Càn Khôn Kiếm Thần

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mắt Cảnh Lục Thành trống rỗng, tuy gã đối diện với Cảnh Ngọc Cầm nhưng mắt gã u ám sâu thẳm.

Cảnh Lục Thành bị Cảnh Ngôn hù sợ, nếu gã không thể thoát ra khỏi bóng ma thì có lẽ suốt đời sẽ dừng bước ở Võ Đạo thất trọng thiên.

Cảnh Ngọc Cầm nghe lời Cảnh Lục Thành nói trợn tròn mắt phượng, nàng nghe không hiểu ý gã.

Không giết?

Không thể giết?

Rốt cuộc là sao? Không lẽ Cảnh Lục Thành định xuống tay giết nhưng bị trưởng lão ngăn cản? Nhưng dù có chuyện như vậy Cảnh Lục Thành không đến mức bay mất hồn vía đi? Hay gã lo không hoàn thành nhiệm vụ bị nàng trách tội?

Cảnh Ngọc Cầm nhìn bộ dạng của Cảnh Lục Thành thì rất đau lòng, an ủi gã:

- Không sao đâu Lục Thành, chúng ta có nhiều cơ hội. Cảnh Ngôn đó về sau sẽ không có ngày lành!

Cảnh Lục Thành cúi gằm mặt xấu hổ nói:

- Ngọc Cầm cô cô... ta... ta không đánh lại Cảnh Ngôn!

- Cái... gì?

Khi Cảnh Ngọc Cầm an ủi Cảnh Lục Thành môi treo nụ cười, giờ nụ cười đó đông trên khuôn mặt cứng ngắc:

- Lục Thành, ngươi đang nói cái gì?

Giọng Cảnh Lục Thành nhỏ như tiếng muỗi kêu, hầu như không nghe thấy:

- Ta thua! Thua vào tay Cảnh Ngôn! Thực lực của Cảnh Ngôn cao hơn ta! Ta có lỗi với cô cô, ta vô dụng!


Cảnh Ngọc Cầm đã biết sự việc không ổn, nhưng nàng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cảnh Lục Thành sao có thể thua Cảnh Ngôn bây giờ được?

- Lục Thành, đi theo ta!

Cảnh Ngọc Cầm kéo Cảnh Lục Thành rời khỏi Như Ý các, đi hướng trạch viện Cảnh gia.

Quay về trạch viện Cảnh gia, Cảnh Ngọc Cầm tìm hiểu sơ liền biết vụ việc.

Cảnh Ngôn tăng vọt thực lực, tháng trước trắc nghiệm là Võ Đạo tam trọng thiên, tháng này trắc nghiệm ra Võ Đạo lục trọng thiên. Trong một tháng liên tục tăng ba canh giới, từ võ giả cấp thấp bay lên trung cấp, và còn là loại võ giả trung cấp đánh bại võ giả cao cấp Cảnh Lục Thành.

Cảnh Ngọc Cầm thầm rít gào:

- Không thể như thế được!

Cảnh Ngọc Cầm đã hiểu tại sao Cảnh Lục Thành có bộ dáng như thế.

***

Trong biệt viện tộc trưởng.

Cảnh Ngôn được cận vệ của Cảnh Thành Dã mời tới đây.

- Tộc trưởng tìm ta?

Cảnh Ngôn không bất ngờ khi nghe tộc trưởng triệu kiến, với biểu hiện của hắn trong diễn võ đường đủ làm nhiều người Cảnh gia rung động, nếu Cảnh Thành Dã không triệu kiến hắn mới lạ.

Cảnh Thành Dã cười tươi:

- Cảnh Ngôn, ta đã biết chuyện ngươi trắc nghiệm trong diễn võ đường. Giỏi lắm, rất giỏi, cứ theo tốc độ phục hồi này thì tin tưởng chẳng bao lâu sau ngươi sẽ trở về đỉnh cao.

Đại trưởng lão, tứ trưởng lão còn ở lại đây.

Cảnh Ngôn hơi nheo mắt nói:

- Đa tạ sự quan tâm của tộc trưởng, ta sẽ cố gắng.

Cảnh Thành Dã hỏi thẳng:

- Cảnh Ngôn này, có một việc ta muốn hỏi ngươi. Hôm nay lúc ngươi đối chiến với Cảnh Lục Thành đã sử dụng võ học Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, tứ trưởng lão nói võ học bị ngươi cải tiến. Là ngươi tự cải tiến sao?

Khi Cảnh Thành Dã hỏi câu này đại trưởng lão, tứ trưởng lão nhìn Cảnh Ngôn không rời mắt, hai người rất muốn biết có đúng là Cảnh Ngôn cải tiến Thu Phong Lạc Diệp Kiếm không, nếu không phải hắn thì có ai đã giúp đỡ?

Có thể cải tiến Thu Phong Lạc Diệp Kiếm đến uy lực võ học trung phẩm thì không phải nhân vật bình thường, nếu có loại người này thì Cảnh Ngôn làm sao quen biết?

Hai vị trưởng lão, bao gồm tộc trưởng Cảnh Thành Dã nín thở nhìn Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn không giấu diếm:

- Đúng là ta cải tiến võ học.

Cảnh Ngôn đã đoán được Cảnh Thành Dã sẽ hỏi chuyện này, hắn chuẩn bị tâm lý hết rồi.

Nghe Cảnh Ngôn thừa nhận chính là hắn cải tiến, đám người Cảnh Thành Dã con ngươi co rút.

Thu Phong Lạc Diệp Kiếm thật sự do một tay Cảnh Ngôn cải tiến! Vậy hắn làm sao sửa đổi được?


Nghi ngờ là một chuyện, xác nhận lại là việc khác.

Cảnh Thành Dã không cho rằng Cảnh Ngôn nói dối, hắn đã thừa nhận thì đúng thật, hơn nữa hắn cũng chứng thực uy năng của Thu Phong Lạc Diệp Kiếm qua tay hắn vận dụng.

Mắt Cảnh Thành Dã sáng rực như sao.

Cảnh Ngôn nói:

- Nhưng ta có thể cải tiến Thu Phong Lạc Diệp Kiếm là vì từng tu luyện võ học này, nếu là võ giả khác tu luyện Thu Phong Lạc Diệp Kiếm thì ta tối đa có thể chỉ điểm một chút. Tuy nhiên giờ ta dồn hết thời gian vào phục hồi thực lực.

Cảnh Thành Dã hiểu ý Cảnh Ngôn, hắn đang nói tạm thời không rảnh chỉ điểm những thành viên khác trong gia tộc tu luyện Thu Phong Lạc Diệp Kiếm.

Đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ ánh mắt lạnh lùng nói:

- Cảnh Ngôn, ngươi có năng lực thì nên cống hiến nhiều trong gia tộc, ngươi đang làm cái thái độ gì?

Cảnh Ngôn liếc qua đại trưởng lão, lòng thầm cười nhạt, ngoài miệng nói:

- Đại trưởng lão hiểu lầm ý của ta, không phải ta không chịu cống hiến cho gia tộc mà thật tình là bây giờ không có dư thời gian.

Cảnh Xuân Vũ định nổi xung thiên:

- Ngươi...

Cảnh Thành Dã giơ tay ngăn lại, nháy mắt với Cảnh Xuân Vũ:

- Đại trưởng lão!

Cảnh Thành Dã hiền hòa nói với Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, ta hiểu điều ngươi nói. Yên tâm đi, bây giờ ngươi cứ lo tu luyện.

Cảnh Ngôn hơi khom người:

- Đa tạ tộc trưởng thông cảm.

Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh lên tiếng:

- Cảnh Ngôn yên tâm, ta đã sắp xếp cho hai hộ vệ ở ngoài biệt viện của ngươi, không cho phép bất cứ ai quấy nhiễu ngươi.

Cảnh Ngôn gật đầu với Cảnh Thiên Anh:


- Tốt.

Cảnh Ngôn rất có hảo cảm với Cảnh Thiên Anh, lúc hắn liên tục rớt cảnh giới bị nhiều người xem là phế vật, tứ trưởng lão luôn ủng hộ hắn. Cảnh Ngôn biết Cảnh Thiên Anh là người ủng hộ gia gia, nếu nói trong cao tầng Cảnh gia ai là người thân gần với hắn nhất thì đó chính là tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.

Cảnh Thành Dã vỗ vai Cảnh Ngôn:

- Ha ha ha! Cảnh Ngôn, việc tu luyện nếu cần giúp đỡ gì cứ tìm ta. Có cần linh thạch, muốn các loại tài nguyên gia tộc sẽ cung cấp cho.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Nếu có cần ta nhất định tìm tộc trưởng.

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Cảnh Ngôn không định nhờ gia tộc cung cấp tài nguyên. Cảnh Ngôn muốn tăng nhanh thực lực rất cần số lượng lớn tài nguyên, nhưng nếu sử dụng tài nguyên của gia tộc, sau này gia tộc có chuyện gì cần nhờ hắn thì khó từ chối. Nếu Cảnh Ngôn từ chối sẽ phải đối mặt gia tộc chỉ trích, đặc biệt là loại người như đại trưởng lão.

Bởi vậy không đến lúc bất đắc dĩ Cảnh Ngôn sẽ không dùng tài nguyên của gia tộc lần nữa.

Cảnh Thành Dã nghiêm túc nói:

- Thôi Cảnh Ngôn về đi, chăm chỉ tu luyện lớn mạnh Cảnh gia ta.

Cảnh Ngôn khom người:

- Vậy thì tộc trưởng, tứ trưởng lão, ta xin phép.

Sau đó Cảnh Ngôn sải bước đi ra biệt viện tộc trưởng.

Mặt đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ đen như nhọ nồi. Lúc Cảnh Ngôn đi biết hành lễ chào tộc trưởng, tứ trưởng lão nhưng lơ đẹp lão.

Thế là sao? Cảnh Ngôn có ý gì?

Khốn kiếp! Đáng giết!

Cảnh Xuân Vũ cảm giác lòng uất nghẹn rất khó chịu, muốn trút ra nhưng Cảnh Ngôn đã đi, lão mất đối tượng trút giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui