Càn Khôn Kiếm Thần


Tiền Ba ngăn Cảnh Ngôn, Trương Mẫn lại, khóe mắt liếc Cảnh Ngôn.

Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên:

- Có chuyện gì không?

Tiền Ba cười gian:

- Có chuyện chứ.

Cảnh Ngôn, ngươi mới tham gia Đạo Nhất học viện đúng không? Vậy chắc ngươi được một trăm điểm thưởng, giờ lấy lệnh bài thân phận của ngươi ra.

Một trăm điểm của ngươi có một nửa là của ta, nên giao cho ta.

Mấy đệ tử trung đẳng đi cùng Tiền Ba xúm lại gần chặn đường Cảnh Ngôn, Trương Mẫn, đề phòng hai người chạy trốn.

Cảnh Ngôn đã hiểu:

- À.

Những người này dọa nạt trấn lột, nơi nào có người là có phân tranh, có chèn ép và bất công.

Dù ở trong ba học viện lớn cũng không ngoại lệ.

Cảnh Ngôn làm bộ ngây thơ không hiểu:

- Tại sao một nửa điểm của ta là của ngươi?

Giọng Tiền Ba trở nên âm lạnh:

- Vì ta nói một nửa là của ta thì nó là của ta.

Tiểu tử, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn phối hợp đi, đừng hỏi nhiều, đừng do dự, càng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ngoan ngoãn phối hợp có lợi cho ngươi.

Cảnh Ngôn cười nói:


- Ta thì thích uống rượu phạt, không biết mùi vị thế nào.

Tiền Ba nhếch mép:

- Tiểu tử, xem ra ngươi thật sự không rõ ràng tình cảnh của mình.

Trương Mẫn nói chen vào:

- Tiền Ba sư huynh, Cảnh Ngôn cũng là đệ tử cao đẳng.

Tiền Ba kinh ngạc kêu lên:

- Đệ tử cao đẳng?

Sau đó Tiền Ba cười phá lên, nhìn Trương Mẫn:

- Ha ha ha! Trương Mẫn, người không liên quan đến nàng, tốt nhất đừng lắm chuyện! Tiểu tử này là người mới mà là đệ tử cao đẳng? Trương Mẫn đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao?

Hiển nhiên Tiền Ba không tin lời Trương Mẫn.

Quần áo trên người Cảnh Ngôn chưa thay, Tiền Ba chưa gặp hắn bao giờ.

Bằng vào hai điểm này Tiền Ba cho rằng Cảnh Ngôn là người mới trăm phần trăm.

Nhưng Trương Mẫn nói Cảnh Ngôn là đệ tử cao đẳng, đây đúng là trò cười lớn nhất trần đời.

Cảnh Ngôn híp mắt cười khẽ hỏi:

- Thế thì Tiền Ba muốn sao?

Khí thế Tiền Ba trầm xuống, vận chuyển nguyên khí vươn tay chộp Cảnh Ngôn:

- Ta muốn sao? Ta muốn phế ngươi!

Tiền Ba, võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, đệ tử cao đẳng Đạo Nhất học viện, hiển nhiên thực lực của gã cực kỳ mạnh mẽ.

Tiền Ba vốn không để Cảnh Ngôn vào mắt nên ra tay rất tùy ý, gã cho rằng sẽ nhẹ nhàng chộp lấy hắn rồi cho hắn biết cái gì là hiện thực.

Tiền Ba là thủ lĩnh một thế lực nhỏ chuyên ăn hiếp người mới.

Vì ba học viện lớn khảo hạch mới kết thúc, nhiều người mới tham gia Đạo Nhất học viện.

Những người mới vừa vào học viện sẽ nhận một trăm điểm thưởng, đám người Tiền Ba muốn bóc lột các người mới.

Nếu người mới ngoan ngoãn phối hợp thì mọi thứ vui vẻ, nhưng một số người mới cứng cổ không chịu giao một nửa điểm học viện mới nhận được, thế thì phải ra tay dạy bài học.

Đối với người mới không phối hợp đám người Tiền Ba tuyệt đối sẽ không khách sáo.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng Cảnh Ngôn không chịu phối hợp, bọn họ muốn dạy hắn bài học để giết gà dọa khỉ, làm người mới khác biết Tiền Ba không dễ nói chuyện, tốt nhất dâng ra một nửa điểm.

Cảnh Ngôn thấy Tiền Ba vươn tay chộp nhưng không có phản ứng gì, lạnh lùng quát:

- Muốn chết!

Cảnh Ngôn giơ tay đánh hướng Tiền Ba.

Mắt Tiền Ba sáng rực cười to bảo:

- Ha ha ha! Còn dám đánh lại?

Tiền Ba vận chuyển nguyên khí tăng thêm mấy phần.


Tuy Tiền Ba không dám giết Cảnh Ngôn tại chỗ nhưng làm hắn tàn phế không phải chuyện lớn gì.

Bùm!

Dao động nguyên khí mênh mông ập đến, trong khoảnh khắc Tiền Ba biến sắc mặt, trợn to mắt suýt lòi tròng.

Vì Tiền Ba nhận ra nguyên khí mà gã ngưng tụ trong phút chốc bị lực lượng đáng sợ nghiền nát.

Chưa xong, lực lượng kinh khủng đó chớp mắt đã đến trước mặt gã.

Tiền Ba đang định đánh trả thì lực lượng đã đánh mạnh vào gò má của gã.

Tiền Ba hét rầm lên:

- A!

Tiền Ba bay ngược ra như bị vật mạnh đánh trúng.

Mấy đệ tử trung đẳng đi theo Tiền Ba đến đây sợ ngây người, họ biết rõ thực lực của gã, nhưng giờ gã bị tát dính vách.

Tình huống gì đây?

Cho dù Tiền Ba không chuẩn bị, gã khinh địch nhưng không đến mức không chịu nổi một kích vậy đi?

Mấy học viên trung đẳng hết hồn nhìn Cảnh Ngôn.

Bàn tay này quá kinh khủng, hù sợ họ, nên khi Tiền Ba bị đánh bay họ không tấn công Cảnh Ngôn mà đứng ngây ra như phỗng.

Cảnh Ngôn nhấc chân lắc người đến gần Tiền Ba:

- Tiền Ba, xem ra rượu phạt của ngươi không được tốt lắm.

Tiền Ba còn nằm dưới đất, mặt xanh mét, nửa khuôn mặt sưng phồng.

Ánh mắt Tiền Ba hoảng sợ nhìn Cảnh Ngôn:

- Ngươi.

.

.!

Chỉ có Tiền Ba biết vừa rồi đối diện lực lượng khủng bố cỡ nào.


Tiền Ba biết rõ gã khinh địch trước, nhưng dù không khinh địch gã cũng chẳng thể ngăn cản nguyên khí hùng hồn đó.

Tiền Ba bản năng nhìn hai bên, nơi này hiển nhiên không có người khác, tức là lực lượng đáng sợ đó đúng là phát ra từ Cảnh Ngôn.

Người mới trẻ tuổi này tại sao có thực lực khủng bố đến vậy?

Tiền Ba đứng lên, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:

- Cảnh Ngôn, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định hối hận! Ngươi dám đánh ta, ngày chết của ngươi không xa! Ngươi không biết kết cục đắc tội ta! Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi quỳ trước mặt ta, liếm ngón chân ta!

Cảnh Ngôn hừ lạnh, nét mặt sa sầm nói:

- Hừ! Ta không biết ngày chết của ta có xa không, ta chỉ biết cái mỏ của ngươi khiến người ghét!

Cảnh Ngôn giơ tay lên lại tát bay Tiền Ba, lần này gã bay xa hơn nữa.

Tiền Ba không có cơ hội đón đỡ, gã đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản công kích của Cảnh Ngôn.

Tát bay Tiền Ba xong Cảnh Ngôn lại đến gần gã, hắn mỉm cười nói:

- Lần này chịu câm mồm rồi đi?

Cảnh Ngôn lạnh lùng nói:

- Tiền Ba, ta căm ghét nhất là người giống như ngươi, ỷ vào có chút thực lực liền ăn hiếp người mới.

Các ngươi là thứ xương mềm bắt nạt kẻ yếu.

Ngươi nghe kỹ cho ta, về sau nếu dám xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ giết ngươi!

Cảnh Ngôn quát to:

- Biến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui