Dịch: WindDK
Tuy ngoài miệng Cố Phi nói như vậy, nhưng nếu hắn dám đến tìm Adrian thì trong nội tâm có nắm chắc.
Nhân loại muốn trở thành Người Sói, hoặc là sử dụng pháp thuật, hoặc là dùng đạo cụ. Mà khi Adrian biến thành Người Sói, trên cổ có một thứ kỳ quái, Cố Phi kết luận cái đó chính là vòng cổ đã trợ giúp hắn biến thành Người Sói.
Mà trước khi gặp mặt Adrian, trong ấn tượng của Cố Phi, trên cổ cổ của hắn cũng không có vật gì. Điều này nói rõ thứ này cũng không thể mang tùy tiện được, không phải loại đeo vào sẽ có thể kỹ năng tùy ý biến đổi, mà đeo vào sẽ biến đổi luôn. Chỉ cần không cho Adrian đeo vòng cổ lên, hắn sẽ không có cách nào biến thành Người Sói được, khi đó hắn chỉ là một người bình thường, dễ dàng xử lý.
Cố Phi tính toán lại một lần nữa, cảm thấy kế hoạch của mình không sơ hở tý nào. Lúc này đã tới trước cửa nhà Adrian.
Cố Phi tiến tới, hít sâu một cái, rồi gõ cửa.
Adrian mở cửa, Cố Phi lần nữa cẩn thận quan sát cổ của hắn, không thấy gì cả.
"A, dũng sĩ kính yêu, anh lại tới à" Adrian vẫn nói lại câu này.
Cố Phi ném cái túi vàng tìm được ở chỗ Mạc Phỉ: "Chuyện của ông tôi đã biết hết. Đây là số vàng Mạc Phỉ đã cất giấu, làm mồi nhử ông xuất hiện? Ông nhất định tìm kiếm đã lâu rồi à"
Đây cũng không phải hành vi vô nghĩa gì cả, NPC thuộc về một quần thể đặc thù, lúc bình thường có thể tùy ý tiếp xúc, nhưng khi tiếp xúc mà lại gây ra tổn hại cho NPC, như thế thân thể NPC sẽ giống như ở trong khu vực an toàn, công kích thì không cách nào có hiệu quả. Cho nên Cố Phi muốn biến Adrian trở thành một thứ mà mình có thể chém được.
Vàng ném ra mặt đất, thần sắc Adrian quả nhiên đã có biến hóa.
" Người Sói đã đem chuyện này nói cho tôi biết hết rồi, tôi biết là ông giở trò quỷ. Ông phát hiện thân phận của bọn họ, biết rõ bọn họ không muốn cùng nhân loại xung đột, cho nên lợi dụng bọn họ làm nô bộc cho ông. Hèn hạ!" Nhàm chán thật... Cố Phi trong lòng tự nhủ, vậy mà mình cũng rảnh rỗi đứng giảng đạo đức cho NPC.
"Giơ tay đầu hàng đi!" Cố Phi lấy Viêm Chi Tẩy Lễ ra.
Adrian đột nhiên quay người bỏ chạy, nhưng Cố Phi đã sớm có chuẩn bị. Hắn sẽ không để cho Adrian có bất kỳ cơ hội biến hình nào, chỉ cần vài giây cũng đủ đeo vòng cổ lên rồi.
Một đao bổ tới, Adrian lách mình né qua, thân thủ cũng khá nhanh nhẹn, nhưng so với Người Sói vẫn chênh lệch quá xa, đây cũng bằng với tiêu chuẩn Tác Đồ.
"Tiểu Vũ! Ngăn chặn cửa sau" Cố Phi hô.
"Biết rồi!" Tiểu Vũ đã sớm đứng thủ vững, lúc vừa tới cửa Cố Phi đã an bày vị trí của cô ta sẵn rồi.
Chỉ có trong nhà không gian nhỏ hẹp, hắn mới có thể áp sát, không cho Adrian thời gian đeo vòng cổ. Phương pháp này vào tối hôm qua Cố Phi đã luyện tập ở trong lữ điếm rồi, không gian ở đó cũng gần bằng căn phòng của Adrian.
Đao pháp thi triển ra, tầng tầng sóng nhiệt của Viêm Chi Tẩy Lễ lan ra khắp căn phòng, ánh sáng lóe lên, lưỡi đao màu đỏ pha lẫn ánh bạc vô cùng chói mắt. Adrian chỉ có thể trốn tránh khỏi từng đao của Cố Phi.
"Bà mẹ nó!!!" Bên ngoài, Diệp Tiểu Ngũ đang theo dõi nhiệm vụ của Cố Phi, thấy Cố Phi đã đi tới cửa cuối cùng, hắn nhịn không được chửi thề. Bọn họ đã xếp đặt thiết kế một cái vòng cổ cho Adrian, đeo vào sẽ biến hình, nhưng thật không nghĩ đến cái này lại trở thành lỗ hổng để lợi dụng. Nếu không phải tận mắt trong thấy, Diệp Tiểu Ngũ cũng không tin có ai có thể ngăn không cho Adrian cơ hội đeo vòng cổ vào.
