Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
- Ta chạy!
Cảnh Ngôn cảm giác áp lực đáng sợ truyền đến từ sau lưng, thúc giục nguyên khí trong vụ tuyền, kinh mạch Võ Đạo đến cực hạn.
Phụt!
Chợt một luồng sóng khí từ đằng sau quét tới, sương trắng bị sóng khí đáng sợ vẹt ra ngàn thước. Nghĩa là trong phạm vi ngàn thước không có sương trắng, mắt thường thấy rõ cảnh vật.
Cảnh Ngôn vụt xoay người thúc giục một đoàn nguyên khí bảo vệ trước mặt, chặn sóng khí đáng sợ ập đến từ phía sau cách mình một thước.
Cảnh Ngôn ngây người:
- Đây là...
Một linh thú màu đen to như ngọn núi đáng sợ đập vào mắt Cảnh Ngôn.
Linh thú siêu khổng lồ không ngừng huơ hại tay đen thui như đang vỗ đập thứ gì trong không trung.
Cảnh Ngôn bản năng hít sâu, nhìn trân trân:
- Phù.
Con Hỏa Vân Thú Cảnh Ngôn đã giết thật nhỏ xinh khi so với linh thú này.
Bùm!
Cảnh Ngôn thấy linh thú khổng lồ huơ tay vỗ không trung, trong không trung sinh ra lực lượng cường đại khó tin đánh bật lại bàn tay nó.
Cảnh Ngôn lại ngây người:
- Chuyện gì xảy ra?
Rất nhanh Cảnh Ngôn phát hiện trước mặt linh thú khổng lồ có một bóng người lơ lửng, một nữ nhân mặc váy dài màu lam.
- A? Là võ giả?
Một nữ nhân đang đánh nhau với linh thú siêu đáng sợ.
Cảnh Ngôn không chắc đẳng cấp của linh thú này là gì nhưng hắn dám khẳng định ít nhất là cửu giai.
Không!
Có lẽ không phải linh thú cửu giai, khả năng lớn nhất là vượt qua cửu giai.
Cảnh Ngôn cảm giác linh thú chỉ thở một hơi đã khiến hắn cách xa ngàn thước cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nhưng có nữ võ giả đấu cứng với nó, suy ra thực lực của nàng mạnh cỡ nào?
Bùm!
Rầm!
Nữ võ giả ở trong không trung vừa kịch chiến với linh thú khổng lồ vừa bay ngược ra sau.
Lúc này Cảnh Ngôn mới hiểu tiếng vang lớn đã nghe được là nữ võ giả và linh thú khổng lồ đánh nhau tạo ra. Hiển nhiên nữ võ giả vừa đánh với linh thú vừa lùi hướng cửa cốc Tội Ác Hiệp Cốc, nên Cảnh Ngôn cảm giác bị cái gì đuổi theo.
Một người một linh thú tốc độ siêu nhanh, chớp mắt cách Cảnh Ngôn năm trăm thước.
Nữ võ giả mặc váy dài màu lam sắc bén liếc hướng Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng kinh ngạc, hình như nàng không ngờ nơi này sẽ có võ giả nhân loại trẻ tuổi.
Nữ võ giả chỉ liếc Cảnh Ngôn một cái rồi đặt chú ý vào linh thú khổng lồ, cao giọng quát:
- Chạy nhanh!
Hiển nhiên nàng đang nói với Cảnh Ngôn.
Không cần nữ võ giả nhắc nhở, trước khi nàng lên tiếng Cảnh Ngôn đã co giò vận chuyển Thiên Không Chi Dực chạy trối chết.
Nữ võ giả có thể chém giết với linh thú khổng lồ, Cảnh Ngôn thì không có bản lĩnh đó. Cảnh Ngôn cảm thấy hắn không đỡ nổi một bàn tay của linh thú, nếu bị nó tát trúng, hắn phỏng chừng mình sẽ bị đập chết.
Linh thú khổng lồ càng lúc càng đến gần chỗ Cảnh Ngôn đứng, hắn không cho rằng đơn giản núp sau tảng đá to là qua mắt được linh thú khổng lồ.
Linh thú này tuy to cồng kềnh nhưng không có nghĩa là thị lực, khứu giác của nó kém, nếu không nó đã chẳng thể mỗi lần đều tấn công chính xác vào nữ võ giả mặc váy dài màu lam.
Lòng Cảnh Ngôn tràn đầy bất đắc dĩ:
- Chết tiệt, xui quá!
Linh thú khổng lồ này chắc chắn ẩn náu sâu hơn trong Tội Ác Hiệp Cốc.
Cảnh Ngôn vốn lấy được Tử Huân Hoa định theo kế hoạch rời khỏi Tội Ác Hiệp Cốc, không nên trêu chọc đến linh thú mạnh như vậy. Không ngờ gặp phải nó, nữ võ giả chém giết linh thú đáng sợ còn dụ nó ra khỏi khu vực sâu trong Tội Ác Hiệp Cốc.
Đối với Cảnh Ngôn là tai bay vạ gió.
Vèo!
Cảnh Ngôn động ý niệm chạy nhanh như bay, khóe mắt thấy nữ võ giả mặc váy lam dường như tâm tình khá tốt đổi hướng giữa không trung. Dường như nữ võ giả muốn dụ linh thú khổng lồ vòng lại sâu trong Tội Ác Hiệp Cốc.
Ban đầu là nữ võ giả dụ linh thú khổng lồ chạy đến cửa cốc Tội Ác Hiệp Cốc, giờ bỗng đổi hướng hiển nhiên vì Cảnh Ngôn. Có lẽ nữ võ giả không muốn thấy người vô tội như Cảnh Ngôn chết dưới chưởng của linh thú khổng lồ.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Coi như nàng có chút lương tâm.
Cảnh Ngôn nhìn nữ võ giả dụ linh thú khổng lồ về lối cũ thì hơi yên lòng.
Nhưng chỉ được giây lại, Cảnh Ngôn lại căng thẳng thần kinh:
- Chết tiệt, tình huống gì đây?
Vì Cảnh Ngôn trông thấy linh thú khổng lồ người đen thui xông hướng mình.
Đúng vậy, súc sinh khốn kiếp này mặc kệ nữ võ giả váy lam bay trên cao, nó lao hướng Cảnh Ngôn, va đụng lung tụng, thậm chí đụng sập một ngọn núi nhỏ vướng víu.
Cảnh Ngôn trợn to mắt, cả người căng cứng chửi um lên:
- Bà nội nó ngươi tìm lầm ngươi! Chết tiệt!
Cảnh Ngôn đã dốc hết tốc độ nhưng linh thú khổng lồ vẫn nhanh chóng đến gần hắn.
Lúc trước nữ võ giả vừa đánh với linh thú vừa thụt lùi gần như bắt kịp Cảnh Ngôn đi nhanh nhất, giờ linh thú khổng lồ màu đen xông thẳng vào hắn, trực tiếp đuổi theo hắn, làm sao hắn có thể chạy nhanh hơn nó?
Cảnh Ngôn xanh mặt:
- Súc sinh chết tiệt thấy gia gia dễ ăn hiếp lắm sao?
Cảnh Ngôn xoay người, dừng lại. Vì dù Cảnh Ngôn có cố gắng chạy trốn cùng lắm một giây sẽ bị linh thú khổng lồ đuổi kịp, chẳng bằng ngừng lại đón đỡ công kích của nó.
Súc sinh chết tiệt này vốn đánh nhau túi bụi với nữ võ giả, nó đột nhiên dời mục tiêu công kích sang hắn chắc vì cho rằng nữ võ giả không dễ đối phó, chọn hắn dễ ăn hơn.
Nữ võ giả mặc váy lam không ngờ linh thú khổng lồ đột nhiên bỏ lại mình đuổi theo Cảnh Ngôn, nên khi nàng lại rượt nó thì nó đã cách hắn gần trăm thước.
Nữ võ giả mặc váy lam sốt ruột hét to với Cảnh Ngôn:
- Đần độn, chạy nhanh đi!
Cảnh Ngôn rất muốn đáp trả một câu:
- Lão tử chạy được sao!?
Nhưng lúc này Cảnh Ngôn không có sức lực đáp lại nàng.
Vèo xoẹt!
Linh thú khổng lồ như ngọn núi to lao vào Cảnh Ngôn, giơ tay lên hung ác đập xuống.
Cảnh Ngôn thấy rõ vầng sáng vàng đất bao bàn tay linh thú khổng lồ, vầng sáng toát ra uy năng khủng bố mênh mông như biển khói, khó thể ngăn cản. Cảnh Ngôn bản năng kích phát Trảm Nguyệt kiếm pháp mới quét mạnh vào bàn tay linh thú.
Bùm!
Trảm Nguyệt kiếm pháp mới ngưng tụ kiếm quang như miếng đậu hủ đập vào nham thạch, trong khoảnh khắc tan vỡ nát bấy.
Bàn tay đen khổng lồ tạm dừng trên không trung rồi lại nhanh kinh người chụp xuống Cảnh Ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...