Cân Đo Tình Yêu

Trong khách sạn, đôi mắt to đen láy của Mộc Hủy xoay tròn, tràn ngập hiếu kỳ, khó hiểu, dọc theo đường đi, cô thấy có thêm má Ngô ở đó, mới đè nén rồi lại đè nén sự hiếu kỳ khôn cùng của mình, mà sau khi về đến khách sạn, người đàn ông kia có vẻ như tâm tình rất tốt còn đi tắm rửa, điều này làm cho Mộc Hủy khó hiểu, vô cùng khó hiểu, nói thật, hiện giờ cô vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác khi cái tát kia đánh trên người Dục Trạch mà như đau ở trong lòng mình, lẽ nào người đàn ông kia một chút cũng không có cảm giác về cái tát hôm nay sao?

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, Mộc Hủy một tay cầm túi chườm đá lớn, một tay gõ cửa phòng tắm "Trần Dục Trạch, anh ra đây cho em, Trần Dục Trạch, Trần Dục Trạch."

Cửa phòng tắm đột nhiên mở, Mộc Hủy còn chưa thấy rõ tình huống đã bị Trần Dục Trạch kéo vào phòng tắm, một nụ hôn bất ngờ tập kích Mộc Hủy, Mộc Hủy cũng nỗ lực đáp lại nụ hôn của Trần Dục Trạch, dần dần thích ứng hoàn cảnh xung quanh, Mộc Hủy suýt chút nữa đã chảy máu mũi ra, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Trần tiên sinh trần như nhộng, thứ ở giữa tam giác ngược kia, cứng cứng rắn chắc, còn có gương mặt làm cho phụ nữ ao ước, đàn ông đố kị kia nữa...

"Em yêu, em đang nhìn cái gì vậy, hửm?" Người đàn ông áp sát lại, nhẹ nhàng hỏi.

Mộc Hủy vừa bị hỏi như thế, trên mặt đã đỏ lên "chán ghét" liền cầm túi chườm nước đá trong tay ra sức đặt lên mặt bị thương của người kia, không để ý tiếng hít vào vì đau của người đàn ông, trong miệng còn lý lẽ hùng hồn nói: "Má Ngô nói, phải chườm đá nhiều chút, nếu không, máu bầm không tan sẽ không đẹp."


Trần Dục Trạch một tay đoạt lấy túi chườm nước đá, một tay giữ lấy Mộc Hủy, cởi quần áo của cô, cầm lấy quả anh đào nhỏ trên cái bánh bao trắng kia, đổ túi chườm nước đá ra, lấy một viên đá từ bên trong, cho vào miệng Mộc Hủy đang bị anh làm cho lửa dục đốt người: "Em yêu, chúng ta nghe theo lời má Ngô, bà hiểu nhiều biết rộng, chúng ta dùng miệng chườm đá đi." Nói xong, liền ngồi xuống, ôm Mộc Hủy ngồi trên đùi mình, dùng số đá còn lại, không ngừng kích thích giải đất mẫn cảm của cô gái. Mà cô gái cũng động tình, vặn vẹo thân thể, ngồi ở trong lòng Trần Dục Trạch, dùng miệng ngậm viên đá, lần lượt chà trên má Trần Dục Trạch, một lần lại một lần, một viên lại một viên.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trần Dục Trạch nửa nằm ở trên giường, nghịch tóc Mộc Hủy, "Thế nào, tiểu yêu tinh em mệt rồi sao, không hiếu kỳ nữa à?"

"Làm gì có, làm gì có, không phải anh không nói sao, như vậy em sẽ không hỏi." Mộc Hủy tựa trên ngực Trần Dục Trạch, vẽ từng vòng từng vòng trên đó.

"Cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo." Trần Dục Trạch ngồi dậy, uống một ngụm nước. "Dì Vương không phải mẹ anh."

"Sao lại vậy."

"Suỵt, nghe anh nói." Trần Dục Trạch véo véo tay Mộc Hủy "Thật ra, dòng họ anh không giàu có như vậy, ông ngoại anh là một giáo sư, vào lúc đó ông ấy vốn khinh thường ba anh, nhưng mẹ anh vẫn khăng khăng cố chấp, bỏ nhà trốn đi, mang theo tất cả tiền dành dụm của mình để giúp ba anh đi biển kiếm tiền. Cũng giống như tất cả những người làm ăn, lúc đầu cũng không thuận lợi, hai người mở một quán nhỏ từng bị quản lý đô thị thu phí, bị xã hội đen bắt nộp phí bảo kê, bị những tên lừa đảo gạt, thế nhưng, mẹ cũng chưa từng có bất cứ một câu oán hận nào, cuối cùng cũng có một ngày, ba sáng lập ra xí nghiệp Trần thị, đặt chân vào ngành công nghiệp thực phẩm trong thành phố này, lên như diều gặp gió, mẹ trong lòng tràn đầy hổ thẹn dẫn theo anh với lòng hiếu thảo về quê nhà, nhưng đón tiếp bà lại chỉ là một ngôi nhà cũ nát cùng phần mộ của ông ngoại. Thực sự là ‘Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà cha không đợi’."

"Dục Trạch" Vòng ôm của Trần Dục Trạch siết chặt.

"Đừng nói, hãy nghe anh nói xong đã." Xoa xoa mái tóc thật dài kia giống như dỗ dành "Cứ như vậy, sau khi anh và mẹ đứng ngẩn ngơ trước mộ phần của ông ngoại một ngày một đêm, hai mẹ con lại trở về, nhưng mà bởi vì hai mẹ con về sớm, nên nghênh đón anh và mẹ là quần áo rơi lả tả khắp nhà cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng."


"Vậy, mẹ."

"Mẹ, ha ha." Người đàn ông tự giễu cười cười. "Mẹ bởi vì không chịu nổi sự khiển trách của lương tâm, cùng sự phản bội của chồng, nên sau khi bảo anh sau này phải ngoan, bảo anh rằng bà mãi mãi yêu anh, bảo anh rằng ba mãi mãi vẫn là ba anh thì liền đá văng cửa phòng, mắt lạnh nhìn ba anh cùng người đàn bà kia, trước mặt bọn họ, nhảy từ ban công xuống, tử vong ngay tại chỗ."

Cảm giác được thân thể Trần Dục Trạch đột nhiên cứng lại, Mộc Hủy ôm chặt lấy anh, việc này làm cho cô rất khiếp sợ, cũng rất đau lòng.

"Ba tháng sau, người phụ nữ kia liền lấy hình tượng Trần phu nhân xuất hiện ở trước mặt anh, thật ra, anh tuy còn bé nhưng lại rất cứng đầu, anh chưa từng gọi người đàn bà kia là mẹ bao giờ, hơn nữa, bởi vì bà ta đối xử tệ với anh, đánh anh, mắng anh, không cho anh ăn cơm, ngược đãi anh, lần nào cũng đều là má Ngô lén lút mang đồ ăn cho anh, bôi thuốc cho anh, cho nên có một lần, anh đã đẩy bà ta một cái, bà ta ngã sấp xuống, bụng bị va đập, cứ như vậy mà mất đứa con của bà ta, vả lại, cả đời cũng không mang thai được nữa. Em yêu, anh còn nhớ rất rõ, cũng lần đó, ba anh đã dùng chụp đèn đánh vào đầu anh, lúc đó máu anh chảy đầy mặt, tràn qua mắt làm anh không nhìn rõ được, sau đó, anh liền rống lên một tiếng, em yêu em đoán xem, anh đã nói gì."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, van xin anh, đừng nói nữa." Lúc này Mộc Hủy đã rơi nước mắt đầy mặt, ôm chặt lấy Trần Dục Trạch, không thể tin được người đàn ông này lại có một quá khứ cô chẳng bao giờ muốn nhìn thấy.


"Anh nói là, ba chỉ có một đứa con, nếu như con chết rồi, sẽ không còn người thân nào chăm sóc cho ba trước lúc lâm chung nữa đâu, sau đó, thừa dịp ông ta sửng sốt, anh liền chạy ra ngoài, sau đó nữa, anh liền đi tham gia hụi đen, dùng tiền mẹ cho anh để đi học, làm thuê, du học, sau đó thì có Trần Dục Trạch như bây giờ, em yêu, anh rất lợi hại có phải không."

"Dục Trạch" Mộc Hủy từ ngực Trần Dục Trạch ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, mũi hít hít "Phải, phải, chồng em lợi hại nhất."

"Thật ra, em yêu, sau đó anh mới biết được thì ra người đàn bà kia, vốn đã không thể sinh con, lần đó chỉ là thuận nước đẩy thuyền diệt trừ anh thôi, có điều, bà ta không ngờ số mệnh Trần Dục Trạch anh lại như thế, nếu như không nhờ bà ta, cũng chưa chắc có anh bây giờ đâu, người đàn bà kia thế nào cũng không ngờ được, anh sẽ có một ngày như thế, từ sau ngày anh có thế lực mạnh trở về, bà ta lại đột nhiên rất tốt với anh, thật ra ngày đó em nhìn thấy Trương Vũ Linh chính là một ví dụ."

"Em biết rồi, ông xã, em yêu anh." Mộc Hủy nói xong liền ôm chặt lấy Trần Dục Trạch, chuyện cũ đã nghe xong, cô phải ngủ rồi, chuyện mình vô cùng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, cô cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ làm vợ, hiếu kính má Ngô thật tử tế, giữ bí mật của ông xã thật kỹ.

Hôn thái dương người trong mộng một cái, có vợ như vậy, làm sao có thể không thỏa mãn, ôm Mộc Hủy, cũng đi vào mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui