm bộ làm tịch mà nói đi ra ngoài du lịch, sau đó vừa chớp mắt đã gặp phải cô ở đây.
Làm sao mà điều này có thể không thái quá? Đây vẫn là việc mà con người làm sao?Đối mặt với câu hỏi của cô, Tạ Hành Xuyên thẳng thắn xoay người: “Tôi không thể ở đây sao?”Mới một hiệp anh tới tôi lui ngắn ngủn mà ở trong mắt mọi người, mùi thuốc súng đã nổi lên bốn phía.
Người trong tổ phụ trách chương trình điên cuồng cúi đầu đánh chữ: 【 Cứu mạng, ngàn tránh vạn tránh nhưng vẫn để cho hai người này đụng phải nhau, Giản Đào vừa tới đã nói một câu "Sao anh cũng ở đây", chó dưới lầu còn có thể ngửi được mùi ghét bỏ nồng đậm.
】【 Tạ Hành Xuyên trả lời lại một câu "Tôi không thể ở đây sao?", trực tiếp phản công lại đáp trả, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn! Xuất sắc, quá xuất sắc, ratings của chương trình sẽ tăng gấp bội, không cần kiếm nhà đầu tư, đầu tư không cần lo lắng, muốn tăng tiền lương! 】Giản Đào không nghe được tiếng đánh chữ bùm bùm, bởi vì lúc này đại não của cô đang hoạt động với năng suất cao.
Người lập kế hoạch muốn giảng hòa: “Ách… Tạ, thầy Tạ là khách mời chưa được công bố, bởi vì lịch trình của anh ấy tương đối bận, chúng tôi phải nói chuyện hơn nửa năm, khó mời vô cùng, bao gồm cả đạo diễn Trần của chúng tôi cũng đã tìm anh ấy rất nhiều, tài nguyên gì cũng đều đưa ra…”Giản Đào: “Định khi nào?”Người lập kế hoạch: “Tháng trước.
”OK, tốt, rất tốt, với ý nghĩ để cho anh ta không chết oan thì không thể nghĩ ra ý tưởng quá tuỳ tiện, Giản Đào lâm vào trầm tư ngồi vào vị trí của mình, sau đó trộm nhìn xung quanh rồi gửi cho anh một tin nhắn.
Nhặt một quả đào:【 Đạo diễn Trần tìm anh nhiều lần rồi à? Tổ chương trình đã tìm anh nửa năm? Nói cách khác, thật ra anh đưa tôi tới chương trình tạp kỹ này rất đơn giản? 】Tạ Hành Xuyên vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với đạo diễn, Giản Đào đột ngột nhìn chằm chằm anh ba mươi giây, lúc này mới thấy anh cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy nội dung thì rất thiếu đòn mà nhướng mày, sau đó bàn tay vung lên, gửi tới một tin nhắn.
Chó họ Tạ: 【 Nếu không thì sao? 】“…”Giản Đào hít một hơi thật sâu: 【 Vậy anh liên tục than cả đêm, gọi cho tôi một trăm ngàn cuộc gọi làm bộ như vì tôi mà hy sinh rất nhiều để làm tôi cảm thấy áy náy là cố ý diễn với tôi phải không? 】Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, đôi môi mỏng của anh cong lên, sau đó lại trả lời.
Chó họ Tạ: 【 Đừng nghĩ như vậy.
】Ừm, còn phối hợp mà gửi thêm một nhãn dán ý nghĩa không thể nào rõ ràng hơn.
Anh rất thiếu đòn.
Anh cố ý làm như thế.
Anh chính là ngại sống quá nhàm chán cho nên đơn giản chỉ là con chó nghiện phạm tội giống như trước kia, lúc đi học cố ý buộc quai đeo cặp của cô ở sau ghế.
Vậy mà cô còn cảm thấy anh hy sinh vì mình? Cô còn bởi vì áy náy mà nghĩ sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút? Cô thế mà còn nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn mát xa cho anh?Được, Tạ Hành Xuyên, anh thật là giỏi.
Sự dịu dàng nhờ anh “Trả giá” mà thành không còn sót lại cái gì, tiểu ác ma đè nén mấy ngày nay cuối cùng cũng mọc sừng.
Giản Đào cúi đầu lật sách, trong lòng nói Tạ Hành Xuyên anh ngàn vạn lần đừng để tôi tìm được nhược điểm.
Khi cô đang lúc lật đến trang thứ hai, cuối cùng đạo diễn cũng đứng dậy: “Mọi người đều đã tới rồi đúng không? Được rồi, chúng ta tự giới thiệu bản thân trước nhé, làm quen với nhau một chút để đến lúc đó cũng có thể cắt vào phim.
”Nữ nghệ sĩ tóc màu tím đầu tiên từ bên trái bắt đầu trước.
“Chào mọi người, tôi là Tiêu Tiêu, có thể gọi trực tiếp nghệ danh của tôi luôn cũng được, rất dễ nhớ.
”“Tôi là Ôn Hiểu Lâm, Hiểu trong quang hiểu, Lâm trong lộ lâm, sắm vai Thái tử trong phim《 Trường Mộng Lệnh 》.
Mọi người đều nói phim của tôi nổi tiếng hơn tôi nên cũng hy vọng mọi người có thể nhớ tới tôi bên ngoài phim.
Đến lượt Giản Đào, cô mở miệng nói: “Giản Đào, Giản trong đơn giản, Đào trong quả đào, mọi người có thể gọi gì thì tùy ý, vui vẻ là được rồi.
”Người tiếp theo là Tạ Hành Xuyên.
Người anh hơi nghiêng về phía trước, bộ dáng phóng khoáng như cũ, mí mắt hơi nhếch giống như đã có đủ vốn liếng nên có thể nói hươu nói vượn…“Tạ Hành Xuyên.
Tạ Hành Xuyên tạ, Tạ Hành Xuyên hành, Tạ Hành Xuyên xuyên.
”Giản Đào: “…”Này cũng được coi là tự giới thiệu sao? Anh ta ở trên giường nói lời cợt nhả còn giống người hơn nói lời này.
Giản Đào không nói gì, một lúc lâu sau không nhịn được mà buột miệng thốt ra một câu…“Lời tự giới thiệu thật độc đáo.
”Đối diện camera vẫn đang bấm quay, người quay phim nghẹn họng đứng tại chỗ nhìn trân trối.
Trong chớp mắt, cả phòng đều yên tĩnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...