Tuy độ khó cuối cùng của nhiệm vụ sẽ cân nhắc theo tiêu chuẩn, nhưng bình thường đến màn cuối đều phải có cảnh chiến đấu kịch liệt chứ, dù sao chiến đấu mới là trọng điểm của Game Online.
Chuỗi nhiệm vụ mà Cố Phi đang làm, trận chiến cuối cùng với Người Sói giống như là BOSS cuối. Muốn đánh bại nó, cách chuẩn nhất là có đủ thực lực hành chết nó, còn cách khác là lợi dụng sơ hở của BOSS mà phá vòng cổ, hoặc bị động hơn là kiên trì chờ tới thời gian biến hình qua hết, đây là những phương pháp xử lý Người Sói chuẩn mà bọn họ nghĩ tới. Nhưng lại không bao gồm việc không cho Adrian cơ hội biến hình. Nhưng không thể nghi ngờ là Cố Phi làm được.
Bởi như vậy mà BOSS cuối lại biến thành cóc ghẻ. Adrian lúc này giống như Tác Đồ bản rút gọn, tốc độ thì không khác biệt lắm, còn phòng ngự thì ít hơn nhiều.
"Đợi một chút! Đợi đã nào...!" Cả người Adrian đã tổn thương trầm trọng, lúc này hắn lớn tiếng kêu lên, cấp độ BOSS có khác, không phải một dân thường để cho Cố Phi một đao chém chết. Hắn đã trúng không ít đao, nhưng vẫn còn khí lực la hét.
Cố Phi không có ngừng, biết đâu đây là quỷ kế của đối phương, sau khi mình ngừng tay, hắn lại đeo vòng cổ lên thì sao?
"Anh có phân biệt được không? Đây mà một dị tộc, sẽ giết đồng loại của anh đấy!" Adrian vừa chạy thục mạng vừa hô to: "Bọn chúng là cái gì, là Người Sói, Người Sói hung tàn thành tính!"
Cố Phi phiền muộn, chớp mắt mình lại bị một trí tuệ nhân tạo giảng đạo lý.
"Tha cho tôi, một nửa tài sản trong hầm ngầm đều cho anh!" Adrian hô.
Trả lời hắn là một mảng ánh đao.
" Toàn bộ đều cho anh!" Adrian tiếp tục hô.
Trả lời hắn vẫn là ánh đao.
Cố Phi không chút hạ thủ lưu tình, cuối cùng, Adrian chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, trong họng còn điên cuồng hét lên: "Mày thằng ngu này!"
Giơ tay chém xuống một đao cuối, thế giới thanh tĩnh rồi.
Diệp Tiểu Ngũ ngây ngốc mà nhìn qua màn hình. Một tiểu xảo nho nhỏ cũng không thể lừa gạt được Cố Phi. Bọn họ đã thiết kế lúc Adrian còn lại 1/5 máu, sẽ bắt đầu dùng lời lẽ dụ dỗ.
Nếu người chơi bị dụ coi như đây là phần thưởng, buông lỏng cảnh giác thì Adrian sẽ chớp thời cơ lao xuống hầm ngầm chạy trốn.
Đây cũng là một tình tiết tiếp theo, người chơi không cách nào sửa đổi, Adrian cũng sẽ biến mất không xuất hiện nữa.
Nếu để xảy ra tình huống này, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, nhưng độ hoàn thành nhiều lắm là đạt tới 80% thôi.
"Tên này..." Diệp Tiểu Ngũ nói thầm, bởi vì hệ thống giám thị không nghe được giọng nói, Diệp Tiểu Ngũ cũng không nghe được câu cuối cùng của Cố Phi sau khi chém chết Adrian: "Mày mới là thằng ngu! Giết mày xong thì chẳng phải tài sản trong hầm đều là của tao sao?"
" Hoàn thành!!!" Sau khi giết chết Adrian xong, Tiểu Vũ hoan hô.
Cố Phi mở bảng nhiệm vụ ra xem xét, nhiệm vụ vẫn còn, chắc là vẫn còn một ít công đoạn lặt vặt. Cho tới bây giờ thì một chút kinh nghiệm thưởng cũng chưa có.
Sau khi lục lọi thi thể Adrian, quả nhiên trong ngực của hắn phát hiện một cái vòng cổ: "Răng nanh vua sói. Hiệu quả trang bị: Biến thân thành Vua Người Sói, thời gian hiệu quả 15 phút đồng hồ, làm lạnh 60 phút đồng hồ"
Cố Phi kích động mang vào định thử một lần, nhưng lại nhận được một nhắc nhở của hệ thống: Vật phẩm nhiệm vụ, người chơi không cách nào sử dụng.
Đây là trường hợp ít gặp trong "Thế giới song song" đấy, Pháp Sư cho dù mặc đồ của Chiến Sĩ vẫn được, nhưng món đồ này lại trực tiếp cưỡng chế không cho mang lên người, Cố Phi cũng chưa từng thấy qua.
Tiểu Vũ muốn thử, nhưng cũng giống Cố Phi, không thể mang vào.
" Nói là vật phẩm nhiệm vụ" Cố Phi bất đắc dĩ nói.
"Aizzz!"
"Thôi" Cố Phi cúi người tiếp tục lục soát thi thể Adrian: "Tìm thấy chìa khóa hầm ngầm này"
Cái chìa khóa quả nhiên giắt ở bên hông Adrian, hai người kích động đi ra hậu viện, mở cửa hầm bò xuống.
Quả nhiên rất nhiều tài sản, nhưng đều giống như thứ trong bao của Mạc Phỉ. Vàng thì đúng là vàng, nhưng trong trò chơi, ai biết có thể đổi được thành tiền của trò chơi không. Hai người nhìn nhau không biết nói gì.
" Xử lý thế nào?" Tiểu Vũ hỏi.
"Thứ này có thể đổi thành tiền không?" Cố Phi hỏi.
"Chắc không thể?" Túi vàng trong tay Tiểu Vũ khi trở về trả nhiệm vụ mới được phần thưởng, nhưng có phải tiền không thì cũng không biết.
Cả một hầm vàng, nhưng lại không thể sử dụng, có việc nào chua xót hơn việc này.
Cho dù mang đi hết cũng không được, vàng cũng rất nặng, cho dù cái túi kia cũng là Tiểu Vũ xách lên, còn Cố Phi mang thì nhiều lắm đi được ba bước.
"Thôi bỏ đi!" Cố Phi thở dài.
Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Không phải vàng, là rác rưởi; không phải vàng, là rác rưởi; không phải vàng, là rác rưởi..."
Hai người đành rời khỏi căn hầm, Cố Phi cầm Răng nanh vua sói vừa tìm được giao cho thôn trưởng, nói rõ chân tướng.
" Đều do Adrian giở trò quỷ, hắn dùng thứ này biến thân thành Người Sói, đe dọa thôn dân bắt làm nô bộc cho hắn, còn sát hại Mạc Phỉ" Cố Phi giữ lời hứa, không tiết lộ thân phận Người Sói.
" Thật là tên vô lại" Thôn trưởng nói, "May mắn mà có anh, dũng sĩ, anh đã giải quyết nguy cơ của thôn chúng tôi, vì biểu đạt lòng biết ơn..."Thôn trưởng quay người bước tới cái tủ.
Cố Phi kích động, phần thưởng tới rồi, không có uổng công khổ cực.
" Bộ y phục này anh cầm đi!" Thôn trưởng quay lại, đưa cho Cố Phi một cái áo choàng, áo choàng Pháp Sư.
Cố Phi vô cùng mất hứng, áo choàng Pháp Sư chỉ là cái thứ mà mình che dấu thân phận, giờ vất vả hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng lại trịnh trọng ban thưởng cái áo choàng, đây là một thứ lãng phí. Cố Phi thật sự hận cái nghề Pháp Sư này rồi. Hắn đoán chắc phần thưởng dựa vào nghề nghiệp của người chơi mà tặng, nếu như mình là Đạo Tặc, vậy chắc sẽ nhận được một cái áo choàng Đạo Tặc rồi.
"Cầm đi mà!" Thôn trưởng lại nói một lần, Tiểu Vũ sốt ruột: "Nhanh cầm đi, còn suy nghĩ gì thế?"
Cố Phi vẻ mặt đau khổ tiếp nhận, nhìn sơ qua một chút.
Áo Choàng Nguyệt Dạ, phòng ngự cũng không cao đây là một cái áo choàng Pháp Sư mang đặc điểm phổ biến, ngoài ra còn có Trí Tuệ +20, pháp thuật tinh thông +1, sát thương công kích pháp thuật +10%.
" Pháp thuật tinh thông là cái quỷ gì?" Cố Phi vừa cho Tiểu Vũ xem vừa hỏi.
Tiểu Vũ cũng mờ mịt lắc đầu.
Không phải cộng Trí Tuệ thì là cộng thêm pháp thuật, đây là đặc điểm của quần áo và trang sức Pháp Sư, nhưng đối với mình lại... Cố Phi thở dài, nhưng mặc kệ thế nào, so với áo choàng tân thủ xịn hơn nhiều! Dù sao cũng là trang bị màu vàng. Cố Phi mặc lên người, toàn thân một màu đen, quả nhiên là phong cách "Đêm" (Dạ là đêm nha).
" Thoạt nhìn rất tà ác" Tiểu Vũ đánh giá.
Cố Phi bất đắc dĩ, có điều lại phát hiện, thôn trưởng đã phát thưởng, nhưng Răng nanh vua sói lại không thu hồi. Cố Phi xem xét, vẫn là nhiệm vụ vật phẩm. Hả... vậy chẳng phải đem đến cho Người Sói, lại được ban thưởng tiếp? Cố Phi lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...