Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Đắc tội thành chủ Bạch Tuyết?
Lữ Cầm cau chân mày liễu.
Hơn mười năm trước Lư gia là đại thế gia Lam Khúc quận thành, hầu như trong một đêm Lư gia bị Quận Vương đại nhân tự tay san bằng. Khi ấy làm nguyên Lam Khúc quận chấn động mạnh. Mọi người chỉ biết Lư gia ngỗ nghịch Quận Vương, không nhiều người biết lý do thật sự.
Hoắc Xuân Dương nghiêm túc nói:
- Tộc trưởng Lư gia có một nhi tử tên Lư Đào. Lư Đào cực kỳ bá đạo ngang ngược, ỷ vào gia tộc cường đại nên hoành hành Lam Khúc quận thành. Người này rất háo sắc, nữ nhân nào lọt vào mắt hắn hầu như không thể chạy thoát ma chưởng. Lư Đào tình cờ gặp Bạch Tuyết, kinh vi thiên nhân, với tính cách của hắn đương nhiên muốn bắt nàng ngay. Nhưng Bạch Tuyết mạnh hơn Lư Đào nhiều, dù có nhiều hộ vệ đi theo hắn cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị Bạch Tuyết giết tại chỗ.
- Nhi tử của tộc trưởng Lư gia bị giết tất nhiên Lư gia trả thù. Khi đó Lư gia xuất động rất nhiều cường giả chặn giết Bạch Tuyết để báo thù cho Lư Đào, cường giả Đạo Linh cảnh trong Lư gia cũng kéo ra một đống người. Bạch Tuyết thực lực mạnh mẽ giết vài cường giả Lư gia, mang vết thương trốn ra vây giết. Người Lư gia không cam lòng tiếp tục truy bắt thành chủ Bạch Tuyết.
- Ngày thứ hai Quận Vương giận dữ dẫn dắt cường giả Quận Vương phủ trong một đêm san bằng Lư gia. Vì xảy ra chuyện đó nên tin thành chủ Bạch Tuyết là nữ nhi của Quận Vương đại nhân mới truyền ra, nếu không những thế gia cũng không biết chuyện này.
Tin tức lan ra nhưng đa số người không rõ sự việc cụ thể, chỉ số ít người biết đầu đuôi câu chuyện.
Lữ Cầm nhẹ gật đầu nói:
- Xem ra Quận Vương đại nhân rất quan tâm thành chủ Bạch Tuyết.
Nếu Quận Vương đại nhân không yêu thương thành chủ Bạch Tuyết nhiều sao có thể trong một đêm xóa sổ Lư gia, thế gia có sức ảnh hưởng lớn trong Lam Khúc quận?
Tiêu diệt một thế gia như vậy tạo ảnh hưởng khá lớn, nếu không phải chạm vào điểm giới hạn của Quận Vương đại nhân thì dù là Quận Vương đại nhân cũng sẽ không tùy tiện xuống tay với một thế gia. Từ đó thấy được thành chủ Bạch Tuyết có địa vị quan trọng cỡ nào trong lòng Quận Vương đại nhân.
Vèo!
Thiên yến xa lướt nhanh đi.
***
Cảnh gia Đông Lâm thành, biệt viện Cảnh Ngôn, trong phòng.
Cảnh Ngôn đang định vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công tu luyện chợt nghe giọng Thiên Thủy:
- Cảnh Ngôn, đi vào!
Cảnh Ngôn bản năng nhìn quanh, trong căn phòng không có bóng dáng Thiên Thủy.
Cảnh Ngôn khó hiểu hỏi:
- Đi vào?
Thiên Thủy giải thích:
- Vào Càn Khôn Giới!
Cảnh Ngôn cau mày, ngạc nhiên nhìn Càn Khôn Giới đeo trên ngón tay:
- Vào Càn Khôn Giới?
Lúc trước Cảnh Ngôn mở phong ấn Càn Khôn Giới có được công pháp nghịch thiên Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, hắn biết Càn Khôn Giới không giống bình thường. Nhưng tiền bối Thiên Thủy kêu hắn vào Càn Khôn Giới là có ý gì? Làm cách nào vào Càn Khôn Giới?
Thiên Thủy thúc giục:
- Mau lên, mau nhỏ máu khiến Càn Khôn Giới nhận chủ!
Nhỏ máu nhận chủ?
Mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng, tuy hắn không rõ tình huống cụ thể là gì nhưng vẫn làm theo lời Thiên Thủy, đâm thủng lỗ nhỏ trên ngón tay để giọt máu nhỏ xuống Càn Khôn Giới.
Một luồng sáng kỳ lạ chợt lóe trên bề mặt chiếc nhẫn, vết máu đỏ chợt biến mất.
Ong ong ong ong ong!
Khoảnh khắc này Cảnh Ngôn cảm giác Càn Khôn Giới biến đổi, mặt ngoài nhẫn không có gì bắt mắt, xấu còn hơn tu di giới chỉ bình thường.Nhưng Cảnh Ngôn cảm giác Càn Khôn Giới sinh ra mối liên kết huyền ảo với mình, giống như vụ tuyền trong bụng gắn liền máu thịt vậy.
Cảnh Ngôn động ý niệm.
Vèo!
Cảnh Ngôn biến mất trong phòng.
Giây lát mất ngũ giác sau đó Cảnh Ngôn phát hiện nơi mình ở đã thay đổi, hắn đến một không gian.
- Đây là...
Trong không gian này mọc một số thực vật, có cỏ, cây, hoa. Trong tầm mắt có một tiểu viện đơn sơ cách mấy trăm thước, dòng suối róc rách chảy bên căn nhà.
Một bóng dáng quen thuộc đứng trước tiểu viện, đó là Thiên Thủy.
Thiên Thủy ngoắc Cảnh Ngôn lại:
- Đến đây!
Cảnh Ngôn kiềm nén lòng rung động nhấc chân đến gần.
Cảnh Ngôn cực kỳ giật mình, vì hắn đoán không gian này chắc nằm bên trong Càn Khôn Giới. Nhưng Càn Khôn Giới không giống tu di giới chỉ có không gian lưu trữ, tu di giới chỉ tuy cũng có không gian nhưng chỉ giữ được vật chết, người sống tuyệt đối không thể đi vào, càng không cách nào khiến thực vật hoa cỏ mọc.
Không gian Càn Khôn Giới trông như một tiểu thế giới độc lập.
Thiên Thủy cười tủm tỉm nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, chắc ngươi đã đoán được đây là đâu?
Cảnh Ngôn hỏi:
- Thiên Thủy tiền bối, đây là không gian trong Càn Khôn Giới phải không?
Thiên Thủy gật đầu nói:
- Đúng vậy! Càn Khôn Giới thật ra là một tiểu thế giới, tu di giới chỉ không thể so sánh. Không gian Càn Khôn Giới tuy không rộng lớn, nhưng chim sẻ dù nhỏ đủ hết nội tạng. Từ khía cạnh khác tiểu thế giới này không khác gì đại thế giới bên ngoài.
Khuôn mặt Thiên Thủy nghiêm túc dặn dò Cảnh Ngôn:
- Lúc trước ngươi không bước vào Tiên Thiên cảnh, không thể làm Càn Khôn Giới nhận chủ nên ta không nói nhiều. Cảnh Ngôn, hãy nhớ kỹ dù ở lúc nào, nơi nào tuyệt đối không được lộ ra tiểu thế giới này cho ai biết, nếu không ngươi chết chắc.
Cảnh Ngôn lên tiếng:
- Biết rồi.
Cảnh Ngôn bây giờ không hiểu giá trị của một tiểu thế giới khủng khiếp đến mức nào, nhưng hắn mơ hồ đoán người bình thường không thể nào có được tiểu thế giới. Nếu có người biết Cảnh Ngôn sở hữu tiểu thế giới thì hắn không có chỗ đứng trong đại lục.
- Không nói nhảm nhiều, ngươi theo ta lại đây!
Thiên Thủy dứt lời đã đi tới trước.
Cảnh Ngôn bước nhanh đi theo.
Một lát sau Cảnh Ngôn thấy ba tấm bia đá dựng đứng đằng trước.
- Đây là... bia đá võ học?
Cảnh Ngôn không xa lạ gì bia đá võ học, trên thế giới này đa số võ học được lưu trữ với hình thức đạo lực trong bia đá chế tạo bằng tinh thạch đặc biệt. Trong bảo khố Cảnh gia có nhiều bia đá võ học.
Nhưng ba tấm bia đá trước mắt Cảnh Ngôn to hơn võ học bình thường gấp trăm lần.
Mỗi tấm bia cao vài trăm thước, rộng gần mười thước, có thể nói là vật khổng lồ.
Nếu ba tấm bia là bia đá võ học thì võ học ẩn chứa bên trong có đẳng cấp thế nào?
Cảnh Ngôn hít sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...