Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Nhận sai, chủ động chịu phạt?
Cảnh Ngôn nhìn Cao Nham chằm chằm, tên khốn này bị khùng? Nhũn nào? Có đường sống? Đang đùa à?
Cảnh Ngôn hít sâu, cười khẽ hỏi:
- Cao Nham, sao ngươi biết ta giết Ngụy Trùng Dương?
Vẻ mặt Cao Nham tràn đầy tự tin nói:
- Ta đương nhiên biết! Mạc quản gia của phủ đệ ta tận mắt nhìn thấy ngươi giết chết chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương. Cảnh Ngôn, chẳng lẽ nhà ngươi muốn chối cãi? Nom bộ dáng ngươi thông minh, ta tin ngươi giết Ngụy Trùng Dương là có lý do khó nói. Giờ ngươi chỉ cần theo người của ta đi Ngụy gia Đoan Dương thành nói rõ vụ việc, ta nghĩ Ngụy gia biết lẽ công bằng, sự việc không nghiêm trọng như ngươi nghĩ.
Cao Nham hết sức dụ dỗ Cảnh Ngôn, lão cho rằng hắn nhỏ tuổi, dù thực lực mạnh nhưng tâm tính không trưởng thành, lão ngọt nhạt thuyết phục được hắn thì không đánh mà thắng, tập nã hắn giao cho Ngụy gia. Nếu thành công sẽ là công lao lớn, không chừng nhận được lợi từ Ngụy gia. Còn về sản nghiệp Lưu Đại Toàn đang nắm giữ cũng sẽ vào tay trưởng trấn Hắc Phong trấn lão đây.
Lưu Đại Toàn đứng ngây như phỗng, không lên tiếng, cũng không biết nên nói cái gì. Thôi cứ để Cảnh Ngôn thiếu gia thích làm gì thì làm đi. Lưu Đại Toàn thành phông cảnh ven đường.
Cảnh Ngôn nhìn hướng Mạc quản gia đứng sau lưng Cao Nham:
- Ồ?
Ban đầu Cảnh Ngôn không chú ý đến người này, trí nhớ của hắn tốt nhưng mới gặp Mạc quản gia một lần, còn trong tình huống vội vàng. Mới rồi Mạc quản gia và Cao Nham trưởng trấn cùng đi ra, Cảnh Ngôn chủ yếu nhìn Cao Nham đi đằng trước nhất, bây giờ hắn mới nhận ra Mạc quản gia.
Ánh mắt Cảnh Ngôn lạnh băng:
- Mạc quản gia!
Cảnh Ngôn hơi hiểu tại sao Ngụy gia nhanh vậy điều tra ra hắn giết Ngụy Trùng Dương.
Mạc quản gia cung cấp tin tức cực kỳ then chốt, có lẽ Cao Nham biết thông tin từ miệng Mạc quản gia rồi chủ động mật báo Ngụy gia.
Cảnh Ngôn nhìn Mạc quản gia chăm chú.
Công nhận Cảnh Ngôn suy đoán rất gần với sự thật.
Cao Nham nhìn hướng Mạc quản gia:
- Mạc quản gia, ngươi chính mắt thấy Cảnh Ngôn giết Ngụy Trùng Dương đúng không?
Mạc quản gia tránh né ánh mắt Cảnh Ngôn, nghe Cao Nham hỏi thì gượng gạo gật đầu nói:
- Đúng... đúng vậy.
Mạc quản gia cảm giác xuất hiện trước mặt Cảnh Ngôn không phải chuyện tốt, tuy nơi này là phủ đệ trưởng trấn nhưng gã không có cảm giác an toàn.
Cao Nham quay sang mỉm cười nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thấy đấy, Mạc quản gia làm chứng. Nên ngươi nhất định không thể trốn tránh trách nhiệm, làm nam nhân thì nên gánh vác trách nhiệm hành động của mình.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Vậy sao?
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang màu đen chợt bắn ra.
Kiếm quang cắt không gian thoáng chốc bay đến trước mặt Mạc quản gia.
Mạc quản gia hét thảm:
- A!
Mạc quản gia kinh hoàng nhìn kiếm quang màu đen, sau đó kiếm quang xuyên thủng người gã. Tiếng hét ngừng bặt. Mạc quản gia chỉ là võ giả cao cấp bình thường đương nhiên không đỡ nổi kiếm pháp của Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn đột ngột giết Mạc quản gia không chút báo trước, không ai ngờ đến, nên bốn phía im phăng phắc, mọi cặp mắt nhìn hắn.
Cao Nham lộ ánh mắt không tin được. Mới giây trước lão còn khuyên Cảnh Ngôn chủ động nhận tội, thoạt trông hắn hơi dao động, sao tiểu tử này đột nhiên giết người?
Mặc dù cái chết của Mạc quản gia không lớn lao gì với Cao Nham, nhưng dù gì bây giờ gã là quản gia phủ đệ trưởng trấn của lão, thế nhưng bị giết ngay trước mắt lão?
Cảnh Ngôn thản nhiên nói:
- Cao Nham, bây giờ ngươi không có nhân chứng rồi.
Cảnh Ngôn bình tĩnh như thể người mới giết Mạc quản gia không phải hắn, là kẻ khác.
Cao Nham chỉ vào Cảnh Ngôn, không nói nên lời:
- Ngươi... Ngươi...
Nếu thực lực của Cảnh Ngôn thấp là Cao Nham đã lao lên đánh hắn lâu rồi, đâu cần tốn nhiều nước miếng.
Còn bảo không có nhân chứng! Bà nội nó, chẳng phải nhân chứng bị ngươi giết sao? Còn giết ngay trước mắt lão tử!
Lòng Cao Nham rối bời.
Cao Nham lôi Ngụy gia ra đè Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ngươi quá càn rỡ! Ngươi... Ngươi cho rằng Mạc quản gia chết rồi là không có đối chứng sao? Ta nói cho ngươi biết, Ngụy gia rất rõ ràng chuyện ngươi giết chủ quản Ngụy Trùng Dương, Ngụy gia đã truyền tin cho ta kêu ta tập nã ngươi. Ngươi còn trong đại vực Đoan Dương thành thì chắc chắn không trốn thoát!
Cảnh Ngôn nhìn Cao Nham đăm đăm, khí thế tăng lên, sát ý lan tràn:
- Ngụy gia? Cao Nham, Ngụy gia kêu ngươi tập nã ta là ngươi làm ngay? Ta biết ngươi là con chó, nhưng ta nghĩ ngươi là chó của phủ thành chủ, không ngờ bộ mặt thật của ngươi là chó của Ngụy gia. Ha ha, Ngụy gia kêu ngươi bắt ai là ngươi bắt người đó, con chó Cao Nham rất nghe lời.
Cao Nham không kịp tức giận vì bị mắng là chó, luống cuống nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi muốn làm gì? Ta là trưởng trấn, trưởng trấn của Hắc Phong trấn!
Cao Nham cảm giác lạnh lùng trong mắt Cảnh Ngôn, ngửi mùi cực kỳ nguy hiểm. Cao Nham trực giác Cảnh Ngôn dám xuống tay với lão.
Nhưng lão là trưởng trấn của Hắc Phong trấn, là người của quan phủ! Cảnh Ngôn dám đụng vào lão chẳng những bản thân hắn gặp hạo, gia tộc của hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Ngẫm lại thân phận của mình khiến Cao Nham phồng lên can đảm. Cao Nham cảm nhận sát ý từ Cảnh Ngôn nhưng lão cảm thấy hắn sẽ không giết mình, có lẽ hắn đang hù lão, dùng cách này trút ra bực tức trong lòng.
Cao Nham cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, biểu hiện uy nghiêm một chút.
Cảnh Ngôn lạnh băng nhìn Cao Nham:
- Cao Nham, Lưu Hiểu Nguyệt đâu?
Cảnh Ngôn đến đây, nói nhảm nhiều chỉ vì muốn biết Lưu Hiểu Nguyệt đang ở đâu, nàng có trong phủ đệ trưởng trấn không.
Cao Nham suýt quên mất Lưu Hiểu Nguyệt, giờ nhớ đến nàng làm lão mừng rỡ nói:
- Lưu Hiểu Nguyệt? Đúng rồi, Lưu Hiểu Nguyệt! Cảnh Ngôn, ta đã đưa Lưu Hiểu Nguyệt đi Ngụy gia, ngươi yên tâm, nàng hiện tại nhất định còn sống. Ha ha, chỉ cần ngươi đi Ngụy gia là có thể đổi lại Ngụy gia, ta bảo đảm nàng không rụng một cọng tóc!
Cao Nham lấy lại niềm tin, mới rồi lão quên trong tay còn có lá bài Lưu Hiểu Nguyệt. Cao Nham vốn không liên tưởng sự xuất hiện của Cảnh Ngôn và Lưu Hiểu Nguyệt, mãi khi hắn nhắc tới nàng thì lão mới nhớ ra.
Cảnh Ngôn nghe Cao Nham nói biết lão thật sự đưa Lưu Hiểu Nguyệt đi Ngụy gia, hắn nói:
- Ta sẽ đi Ngụy gia!
Cao Nham không bắt được Cảnh Ngôn chắc chắn phải có lời ăn nói với Ngụy gia, đưa Lưu Hiểu Nguyệt đi qua đó là lựa chọn bình thường.
Cao Nham hưng phấn nói:
- Tốt tốt tốt, Cảnh Ngôn, ta lặp tức sắp xếp người đưa ngươi đi Ngụy gia. Nhưng ta phải trói ngươi lại, ngươi bị trói người Ngụy gia mới tin ngươi hối hận, sau đó thả Lưu Hiểu Nguyệt ra.
Cảnh Ngôn quát to:
- Thả cái con khỉ! Cao Nham, hôm nay ta phán ngươi tử hình!
Cảnh Ngôn luôn dằn xuống lửa giận kiêu ngạo dâng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...