"Mau tránh ra!"Nữ chiến sĩ cũng gấp, nhấc chân đá Hỏa Cầu một cái.
Vừa rồi cùng Cố Phi quần nhau quá lâu, một cước này không nặng cũng không nhẹ. Thân thủ Hỏa Cầu cũng không giống Cố Phi, bị đá bay năm mét, còn lộn cù mèo một vòng.
Nằm rạp trên mặt đất mà Hỏa Cầu vẫn trừng mắt lên phun ra một câu rất không có cốt khí: "Bà mẹ nó, mỹ nữ!"
Cô gái kia ngồi xuống, áo giáp trên người phát ra tiếng răng rắc. Ngoài miệng không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy băng gạc lúc nãy Hỏa Cầu làm rớt, bắt đầu băng bó vết thương của Cố Phi, tay chân rất là nhanh nhẹn.
"Này!" Cố Phi nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Sao?" Cô gái trừng mắt.
"Ý của tui là, cô có thể bôi thuốc vào trước rồi mới băng bó được không?" Cố Phi nói.
"Ách!" Cô gái nghẹn ngào kêu lên, lại gỡ băng gạc ra, lấy bình thuốc mở ra, rắc rắc trên vết thương của Cố Phi.
Cố Phi thật sự vô lực. Thầm nghĩ thôi sao cũng được, dù sao cũng chỉ là trò chơi, cũng không cần chú ý đến nhiễm trùng gì cả, cũng sẽ không có di chứng về sau! Cho nên hắn cũng không lên tiếng, mặc kệ để cho cô ta làm gì thì làm.
Bôi thuốc, băng bó, máu rất nhanh ngừng chảy. Sinh Mệnh không còn hạ thấp nữa. Lạc Lạc lại xuất ra vài cái hồi phục thuật. Cố Phi đã một lần nữa đứng lên. Eo đã hết rát rồi, lưng cũng không còn đau, nhưng mà Hỏa Cầu bị đá bay ra năm mét thì ngửa cổ quát lên: "Cứu tui..."
Cố Phi bất đắc dĩ chuẩn bị qua dìu hắn, vừa ngồi xuống thì Hỏa Cầu đã nhỏ giọng nói: "Túy ca, ông kệ tui đi, chờ mỹ nữ tới dìu tui đi!"
Cố Phi á khẩu! Vốn đã nâng hắn lên được một nữa rồi, lúc này quăng bà xuống đất, đứng dậy đi trở lại.
Hai cô gái rất kỳ quái, nhìn Hỏa Cầu rồi hỏi Cố Phi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hắn quy tiên rồi" Cố Phi nói.
Hai cô gái liếc qua Hỏa Cầu, cũng không nói gì nữa. Đám người nhiều chuyện xung quanh thấy đánh nhau đã xong rồi, phần kế tiếp chắc là biến chiến tranh thành tơ lụa. Chả ai có hứng thú với đoạn này, cho nên cũng giải tán.
"Vào trong ngồi đi!" Lạc Lạc ra hiệu hai người tiến vào quán rượu.
Cố Phi ra hiệu cho hai phu nhân đi trước, mình đi theo sau, lại nhìn liếc qua chỗ Hỏa Cầu.
Hỏa Cầu mất mặt, bò từ dưới đất lên, phủi bụi rồi đuổi theo.
Trong quán rượu mọi người một lần nữa ngồi xuống, Lạc Lạc cùng cô gái kia ngồi một phía ở bàn bốn người, Cố Phi đợi Hỏa Cầu tới mới cùng hắn sóng vai đi vào.
Cô gái kia đang gỡ áo giáp trên người xuống. Mũ giáp bỏ xuống, nhét vào túi; Cự Phủ, nhét vào túi; một bộ khôi giáp toàn thân cũng bỏ ra, nhét vào túi. Đây cũng là một màn kì lạ, có điều mọi người đều biết rõ thiết lập của trò chơi nên cũng không ai ngạc nhiên.
Bỏ đi khôi giáp, cô gái này mặc bên trong là trang phục ở tiệm trang phục bán ra, là bộ đồ nông dân màu xám rẻ nhất. Vừa cởi mũ ra nên tóc còn hơi rối loạn, hơn nữa vì đại chiến khá lâu nên mồ hôi trên mặt đầm đìa, nhìn y chang một đệ tử Cái Bang.
Cô gái chỉnh đốn trang phục xong, ngẩng đầu lại thấy Cố Phi Hỏa Cầu hai người ngồi xuống. Cô gái kia kinh ngạc nhìn qua Hỏa Cầu: "Ồ, ông không phải quy tiên rồi à?"
Bà mẹ nó! Cô gái này đúng là khờ không tả được! Khóe miệng Cố Phi động vài cái, thuận miệng nói: "Nơi này cách điểm phục sinh rất gần"
"Kế bên có điểm phục sinh sao?" Cô gái kia lâm vào suy nghĩ.
Không ai giải thích cho cô ta, Lạc Lạc nhìn qua mọi người rồi hỏi: "Hai người xảy ra chuyện gì?"
Cố Phi cười khổ một cái, kể lại chuyện đã xảy ra, Hỏa Cầu cười như nắc nẻ.
Lạc Lạc thì không hổ là thục nữ điển hình, kiên quyết nhịn cười. Chỉ có điều môi dưới đã không nghe lời nữa, đành phải lấy tay che miệng lại, nghiêng đầu qua một bên mà oa oa cười.
"Này, cười đã chưa?" Cô gái kia vỗ bàn.
"Không có gì" Cố Phi nghiêm trang nói, "Mỗi ngày tui đi qua chỗ đó, loại hiểu lầm này không biết đã phát sinh bao nhiêu lần rồi!"
"Đúng vậy, vừa rồi cũng không phải chỉ có mình tui chạy tới, mấy người cười cái gì!" Cô gái kia nóng mũi.
"Không cười, không cười nữa." Lạc Lạc nói xong, buông tay che miệng xuống, bảo trì tư thế mỉm cười ngồi ngay ngắn. Chỉ có Hỏa Cầu là không có tiền đồ, tận lực nín cười, khiến cho cả cái bàn đều run lên.
Thấy Cố Phi hoàn toàn không có thần sắc cười nhạo, oán khí của cô gái kia cũng dần biến mất, nói với Cố Phi: "Tui là Lục Nguyệt Vũ, còn ông?"
"Thiên Lý Nhất Túy" Cố Phi nói.
"Còn ông thì sao?" Lục Nguyệt Vũ lại nhìn Hỏa Cầu, cùng ngồi một bàn, cũng nên hỏi qua một cái.
Vừa nghe có người hỏi tên hắn, khuôn mặt Hỏa Cầu đang tươi cười lại chuyển thành mếu.
Lạc Lạc mỉm cười: "Ổng gọi là Hỏa Cầu"
"Hỏa Cầu thì Hỏa Cầu, có cái gì phải khóc!" Lục Nguyệt Vũ kinh ngạc.
"Tui là Pháp Sư" Hỏa Cầu vẻ mặt cầu xin.
"Thế thì sao?" Lục Nguyệt Vũ nói.
Cố Phi lắc đầu, cô gái này có chút ngớ ngẩn. Lục Nguyệt Vũ không kịp phản ứng trước cái tên của Hỏa Cầu, khi Hỏa Cầu đã nói hắn là Pháp Sư mà vẫn không phản ứng kịp thì đúng là ngốc đến độ làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Lục Nguyệt Vũ không hiểu rõ tên Hỏa Cầu thì có gì sai, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lực chú ý lại chuyển trên người Cố Phi: "Tên của ông quen quen, hình như tui đã thấy ở đâu đó!"
"Vậy sao?" Cố Phi mỉm cười, hắn nghĩ tới vị trí thứ hai trên bảng hiệu suất luyện cấp mà hắn đạt được.
"Đúng rồi!" Lục Nguyệt Vũ vỗ bàn đứng lên, "Ông chính là cái tên trà trộn vào công hội tụi tui."
Cố Phi vô thức mở bảng công hội ra nhìn. Quả nhiên thấy cái tên Lục Nguyệt Vũ, cũng bằng cấp 30 với mình, có điều thấp hơn mình một bậc. Cố Phi lúc mới vào bị một hàng chữ "Nữ" làm cho choáng luôn nên không có để ý đến tên thành viên. Sau đó hắn cũng không có xem nữa, việc này hắn cũng không để trong lòng.
"Tiểu Vũ, đừng nói như thế, đó cũng chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ" Lạc Lạc thay Cố Phi giải thích.
"Vậy sao?" Lục Nguyệt Vũ nhìn qua Cố Phi, "Thật sự là hiểu lầm sao? Coi như là hiểu lầm, thì cũng không có ý tốt gì à nha?" Lục Nguyệt Vũ những thứ khác không nói, còn kinh nghiệm Game Online vẫn rất phong phú. Giống như việc cô ta luôn mong chờ nhiệm vụ ẩn cũng đủ biết cô ta rất coi trọng lợi ích trong Game Online rồi.
Game Online xưa nay nam nhiều nữ thiếu, người chơi nam khi gặp người chơi nữ đều như hổ đói vồ mồi. Chỉ có điều mấy trò chơi xưa kia cũng chỉ thông qua màn hình máy tính, chả thể biết được hình dạng thật sự. Còn "Thế giới song song" thì mọi thứ đã thay đổi, hình dáng thật sự đều được phô bày. Huống chi đây hoàn toàn là mô phỏng thực tế, có một số việc cũng không tiện nói thẳng. Điều này làm cho trong 24h chơi thì người chơi nam đều muốn tiếp cận người chơi nữ.
Trong một chỗ như Trọng Sinh Tử Tinh, toàn bộ đều là nữ, cam đoan sẽ có nhiều người chơi nam muốn đâm đầu vào. Lục Nguyệt Vũ mấy phương diện khác thì chậm chạp, có điều việc này cô lại hiểu khá thấu đáo.
Đối với hoài nghi của cô ta, Cố Phi chỉ cười cười, cũng không nói gì.
"Người khác thì tui không cần biết. Tui chỉ nhắc nhở ông đừng nên có ý đồ với tui, nói thật cho ông biết, tui là đồng tính luyến ái, đối với con trai tui không có hứng thú" Lục Nguyệt Vũ nói.
"Vậy sao?" Cố Phi nhịn cười, cô gái này nói dối có phần miễn cưỡng quá, "Đã như vậy thì tui sẽ xem cô như là bạn thân nhé!" Cố Phi nói.
"Không có vấn đề!" Cô gái này nghiêm trang gật đầu, đưa một tay ra với Cố Phi: "Bắt tay"
Cố Phi cũng không nghĩ nhiều, chỉ vươn tay tới.
Móa! Bắt tay một cái, trong nội tâm Cố Phi lập tức la làng. Đậu xanh rau má, thật là một Chiến Sĩ bạo lực! Cố Phi chửi thầm trong lòng, phiền muộn khó có thể kiềm chế được. Một cái bắt tay của Lục Nguyệt Vũ không hề giữ lại, mà lại dùng toàn lực, Sức Mạnh của Cố Phi lại như hạch, hoàn toàn không thể chống lại.
Nhưng đau là một chuyện, mà biểu hiện ra ngoài hay không là một chuyện khác. Cố Phi bị đối phương kìm lại, trong lòng mắng thầm, ngoài mặt thì vẫn đơ như cây cơ.
"Ủa? Ông không đau hả?" Lục Nguyệt Vũ kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên là đau" Cố Phi nói.
"Vậy sao ông không có phản ứng?"
Cố Phi nhàn nhạt cười cười: "Đàn ông mà!"
"Được rồi, đừng gây chuyện nữa!" Lạc Lạc không kịp phản ứng chuyện gì, nghe hai người nói mới biết, vội vàng gỡ hai người ra.
"Tiểu Thất gửi tin nhắn đến này" Lạc Lạc nói với hai người.
"Có chuyện gì?" Lục Nguyệt Vũ hỏi.
"Hình như là có nhiệm vụ công hội, gọi những người có online về họp" Lạc Lạc nói.
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì thế?" Lục Nguyệt Vũ vừa nghe đến nhiệm vụ thì hưng phấn đứng dậy, quả nhiên là một cuồng nhân làm nhiệm vụ.
"Trở về xem sao" Lạc Lạc đứng dậy cùng cô ta đi ra cửa. Lục Nguyệt Vũ chạy ra cửa, đột nhiên quay đầu lại, thấy Cố Phi còn ngồi bất động mới hỏi: "Ủa? Ông sao vẫn ngồi đó?"
"Sao vậy? Cho tui tham gia hả?" Cố Phi kinh ngạc.
"Nói nhảm gì thế, ông bây giờ cũng là một thành viên công hội mà!"
"Vậy thì đi!" Cố Phi cũng chả có việc gì làm, bèn đứng dậy. Đột nhiên nghĩ Hỏa Cầu mời mình tới, có gì còn chưa nói nữa, lúc này mới quay lại hỏi: "Ông có việc gì không?"
Hỏa Cầu biểu lộ có vài phần cô đơn, lắc đầu nói: "Không có việc gì không có việc gì. Túy ca ông đi đi!"
Cố Phi nhẹ gật đầu, nhưng Hỏa Cầu thấy hai nữ đã quay lưng lại, bèn chạy lại gần Cố Phi: "Có chuyện gì tốt nhớ tới tui à!"
Cố Phi cười cười: "Được rồi"
Đi theo hai nữ ra cửa, hướng tới bản doanh công hội Trọng Sinh Tử Tinh. Ba người trên đường cũng không nói gì, đột nhiên Lục Nguyệt Vũ lớn tiếng cười, cười đến ngoặt nghẻo.
"Có gì thế?" Cố Phi cùng Lạc Lạc kỳ quái.
"Ông kia...Ổng tên là Hỏa Cầu... Ha ha ha ha! Thật sự là tức cười chết tui rồi" Lục Nguyệt Vũ cười đến chảy cả nước mắt.
Cái cô gái này... Cố Phi cảm khái vô hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...