Không khí bỗng chốc nặng nề.
Đám người An Hổ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không ai dám nói lung tung.
Tôn Hiểu đem đến áp lực quá lớn cho họ.
Cường giả thứ tám Bảng Chiến Thần, tu vi Tiên Thiên đỉnh, nếu không có gì ngoài ý muốn có chín mươi phần trăm Tôn Hiểu sẽ thăng cấp thành đệ tử nội viện trong vòng ba, năm năm.
Nhân vật như vậy là đệ tử đỉnh cao trong ngoại viện Đạo Nhất học viện.
Bây giờ nhân vật đáng sợ đó muốn tính sổ với Cảnh Ngôn.
Vẻ mặt Tiền Ba dữ tợn điên cuồng quát mắng Cảnh Ngôn:
- Tiểu súc sinh, còn không lăn xuống chịu chết cho lão tử!
Cảnh Ngôn nghiêng người nói với Trương Mẫn:
- Sư tỷ hãy vào Tu Luyện Trì đi, không cần lo chuyện nơi này.
Cảnh Ngôn lắc người từ bình đài đằng trước Tu Luyện Trì nhẹ nhàng đáp xuống.
Tiền Ba nhe răng nói, ánh mắt âm u lướt qua người Cảnh Ngôn:
- Nhãi ranh, ngươi không quên đúng không? Ta đã nói sẽ cho ngươi quỳ xuống trước mặt ta, liếm ngón chân ta.
Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo, quỳ xuống liếm ngón chân ta thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Còn tiện nhân nhà ngươi, chờ ta xử xong tiểu tạp chủng này sẽ dạy dỗ ngươi sau!
Câu sau là nói với Trương Mẫn.
Cảnh Ngôn kêu Trương Mẫn vào Tu Luyện Trì trước nhưng nàng không làm theo mà cùng hắn nhảy xuống.
Hành động của Trương Mẫn khiến Cảnh Ngôn rất vui, nếu nàng nghe lời đi vào Tu Luyện Trì, có lẽ hắn sẽ không giận nhưng tình cảm sẽ phai mờ.
Trương Mẫn theo Cảnh Ngôn nhảy xuống nói lên nàng là người rất nặng tình nghĩa.
Trương Mẫn nghe hăm dọa mặt hơi tái, tức giận người run run.
Cảnh Ngôn nhìn Tiền Ba chằm chằm, lòng dâng lên sát ý:
- Tiền Ba! Ta cũng đã nói nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ giết ngươi!
Tiền Ba cười khẩy nói:
- Ha ha! Huênh hoang, ta chống mắt xem ngươi giết ta thế nào được?
Võ giả cao gầy Tôn Hiểu nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Ngươi là Cảnh Ngôn? Nghe Tiền Ba nói ngươi là người mới vào Đạo Nhất học viện?
Cảnh Ngôn đáp:
- Ta là Cảnh Ngôn.
Đúng vậy, ta là người mới, hôm nay vừa báo danh tham gia Đạo Nhất học viện.
Tôn Hiểu thấp giọng quát:
- Ngươi là người mới mà không yên bổn phận thành thật tu luyện, vừa vào Đạo Nhất học viện đã gây chuyện thị phi, không thấy quá đáng sao?
Tôn Hiểu không coi khinh Cảnh Ngôn chút nào.
Tên khốn Tiền Ba kiêu căng bá đạo, ỷ vào đại ca tốt hoành hành ở ngoại viện Đạo Nhất học viện.
Nhưng phải công nhận thực lực của Tiền Ba không tệ, tu vi Tiên Thiên hậu kỳ.
Tiền Ba có thực lực như vậy nhưng bị người mới Cảnh Ngôn đánh nói lên thực lực của hắn rất mạnh.
Trông Cảnh Ngôn trẻ măng, lứa tuổi như vậy có thực lực mạnh hơn Tiền Ba thì không thể xem thường.
Cảnh Ngôn nghe Tôn Hiểu chụp mũ, cười thản nhiên nói:
- Ngươi là Tôn Hiểu đúng không? Ta biết ngươi là võ giả xếp hạng tám Bảng Chiến Thần, còn là đội viên Hình Pháp Điện.
Nhưng dù như vậy ngươi không thể nói năng bừa bãi.
Nghe nói ngươi và Tiền Ba quen thân, Tiền Ba là loại người nào chắc ngươi nên biết.
Đã biết con người của Tiền Ba mà ngươi nói ta gây chuyện thị phi, đây có tính là cố ý phỉ báng?
Con ngươi Tôn Hiểu co rút.
Tiền Ba hung hăng nói:
- Tôn Hiểu sư huynh nói nhảm nhiều với tiểu súc sinh này làm gì? Trực tiếp phế tiểu tử này rồi giao hắn cho ta, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Đệ tử Đạo Nhất học viện xung quanh vãnh tai nghe hai phe đối thoại, lòng vô cùng rung động.
Giờ họ đã biết Tiền Ba nổi giận đùng đùng tìm Cảnh Ngôn vì bị hắn đánh, đầu heo Tiền Ba hình như là bị hắn đánh sưng.
Thực lực của Tiền Ba là gì? Đó là đệ tử cao đẳng ngoại viện Đạo Nhất học viện, Cảnh Ngôn là người mới mà đánh đệ tử cao đẳng thành đầu heo thì thực lực ghê gớm cỡ nào?
Tim An Hổ đập nhanh, mới rồi trước mặt Cảnh Ngôn bỗng có lực lượng bàng bạc đẩy gã xuống, khi đó gã không chắc xảy ra chuyện gì, nay xem ra đúng là Cảnh Ngôn phát ra nguyên khí đuổi gã xuống.
Nghĩ đến đây An Hổ thầm run, gã chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ lại dám càn rỡ trước mặt võ giả có thể dạy dỗ đệ tử cao đẳng, gã nên mừng vì mình còn sống và không bị thương.
Những võ giả đi cùng An Hổ kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn, vừa rồi họ lắm mồm nói một vài lời khó nghe.
Tôn Hiểu hít sâu phớt lờ Tiền Ba kêu gào, nhìn thẳng Cảnh Ngôn, nói:
- Cảnh Ngôn, chúng ta rõ ràng chút đi.
Ngươi đánh Tiền Ba là sự thật, bây giờ ngươi xin lỗi Tiền Ba rồi bồi thường tổn thất nhất định, chuyện này bỏ qua.
Tiền Ba trợn to mắt nói:
- Tôn Hiểu sư huynh!
Tiền Ba tìm Tôn Hiểu vì muốn gã báo thù cho mình.
Cái gì là báo thù? Đó là giết Cảnh Ngôn.
Nhưng hình như Tôn Hiểu không định xuống tay với Cảnh Ngôn.
Tôn Hiểu cau mày lườm Tiền Ba:
- Tiền Ba, ngươi câm miệng một lúc đi!
Tôn Hiểu tiếp tục bảo:
- Cảnh Ngôn, ngươi là người thông minh, hy vọng ngươi hiểu rõ nặng nhẹ.
Chuyện này không phải việc lớn gì, ngươi chỉ cần cúi đầu nhận sai thì trôi qua hết.
Cảnh Ngôn bật cười, nheo mắt nói:
- Xin lỗi? Bồi thường? Tôn Hiểu, ngươi nên biết một điều, ta đánh Tiền Ba vì hắn đáng đánh.
Tiền Ba thấy ta là người mới thì định trấn lột, chỉ tát hai cái không giết ngay là đã cho hắn cơ hội.
Người mới từng bị Tiền Ba ăn hiếp chắc không ít đúng chứ?
Mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng cố ý phát ra sát ý:
- Tiền Ba nên quý trọng cơ hội sống sót này, đáng tiếc hắn không biết cơ hội quý giá.
Ta nói rồi, nếu hắn còn xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ giết!
Võ giả xung quanh con ngươi co rút.
Cảnh Ngôn có ý gì?
Sau khi Tôn Hiểu nói ra những lời đó bọn họ thầm khó hiểu từ khi nào Tôn Hiểu sư huynh dễ nói chuyện như vậy, Cảnh Ngôn xin lỗi và bồi thường chút tài nguyên là xong chuyện.
Họ càng không ngờ Cảnh Ngôn không nhận tình, hình như còn muốn đánh Tiền Ba.
Cảnh Ngôn là người nào mà tự tin như thế?
Những lời Cảnh Ngôn nói đã tiết lộ hắn biết Tôn Hiểu là ai, vậy mà dám cứng rắn tuyên bố như thế trước mặt Tôn Hiểu?
Mọi người ngẩn ngơ nhìn Cảnh Ngôn, có người cảm thấy hắn đã điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...