Dịch: WindDK
Cố Phi một mình ngồi uống rượu, lại nhìn Tiểu Vũ đang ngủ rất ngon lành, trong nội tâm cũng cảm thấy tẻ nhạt. Trong trò chơi khi uống rượu sẽ có cảm giác kích thích, nhưng đối với thân thể thật thì không có ảnh hưởng gì. Nhưng khi ngủ trong game thì cũng có tác dụng giảm bớt mệt nhọc của thân thể thật. Đương nhiên, hiệu quả chắc chắn không bằng ngủ trên giường thật rồi. Cho nên khi mệt mỏi thì cách tốt nhất là logout ra đi ngủ, lựa chọn ngủ trong trò chơi cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
Hắn nhìn chung quanh, trong lữ điếm vắng tanh. Dạ Quang Thôn cách Thành Nguyệt Dạ không xa, chung quanh cũng không có khu luyện cấp này nổi trội, cho nên cũng không thấy nhiều người chơi ở đây. Cố Phi cùng Tiểu Vũ lượn vòng vòng chỗ này mấy lần rồi mà chỉ gặp toàn NPC.
Ngủ cũng không được, không ngủ cũng không được, Cố Phi chẳng có gì để làm, bèn đứng dậy lấy đao ra luyện vài bài, rồi lại chuyển sang luyện côn bằng pháp trượng, cuối cùng lại chuyển sang luyện một bài quyền, lúc này bầu trời đã bắt đầu sáng.
"Dậy dậy!" Cố Phi đẩy Tiểu Vũ.
" Trời đã sáng?" Tiểu Vũ vẫn còn mắt nhắm mắt mở.
" Sáng rồi" Cố Phi nói.
"Nằm thêm 5 phút nữa đã..." Tiểu Vũ lại nhắm mắt.
" Nhiệm vụ" Cố Phi nói.
"Đi thôi, thời gian không đợi người" Trong nháy mắt Tiểu Vũ đã thanh tỉnh, thân thể bật dậy, "Lên tinh thần một chút!" Cô ta nói với Cố Phi.
Hai người rời khỏi lữ điếm, tiến đến hang động ở sườn núi hôm qua đã phát hiện. Do có bản đồ ghi tọa độ, cho nên cảnh vật xung quanh có giống nhau đi nữa thì vẫn dễ dàng tìm được. Bốn bề vắng lặng, Cố Phi tiến lên vạch mấy bụi cây ngụy trang che cửa hang ra.
Hang cũng không lớn, cũng không rắc rối phức tạp như Ô Long động. Đi vài bước đã tới chỗ sâu nhất, một cái huyệt động như gian phòng. Cố Phi nhặt vài khối đá vụn lên xem xét, sau đó lại sờ lên tường đá.
Cái sơn động này rõ ràng là một cái mỏ vàng, cái nhiệm vụ vàng của Adrian cho Tiểu Vũ, cùng với chỗ vàng tìm được ở rừng cây sau nhà Mạc Phỉ nữa, thoạt nhìn giống nhau như đúc.
Quặng mỏ này, cùng với túi vàng cất giấu sau nhà Mạc Phỉ, có quan hệ với Adrian hay không?
Cố Phi cũng không có quên, nhiệm vụ mỏ vàng của Adrian cho Tiểu Vũ, hoàn toàn không có quan hệ gì với chuỗi nhiệm vụ của hắn cả. Cũng tức là nói, bởi vì đúng lúc Tiểu Vũ và hắn cùng nhau đi tới, cũng ngẫu nhiên Tiểu Vũ nhận được một nhiệm vụ như vậy, mới làm cho Cố Phi biết Adrian trong tay có một mỏ vàng. Nếu không phải trùng hợp như vậy, hôm nay Cố Phi khi nhìn thấy mỏ vàng sẽ không liên tưởng tới Adrian.
" Đây là cái gì?" Lúc Cố Phi còn đang cân nhắc, Tiểu Vũ phát hiện một cái hũ trong góc sơn động.
Cố Phi đi tới, Tiểu Vũ đã mở cái hũ ra, bên trong chứa đựng một chút bột màu xám trắng.
Cố Phi biến sắc: "Đây là tro cốt"
" Tro cốt?" Tiểu Vũ khẽ giật mình.
" Người chết khi hỏa thiêu sẽ ra tro cốt" Cố Phi vừa nói vừa đề phòng Tiểu Vũ sẽ thét lên quăng cái hũ đi.
Kết quả Tiểu Vũ hoàn toàn tỉnh bơ, còn hỏi một câu: "Đây là ai?"
" Thôn này, hình như gần đây chỉ có một người chết" Cố Phi nói.
" Mạc Phỉ?" Tiểu Vũ nói.
Cố Phi nhẹ gật đầu: "Có người đào thi thể Mạc Phỉ ra, đốt thành tro cốt"
" Tại sao lại làm vậy?" Tiểu Vũ hỏi.
" Xem ra... Mạc Phỉ là một Người Sói" Cố Phi nói.
"Hả? Thì ra Mạc Phỉ không phải bị giết, mà là tự sát!" Tiểu Vũ nói.
Cố Phi cười lắc đầu: "Mạc Phỉ là Người Sói, việc này có thể giải thích rất nhiều nghi vấn. Hắn là Người Sói, đương nhiên có thể cùng Người Sói khác đánh ngang tay. Hơn nữa, hắn phải che dấu thân phận chân thật của mình, cho nên người trong thôn cũng không biết hắn mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, hắn được người ta an táng, sau đó bị người khác đem ra hỏa thiêu."
" Điều này nói rõ việc gì?"
" Trong truyền thuyết, Người Sói khi chết sẽ biến thành cương thi hút máu. Có người không muốn chuyện này phát sinh, cho nên hoả táng thi thể của hắn" Cố Phi nói.
"Việc này ai làm nhỉ?" Tiểu Vũ hỏi.
" Đồng loại của hắn. Chỉ có đồng loại của hắn mới biết thân phận chân thật của hắn, mới có thể lo lắng hắn sau khi chết sẽ biến thành cương thi hút máu" Cố Phi nói.
" Là Người Sói đã giết chết hắn?" Tiểu Vũ hỏi.
" Có thể. Nhưng mà tro cốt xuất hiện ở đây lại nói rõ một sự kiện." Cố Phi nói.
" Cái gì?"
"Người nào đến đây đào mỏ đều là Người Sói cả. Tui hoài nghi, những người đã lảng tránh không nói chuyện với tui, chính là Người Sói" Cố Phi nói.
"Haaa...! Ông xem, tui đã nói rồi mà!" Tiểu Vũ nói.
Cố Phi cười khổ: "Cô thật thông minh!"
Tiểu Vũ đắc ý: "Tui đã sớm nói, tui là chuyên gia nhiệm vụ mà"
" Lợi hại lợi hại!"
"Kế tiếp chúng ta nên làm gì?" Tiểu Vũ hỏi.
" Bọn Người Sói này lại sinh hoạt chung một chỗ với người bình thường, xem ra mục tiêu của bọn hắn chính là mỏ vàng trong chỗ này. Quặng mỏ này không lớn, tối đa cũng có thể chứa được bốn người. Đoán chừng bọn họ mỗi lúc trời tối sẽ tới đào mỏ. Nhưng có lẽ Mạc Phỉ nổi lên ý xấu, tàng trữ riêng cho mình một túi vàng. Có điều lại bị những người khác phát hiện, sau đó bị sát hại, tui nghĩ đại khái chính là như vậy" Cố Phi nói.
" Người Sói cũng tham tài à..." Tiểu Vũ nói.
"Nếu nhiều Người Sói như vậy, nhiệm vụ của tui không phải đem toàn bộ tiêu diệt à? Nhất định có phương pháp giải quyết khác" Cố Phi nói.
" Làm thế nào?" Tiểu Vũ nói.
" Trước hết tìm cái tên đã công kích chúng ta hôm qua đã" Cố Phi nói.
" Ông biết hắn là ai sao?"
Cố Phi cười cười: "Tay phải của hắn bị tui chém tổn thương, mà đao của tui đã được mạ bạc rồi, ngăn cản tái sinh hồi phục, cho nên miệng vết thương của hắn sẽ không phục hồi nhanh như vậy. Tui nghĩ, đây có thể là dấu vết mà hệ thống sẽ lưu lại cho người chơi tìm manh mối."
" Người mà tay phải tổn thương, chính là Người Sói!" Tiểu Vũ nói.
" Đúng vậy"
"Vậy thì đi nhanh đi!"
Hai người rời khỏi hang động, đem cửa hang che dấu như cũ, rồi trở lại thôn.
Trong thôn NPC đã xuất hiện ở vị trí của bọn họ, lúc này Cố Phi do dự, nếu như tiến tới trực tiếp lấy tay của họ xem xét, có thể bứt dây động rừng hay không. Sau khi nghĩ kỹ, Cố Phi lựa chọn phương án nhìn lén. Cũng may trong trò chơi NPC khi nói chuyện thường hay khoa tay múa chân, Tiểu Vũ tiến lên đối thoại, Cố Phi ở một bên quan sát.
Kết quả, những người mà đã lảng tránh Cố Phi, chính là những người sói, tay phải đều không có vết thương.
"Sao lại có thể như vậy?" Cố Phi trợn mắt há hốc mồm.
"Còn có ai khác nữa không?" Tiểu Vũ hỏi.
Cố Phi sớm đã hỏi thôn trưởng dân số trong thôn, khi nãy đã khẽ đếm, không thiếu ai cả, toàn bộ người trong thôn đều đi ra đường đứng hết rồi.
"Lại xem xét tất cả người trong thôn một lần nữa đi!" Tiểu Vũ nói.
" Chỉ có thể như vậy" Cố Phi bất đắc dĩ mà đã tiếp nhận biện pháp thủ công này.
Kể cả đám người không tránh Cố Phi, sau khi xem xét tất cả cũng không có.
" Tại sao không có à?" Tiểu Vũ nói.
" Hiện tại, chỉ có một người là chưa xem qua..." Cố Phi nói.
" Ai?"
" Adrian" Cố Phi nói. Những người trong thôn đều hoạt động trên đường lớn, chỉ có một mình Adrian là trốn chui trốn nhủi trong nhà không ra gặp ai.
" Đúng vậy!" Tiểu Vũ gật đầu, "Hắn cũng có vàng, chỉ cần có vàng nhất định đều là Người Sói"
"Cũng không hẳn. Hắn là người giàu nhất trong thôn, mua vàng từ trong tay Người Sói cũng không chừng. Cứ đi tìm hắn đã rồi nói sau."
Hai người tới nhà Adrian, Tiểu Vũ đã quen việc, tiến lên gõ cửa, mà cả buổi cũng không thấy đáp lại.
NPC cũng sẽ không bỏ nhà đi bụi chứ? Cố Phi phiền muộn.
" Có lẽ hắn đang ở hậu viện" Tiểu Vũ nói.
Hai người tới hậu viện, lại thấy căn hầm có ổ khóa, hiển nhiên Adrian không có khả năng ở bên trong.
Sau khi hai người trở lại cửa trước, lại ngoài ý muốn thấy được Adrian đang từ ngoài trở về nhà. Cố Phi vội vàng kêu hắn một tiếng.
"A, dũng sĩ kính yêu" Nhà giàu nhất quả nhiên chỗ độc đáo, thái độ đối đãi với Cố Phi cũng là hòa ái nhất thôn.
" Nghe nói ông chứng kiến Mạc Phỉ bị Người Sói sát hại" Cố Phi nói.
Trên mặt Adrian lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ: "Thật là một đêm đáng sợ" Hắn nói, sau đó bắt đầu miêu tả bộ dáng đáng sợ của Người Sói.
" Khi đó Mạc Phỉ đã chết rồi?" Cố Phi hỏi.
" "Đúng vậy, thật là một người đáng thương" Adrian nói.
"Ông có chứng kiến được hắn bị Người Sói giết chết như thế nào không?" Cố Phi hỏi.
"Không có, lúc tôi chạy tới, hắn đã chết. Người Sói cũng rất nhanh biến mất" Adrian nói.
Cố Phi nói cảm ơn hắn, Adrian vô cùng vui sướng mà tiếp nhận, sau đó tiễn hai người rời khỏi.
" Tay phải của hắn cũng không có tổn thương?"Tiểu Vũ nói.
" Không có" Cố Phi nhẹ gật đầu, trong nội tâm phiền muộn, không ngờ phương pháp này không thể thực hiện được. Có điều sau khi hỏi vài câu với Adrian, Cố Phi lại có nghi vấn mới.
Nếu Mạc Phỉ phải chiến đấu, tất nhiên là phải hiện nguyên hình. Như vậy khi hắn chết, phải là ở dạng sói mới đúng, tại sao Adrian với những thôn dân khi chạy tới lại thấy hắn ở dạng người? Không ai có thể tùy tiện cải biến hình thái Người Sói, có thể làm vậy chỉ có chính bản thân Người Sói.
Nếu có giải thích, thì có thể nói như vầy, lúc gần cuối, Mạc Phỉ biết mình không thể địch lại đối thủ, bèn dùng tia khí lực cuối cùng hóa trở lại thành người. Hắn thà rằng khi chết cũng không để ai biết mình là Người Sói. Đó là loại suy nghĩ gì? Một lòng hướng thiện, bỏ gian tà theo chính nghĩa? Một Người Sói có tâm? Đây là Người Sói, hay là Sói Người?
"Khó hiểu vãi!" Cố Phi chỉ lên trời rống to, cái chuỗi nhiệm vụ này làm hắn suy nghĩ muốn nát óc. Lúc này hắn bỗng phát hiện, có một chỗ khác lạ.
Hắn mở to mắt nhìn, lại thấy một NPC, đúng là tên hôm qua đi đào mỏ. Má, cần gì phải cùng một đám NPC chơi trò lẩn quẩn, nhiệm vụ không phải là nhiều lần thử sau đó tìm ra được điều kiện khởi động phù hợp sao? Cần gì phải suy nghĩ đắng đo? Nghĩ như thế, Cố Phi bước nhanh đến phía trước, chỉ vào người kia: "Này, anh kia!"
NPC kia lập tức lảng tránh Cố Phi.
"Tôi nhìn thấy anh đi đào mỏ vàng rồi" Cố Phi đi thẳng vào vấn đề.
Thần sắc NPC rõ ràng biến đổi, đột nhiên quay người bỏ chạy.
" Đừng chạy!" Cố Phi vừa hô hào vừa vui mừng trong bụng, lập tức đuổi theo. Chú xem, khởi động một tình tiết chỉ cần đơn giản vậy thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...