Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Khi tin tức mới truyền ra hầu như mọi người khinh thường không tin.
Nhưng theo thời gian trôi qua, dần dà không còn sự coi thường nữa, ngày càng nhiều người nửa tin nửa ngờ.
Vì có rất nhiều người xem trận chiến trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Một người nói dóc không hiếm, hai người, ba người nói bậy cũng bình thường. Nhưng không lẽ mấy ngàn người cùng nói nhảm sao?
Cái tên Cảnh Ngôn lại được võ giả Đông Lâm thành treo bên miệng.
Mặc kệ cảnh giới hiện tại của Cảnh Ngôn là gì, hắn đánh bại võ giả cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc đủ để bỏ xa chín mươi chín phần trăm võ giả Đông Lâm thành.
Lúc này Cảnh Ngôn cõng bao về gia tộc, việc làm đầu tiên là đi tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh. Hắn còn nợ Cảnh Thiên Anh hai ngàn bảy trăm khối linh thạch.
Cảnh Ngôn mới đến trước biệt diện Cảnh Thiên Anh thì thấy tứ trưởng lão dường như muốn ra ngoài.
Cảnh Thiên Anh thấy Cảnh Ngôn liền hưng phấn ngoắc hắn:
- Cảnh Ngôn? Mau vào! Tiểu tử này làm người ta giật mình.
Cảnh Ngôn cõng bao lớn đi vào trước ánh mắt ngạc nhiên của hai hộ vệ Cảnh gia.
Cảnh Ngôn mở bao ra, một đống linh thạch trắng ngà đổ trên bàn đá trong viện:
- Tứ trưởng lão, đây là linh thạch lúc trước đã mượn trưởng lão.
Đống linh thạch này hơn một vạn khối, con số chính xác là một vạn hai trăm mai.
Cảnh Ngôn còn năm tấm thẻ vàng một vạn linh thạch.
Cảnh Thiên Anh nhìn trân trân:
- Cái này...
Ngây người qua đi Cảnh Thiên Anh biến sắc mặt hoảng sợ hỏi:
- Cảnh Ngôn, không lẽ ngươi mượn linh thạch của ta để đi đặt cược Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến? Ngươi đã sớm tính toán tất cả?
Cảnh Thiên Anh đã nhận được tin tức, nói là Cảnh Ngôn đối chiến với Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, hơn nữa đánh bại Lý Thiên Phúc.
Lúc nghe tin này Cảnh Thiên Anh hết sức giật mình, lão không quá tin tưởng đây là sự thật nên nhanh chóng phái người đi xác nhận tin tức. Sau khi xác nhận Cảnh Thiên Anh biết chuyện thật trăm phần trăm.
Nên trông thấy Cảnh Ngôn trở về Cảnh Thiên Anh mới hưng phấn kêu hắn vào sân.
Cảnh Thiên Anh nhìn Cảnh Ngôn lấy ra một đống linh thạch liền liên tưởng nhân vật bí ẩn đặt cược lớn vào hắn trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Tiền cược lên đến năm ngàn khối linh thạch, người đặt cược chắc là Cảnh Ngôn.
Năm ngàn khối linh thạch nhận về là mười một vạn linh thạch.
Cảnh Ngôn cười gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nghe Cảnh Ngôn thừa nhận Cảnh Thiên Anh nín thở một chốc, giờ mới biết hắn đến mượn linh thạch làm chuyện gì.
Cảnh Ngôn thật có khí phách, gan dạ dám cược năm ngàn khối linh thạch vào bản thân.
Cảnh Thiên Anh hít sâu một hơi, mắt sáng rực nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Cảnh Ngôn, ngươi đã là cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên?
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Ừm, mới gần đây thăng cấp thất trọng thiên.
Cảnh Thiên Anh nín thở:
- Ngươi... Ngươi...
Nên biết trong trắc nghiệm thực lực Cảnh gia tháng trước cảnh giới của Cảnh Ngôn còn là Võ Đạo lục trọng thiên. Tức là gần một tháng cảnh giới của Cảnh Ngôn từ Võ Đạo lục trọng thiên đột phá đến Võ Đạo thất trọng thiên, tốc độ tiến bộ biến thái.
Cảnh Thiên Anh giật mình còn hơn lúc biết Cảnh Ngôn từ tam trọng thiên lên lục trọng thiên trong vòng một tháng.
Tại sao?
Vì Võ Đạo lục trọng thiên thăng cấp thất trọng thiên quá khó khăn.
Trong Cảnh gia bao nhiêu võ giả bị kẹt lại ở Võ Đạo lục trọng thiên?
Nếu không thì tại sao Cảnh gia cho võ giả trắc nghiệm thực lực lục trọng thiên mỗi tháng hai mươi khối linh thạch, võ giả thất trọng thiên thì được đến một trăm khối linh thạch?
Toàn gia tộc không có nhiều võ giả cao cấp.
Chuyện này chưa làm Cảnh Thiên Anh bất ngờ nhất, khiến nỗi lòng lão dao động mạnh là Cảnh Ngôn lấy tu vi Võ Đạo thất trọng thiên đánh bại cường giả cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc.
Lý Thiên Phúc là nhân vật gì?
Cảnh Thiên Anh sớm nghe tiếng Lý Thiên Phúc.
Lý Thiên Phúc tuy không phải cường giả Tiên Thiên nhưng là võ giả cao cấp nhất dưới Tiên Thiên, có thể nói gã cách Tiên Thiên cảnh rất gần.
Vậy mà Cảnh Ngôn đánh bại Lý Thiên Phúc.
Đầu óc Cảnh Thiên Anh xoay chuyển, hít sâu dằn lòng xuống.
- Giỏi! Giỏi! Giỏi!
Cảnh Thiên Anh liên tiếp nói ba chữ giỏi, cười tươi giãn ra các nếp nhăn trên khuôn mặt.
Cảnh Ngôn chỉ đóng linh thạch trên bàn:
- Tứ trưởng lão cất mớ linh thạch này đi.
Tuy Cảnh Ngôn chỉ mượn tứ trưởng lão hai ngàn bảy trăm khối linh thạch, nhưng không nhờ số linh thạch đó hắn không thể kiếm lợi lớn trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Hắn nên tặng thêm chút linh thạch cho tứ trưởng lão.
Cảnh Thiên Anh lắc đầu nói:
- Tiểu tử này, ta có cần lấy linh thạch của ngươi sao?
Cảnh Thiên Anh sẽ không nhận số linh thạch dư ra, nhưng thái độ của Cảnh Ngôn khiến lão thấy vui mừng.
Cảnh Thiên Anh vươn tay lấy đi hơn hai ngàn khối trong đống linh thạch trên bàn, chỉ vào số còn lại nói với Cảnh Ngôn:
- Được rồi, còn dư linh thạch ngươi hãy cất đi, sau này ngươi còn nhiều chỗ cần dùng linh thạch.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thiên Anh:
- Cái này...
Cảnh Thiên Anh nói đùa:
- Ha ha, đừng nhìn ta như vậy. Tuy ngươi kiếm được một số lớn nhưng chúng thuộc về ngươi, ta sẽ không nhận. Đương nhiên nếu sau này ngươi bước vào Đạo Linh cảnh, có được thứ gì hiếm hoi trợ giúp cho võ giả Tiên Thiên nhớ tặng một ít cho ta.
Cảnh Ngôn ngần ngừ một lúc rồi cất mớ linh thạch còn lại, hắn biết Cảnh Thiên Anh đã nói vậy thì chắc chắn không chịu nhận.
Cũng đúng, đối với Cảnh Thiên Anh Tiên Thiên cảnh một vạn khối linh thạch dù không ít nhưng cũng không làm được việc lớn gì. Võ giả cảnh giới Tiên Thiên cần tài nguyên gì rất khó mua được chỉ với một vạn khối linh thạch.
Cảnh Ngôn trò chuyện một lúc với Cảnh Thiên Anh rồi từ biệt, quay về tiểu viện của mình.
***
Cảnh Ngôn cẩn thận lấy thẻ vàng, Cửu Âm Quả ra khỏi bao, hắn cố kiềm nén lòng kích động.
Thu hoạch hôm nay quá lớn, từ lúc kết thúc đối chiến với Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến là Cảnh Ngôn luôn cố gắng giữ bình tĩnh. Khi hắn trở về chỗ ở, cảm xúc kích động mênh mông thoát khỏi tầm kiểm soát.
Dù là ai đối mặt số tiền lớn thế này rất khó bình tĩnh được.
Cảnh Ngôn hít sâu vài lần điều chỉnh cảm xúc, thầm nghĩ:
- Nhưng phải dùng kỹ càng chút, sau này muốn kiếm nhiều linh thạch như vậy rất khó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...