-Anh ơi, kia là cái gì thế ạ?Yêu nhi chỉ vào một quầy hàng bán mứt quả hỏi.
-Tinh Vân, tớ muốn đi xuống đường một lúc.
Lăng Dung nói.
-Dừng xe.
Tinh Vân lên tiếng, người đánh xe dừng lại, Hứa Mạt đỡ Lăng Dung xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Lăng Dung chạy tới mua một xâu mứt quả đưa cho Yêu nhi.
-Cảm ơn chị Lăng Dung ạ.
Yêu nhi vui vẻ cười nói.
Tinh Vân nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lăng Dung mà không thể hiểu nổi, cô ở trên đường đi cũng sẽ đùa giỡn với Yêu nhi nhưng không quá nhiệt tình, chính là vì để mặt mũi cho Lăng Dung, nhưng cô có chút không rõ vì sao Lăng Dung lại đối xử với em gái của người hầu như là đối xử với em gái ruột của mình vậy, cứ ôm em ấy ở trên người.
Nhưng quan hệ của Tinh Vân đối với bạn bè vẫn vô cùng tốt, điều kiện của gia đình cô đương nhiên là hơn so với điều kiện của Lăng Dung nhưng vẫn như trước coi Lăng Dung là bạn thân nhất, hai người có sở thích giống nhau, hơn nữa Tinh Vân cảm thấy Lăng Dung hát rất êm tai, cô có chút hâm mộ giọng hát của Lăng Dung.
-Vẫn còn một ít thời gian.
Lăng Dung, chúng ta đi đến phố Hương Xá mua sắm đi? Nơi đó chính là nơi có nhiều bộ váy xinh đẹp nhất đó.
Tinh Vân nói:-Có rất nhiều kiểu váy thiết kế đến từ thế giới trên mặt đất đấy.
-Được nha, nghe theo cậu.
Lăng Dung gật gật đầu.
Xe ngựa chạy vào trong thành, Hứa Mạt có thể nhìn thấy ở xa xa những tòa lâu đài bằng sắt thép đứng sừng sững ở những nơi khác nhau, không ngờ tới thế giới dưới lòng đất cũng có kiến trúc xa hoa như thế, hắn lại một lần nữa mắng chửi vốn hiểu biết của nguyên chủ đối với thế giới ngầm này.
Đi tới phố Hương Xá, những cửa hàng ở hai bên sườn của ngã tư rực rỡ muôn màu, rất nhiều tiệm trang trí theo đủ loại phong cách, khiến cho Hứa Mạt cảm thấy được mở rộng tầm mắt, hóa ra đây chính là những phong cách hoàn toàn bất đồng ở thế giới này.
Đoàn người xuống xe ngựa, Tinh Vân cùng Lăng Dung đi vào bên trong cửa hàng để chọn váy đẹp.
Thời điểm đi dạo, Lăng Dung sẽ mang theo Yêu nhi cùng đi vào, còn Hứa Mạt sẽ chờ ở bên ngoài.
Liên tục đi dạo không ít quán, Tinh Vân đã mua vài bộ, nhưng Lăng Dung vẫn nắm tay Yêu nhi như cũ, tay còn lại thì trống không.
-Lăng Dung, nhiều váy đẹp như vậy rất hợp với cậu, cậu mà không mua thì tiếc lắm đó.
Tinh Vân đi cùng Lăng Dung ở phía trước Hứa Mạt nói.
-Chỗ này rất đắt, ở nhà tớ cũng có không ít quần áo rồi.
Lăng Dung không để ý nói.
-Hả?Đúng lúc này Lăng Dung dừng bước, nhìn thấy một tiệm quần áo trẻ em ở bên cạnh, bên trong trông vô cùng thơ mộng.
-Đẹp ghê.
Mắt Lăng Dung sáng rực lên vài phần, kéo tay Yêu nhi đi vào, nói:-Chúng ta đi thử xem.
Tinh Vẫn sững sờ đứng tại chỗ, lúc trước cô bảo Lăng Dung thử quần áo cho mình thì không thử, thế mà hiện giờ lại đưa Yêu nhi đi thử.
Cô tức giận dậm chân, cũng không đi vào cùng, cứ đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Hứa Mạt chứng kiến một màn như vậy rất muốn cười, hắn cũng không quá để ý suy nghĩ của Tinh Vân về điều này, chỉ cần cô không có ý xấu là được.
Về phần quan niệm giai cấp, ai mà không có, cũng không phải tất cả mọi người đều ‘ngốc’ giống Lăng Dung.
-Hứa Mạt, anh mau đến đây xem này, cái này có đẹp không?Lăng Dung đã thay một bộ váy mới cho Yêu nhi, hô lên với Hứa Mạt đang đứng ở bên ngoài.
-Đẹp.
Hứa Mạt nhìn Yêu nhi vui vẻ xoay váy cũng lộ ra một nụ cười.
-Anh ơi, em có thể mặc nó không ạ?Yêu nhi hỏi Hứa Mạt.
-Được, Yêu nhi thích là được.
Hứa Mạt gật đầu, Tinh Vân liếc mắt nhìn Hứa Mạt một cái, lại nhìn Lăng Dung, liền thở dài trong lòng.
Giá của một bộ trang phục ở phố Hương Xá thấp nhất cũng phải mấy chục đồng liên bang, tùy ý mua hai bộ đã tương tương với tiền lương một tháng của người hầu, Lăng Dung keo kiệt với chính bản thân mình nhưng lại lựa váy mua cho em gái của người hầu, Tinh Vân chỉ có thể cảm khái cô nhóc Lăng Dung kia thật khiến cô cảm thấy rất choáng váng!! Lăng Dung chọn váy cho Yêu nhi xong vẫn không tự mua cho mình như trước mà lại chọn hai bộ quần áo cho Hứa Mạt.
Tuy rằng Lăng Dung đã trộm trả tiền nhưng cũng không giấu được Hứa Mạt, hắn với Yêu nhi mỗi người hai bộ quần áo, tổng cộng tiêu hết một trăm bốn mươi lăm đồng liên bang, mặc dù đối với Lăng Dung mà nói đó cũng là một lần tiêu xài vô cùng lớn, Hứa Mạt có thể cảm thấy được khi Lăng Dung trả tiền, cô có chút đau lòng, nhưng vẫn không do dự, không chịu tự mua cho mình.
Mua quần áo xong, nhóm người lại tiếp tục đi.
Trên xe ngựa, Tinh Vân nhìn dáng vẻ vui vẻ của Lăng Dung suốt dọc đường vẻ mặt ghét bỏ.
-Tinh Vân, đó là nhà hát lớn của thành bang phải không, cậu đã từng đi qua chưa?Lăng Dung chỉ vào khối kiến trúc ở phía xa nói.
-Đã từng.
Tinh Vân tức giận nói, cô đã không còn sự nhiệt tình của trước đó, cô thật sự tức giận, suốt dọc đường đi phố Hương Xá, thế nhưng tại sao Lăng Dung chẳng tự mua cho chính mình cái gì, lại mua cho người hầu tốn không ít tiền.
Nhưng đây là việc riêng của Lăng Dung, cô cũng không tiện nói gì, chỉ là suy nghĩ của cô không thể lý giải được hành động của Lăng Dung.
-Nghe nói vé vào cửa tận mấy chục đồng liên bang, có cơ hội nhất định phải đi xem thử.
Lăng Dung có chút vươn người lên nói, Tinh Vân nghe được lời này của cô thì cảm thấy rất buồn bực, không khỏi nói:-Vừa rồi cậu đã mua được mấy cái vé vào cửa rồi.
-Cái đó không giống mà.
Lăng Dung cười nói, mặc dù có chút đau lòng nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Hứa Mạt nghĩ ngầm, nếu Lăng Dung được sinh ra trong kiếp trước của hắn, trong chuyện yêu đương chính là đầu óc ngốc nghếch trá hình lúc yêu, dễ bị chịu thiệt.
Trên thực tế, hắn giống với Tinh Vân đều không đồng ý với hành động của Lăng Dung, nhưng mà ở thế giới dưới lòng đất dã man này, một phần “thiện lương” này rất trân quý.
-Cô Lăng Dung, đó là nơi nào vậy?Hứa Mạt nhìn về phía xa xa, nơi đó có một tòa nhà rất lớn với lối kiến trúc vòng tròn, cần phải đi lên rất nhiều bậc thang, mặc dù cách ở rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng to lớn đó.
-Nơi đó là trung tâm của thành bang chính, đấu trường thi đấu.
Lăng Dung đáp lại, nói:-Nhưng mà tôi không thích nơi đó.
-Tớ cũng không thích, nhưng đây là nơi được hoan nghênh nhất ở thành bang chính.
Tinh Vân cũng nhìn sang bên đó nói.
-Đấu trường thi đấu.
Hứa Mạt nói nhỏ một tiếng, cũng giống với nơi diễn ra trận đá bóng ở kiếp trước sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...