Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Các tiếng trách cứ đổ ập vào Cảnh Ngôn:
- Tuổi còn trẻ không đi đường ngay, vọng tưởng dùng thủ đoạn cấp thấp giành được kim lệnh, ài.
- Phải đi đường ngay!
- Ngươi tên Cảnh Ngôn đúng không? Ngươi còn nhỏ, sau này có nhiều cơ hội, tuyệt đối đừng nhập ma, làm người đi ngay ngồi thẳng mới tốt!
Không đi đường ngay?
Nhập ma?
Cảnh Ngôn nghe những lời trách móc, hắn cười, nụ cười lạnh băng.
Thương Long quát to:
- Cảnh Ngôn, còn không nói ra cách gian lận của ngươi? Chờ bị tra ra thì ngươi không sống nổi!
Mới rồi Thương Long bị Cảnh Ngôn chèn ép á khẩu, mất hết mặt mũi, trong bụng ôm cục tức muốn trút ra. Thấy nhiều người chĩa đầu mâu vào Cảnh Ngôn thế là Thương Long lại nhảy ra, chỉ tay quát tháo hắn.
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Gian lận? Ha ha.
Cảnh Ngôn cười to bảo:
- Cười chết người! Chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện Thương Khúc kêu ta tham gia Thần Phong học viện, ta từ chối, Thương Khúc quê quá hóa giận hạ lệnh phong sát với ta, các ngươi không nói được một câu công bằng!
Thương Khúc nghe lời này mặt xanh mét, hung tợn trừng Cảnh Ngôn.
- Ta xông Thiên Trận, trải qua nhiều thử thách giành được kim lệnh thì các ngươi nói ta gian lận! Ở trong mắt các ngươi có lẽ võ giả trẻ đến từ thành phố nhỏ như ta không có bối cảnh, nhân mạch thì dễ khi nhục đúng không? Tử đệ gia tộc các ngươi không có thực lực giành được kim lệnh, các ngươi tự nhiên cho rằng người ta cũng không làm được phải không? Người ta giành được kim lệnh là gian lận, tự lầm, dùng thủ đoạn cấp thấp phải không? Hôm nay, lúc này, Cảnh Ngôn ta có trăm cái miệng cũng không cãi lại được. Các ngươi không lấy ra lý do lại làm bộ mặt chắc chắn ta gian lận, thật khiến người buồn nôn! Gia tộc lớn Lam Khúc quận thành, ha ha.
Cảnh Ngôn nhìn Thương Long:
- Còn ngươi nữa Thương Long, là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện mà ba lần bốn lượt ô miệt, chửi rủa ta, ngươi nghĩ không thể xóa sổ ta thì không nuốt trôi cục tức chứ gì? Tốt, rất tốt!
Cảnh Ngôn nhìn Thương Long chằm chằm trầm giọng nói:
- Thương Long, ngươi có dám chiến với ta không? Ngươi luôn miệng nói ta chỉ có cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, không thể nào vượt qua Thiên Trận. Vậy thì tại đây ta khiêu chiến ngươi, ngay trước mặt nhiều người ta và ngươi đấu một trận quyết chiến sống chết đi! Ngươi dám không?
Cảnh Ngôn khiêu chiến Thương Long.
Nghe Cảnh Ngôn nói câu đó mọi người con ngươi co rút nhìn hắn chằm chằm.
- A?
- Cái gì?
- Cảnh Ngôn khiêu chiến chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện Thương Long?
Sắc mặt Thương Long liên tục thay đổi, lão không ngờ Cảnh Ngôn khiêu chiến với lão ngay trước mắt bao người, còn là quyết chiến sống chết, nghĩa là sống chết tùy số trời, đặt mạng sống ra khiêu chiến.
Nhưng... làm sao Cảnh Ngôn dám? Hắn lấy đâu ra tự tin? Có lẽ nào chỉ là phô trương thanh thế?
Thương Long nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, lúc trong Đông Lâm thành lão tận mắt nhìn Cảnh Ngôn đánh nhau, biết rõ thực lực của hắn. Nên Thương Long không tin Cảnh Ngôn có thể vượt qua Thiên Trận giành được kim lệnh. Ở trong lòng Thương Long trăm phần trăm tin rằng Cảnh Ngôn dùng thủ đoạn nào đó mới vượt qua Thiên Trận, lão cho rằng hắn tuyệt đối không có thực lực giành được kim lệnh.
Nhưng Cảnh Ngôn dám khiêu chiến võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh như lão, hắn đang nghĩ gì?
Ánh mắt Cảnh Ngôn khinh rẻ nhìn Thương Long:
- Thương Long, ngươi nói ta chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ mà sao giờ ta khiêu chiến, ngươi còn do dự cái gì? Giữa chúng ta đối chiến sống chết, sống chết tùy số trời, chịu không?
Thương Long thấy ánh mắt của Cảnh Ngôn thì bùng cháy lửa giận:
- Ngươi...!
Sự khinh thường đó tổn thương sâu Thương Long, bị thằng nhóc chưa ráo máu đầu gần hai mươi tuổi mà dám coi khinh lão!
Thương Long tức giận quát:
- Tiểu tử nhớ đừng đổi ý!
Cảnh Ngôn cười khiêu khích:
- Tới đi!
Cảnh Ngôn nhảy xuống đài cao, đứng ở quảng trường bên dưới.
Cảnh Ngôn ngửa đầu nhìn đài cao:
- Thương Long, lại đây! Ta ở đây chờ ngươi!
Mộ Liên Thiên híp mắt nhìn Cảnh Ngôn, hắn khiêu chiến Thương Long, gã không lo chút nào. Mộ Liên Thiên biết thực lực của Cảnh Ngôn tuyệt đối không dưới Thương Long.
Thương Long đưa mặt hướng Thương Khúc, lớn tiếng bảo:
- Chưởng viện đại nhân cũng thấy rồi, là Cảnh Ngôn muốn khiêu chiến ta. Ta là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, nếu không nhận khiêu chiến sẽ làm Thần Phong học viện chúng ta hổ thẹn, nên xin chưởng viện đại nhân cho phép ta chiến một trận với Cảnh Ngôn. Thương Long ta có thể nhục nhưng Thần Phong học viện không thể bị nhục!
Thương Khúc không để Thương Long xuống đấu với Cảnh Ngôn ngay, lão nhìn Mộ Liên Thiên hỏi ý:
- Mộ tổng quản thấy sao?
Nơi này là Quận Vương phủ, tổng quản Mộ Liên Thiên đang ở đây.
Thương Khúc rất vui vẻ cho Thương Long và Cảnh Ngôn đối chiến, tốt nhất là giết hắn luôn. Nhưng Mộ Liên Thiên không đồng ý thì Thương Khúc không dám tùy ý cho Thương Long ra tay.
Mộ Liên Thiên cười nói:
- Ta thấy là được, hai bên đều muốn đối chiến thì không thành vấn đề.
Mộ Liên Thiên sẽ không ngăn cản trận chiến này, nếu không biết thực lực của Cảnh Ngôn thì gã sẽ ngăn cản vì sợ hắn gặp nguy hiểm, nhưng gã tin tưởng trăm phần trăm thực lực của hắn.
Đám người Thương Khúc không tin Cảnh Ngôn có thực lực giành được kim lệnh, nhưng Mộ Liên Thiên cho rằng hắn dựa vào sức mình vượt qua Thiên Trận. Mộ Liên Thiên hiểu biết Cảnh Ngôn thì hắn không phải loại người thích dựa vào thủ đoạn gian lận. Hơn nữa muốn gian lận trong Thiên Trận không dễ vậy, nếu đơn giản đã chẳng có ba mươi năm không người giành được kim lệnh.
Thấy Mộ Liên Thiên gật đầu Thương Khúc mừng rỡ.
Thương Khúc nghiêng người nhìn Thương Long:
- Thương Long chấp sự đi đi, nếu Cảnh Ngôn chủ động khiêu chiến thì Thần Phong học viện chúng ta không có lý do gì từ chối. Thần Phong học viện chúng ta không khi dễ người, nhưng nếu có ai cảm thấy Thần Phong học viện chúng ta dễ khi dễ là sai mười mươi. Nhớ kỹ, ngươi đại biểu Thần Phong học viện, tuyệt đối đừng làm Thần Phong học viện hổ thẹn!
Ý là bắt Thương Long đánh hết sức, đừng nương tay với Cảnh Ngôn. Đã quyết chiến sống chết thì giết Cảnh Ngôn trong khi đối chiến người ta cũng khó phàn nàn cái gì. Thương Long có giết Cảnh Ngôn cũng là hắn tự tìm, không có đủ thực lực lỗ mãng đòi quyết chiến sống chết với người ta, không phải tìm đường chết thì là gì?
Thương Long mắt lóe tia sáng, hiểu ý Thương Khúc:
- Rõ!
Vèo!
Thương Long nhảy người xuống đài cao, đáp xuống quảng trường đứng đối diện Cảnh Ngôn.
Hai người đứng xa đối mặt.
Hai người đối chiến hấp dẫn toàn trường chú ý, các cặp mắt nhìn Thương Long, Cảnh Ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...