Trong lòng Cố Phi hiểu rõ các phương án có thể kết hợp các kỹ năng của võ gia với nhau, mà cách mà Phong Hành vận dụng chẳng qua cũng chỉ một loại trong các phương án đó.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên hắn chỉ có suy nghĩ nghiên cứu một loại này cho quen thuộc, thiếu việc biến hóa đấu pháp hư vậy, nếu chỉ ứng phó với những người chơi phổ thông thì có lẽ sẽ đủ. Nhưng lúc này hắn lại đụng độ với chuyên gia nhà võ như Cố Phi, người sớm đã từng nghiên cứu rất nhiều phương án ứng đối.
Thời điểm ngay vừa rồi đánh ngã Phong Hành, Cố Phi còn đề phòng hắn biết thuận thế quét tới một cước và né sang một bên. Kết quả Phong Hành lại hết sức thành thật nằm úp sấp trên mặt đất, việc này chính là nguyên nhân khiến Cố Phi thở dài một tiếng.
Cú té sập mặt này tự nhiên không gây bất kỳ thương tổn nào, chỉ có khiến tâm lý chịu đả kích khi bị Cố Phi bắt nạt. Sau khi Phong Hành giật mình, vội vội vàng vàng lăn một vòng bò dậy, trừng mắt nhìn Cố Phi.
Thấy hắn đứng lên, Cố Phi đột nhiên xuất thủ. Hai tay trước người vung ra một đường, thân thể nghiêng về phía trước hợp với mặt đất thành một góc nhọn, tay phải vung lên, một đấm đập về phía lồng ngực của Phong Hành.
“Đây là…Sách Mã Lưu Tinh?” Phong Hành quá sợ hãi. Nếu như là chiến đấu PK thông thường, Phong Hành chắc chắn sẽ dùng chiêu Sách Mã Lưu Tinh đánh trả, lấy cứng chọi cứng, kết quả sẽ do hệ thống kết luận xem quả đấm của người nào cứng hơn.
Nhưng ngày hôm nay hắn lại bị sững sờ tại chỗ, bởi vì một chiêu Sách Mã Lưu Tinh này lại tung ra bởi một tay pháp sư, điều này tuyệt đối là một chuyện hết sức kỳ dị. Chức nghiệp khác nhau, chắc chắn không thể dùng chung kỹ năng được, cho dù là dùng quyển trục, các loại vũ khí có kỹ năng đó cũng không thể sử dụng.
Sự kiện kỳ dị này làm Phong Hành nhất thời quên mất ứng phó, mãi đến khi Cố Phi đánh đến trước mặt hắn mới phản ứng được. Trong số những người chơi, Phong Hành cũng là một tay võ gia già đời, kinh nghiệm khá phong phú. Vì vậy đối mặt với chiêu Sách Mã Lưu Tinh này tự nhiên hắn cũng có phương pháp ứng đối riêng.
Lúc này muốn tránh đã không kịp, Phong Hành quả quyết không thèm tránh, trái lại hắn bước về phía trước nghênh đón.
Một đấm của Cố Phi lao đến giữa ngực Phong Hành, cùng lúc đó hai tay của tên này cũng đã giơ lên hướng về phía hai vai của Cố Phi.
Đây chính là một lần cá cược, bởi vì Sách Mã Lưu Tinh có xác suất tạo hiệu quả gây choáng, nếu như Sách Mã Lưu Tinh sắp tới phát động gây chóng, vậy thì Phong Hành phản kích thế kia sẽ kết thúc tại đây.
Với một cao thủ võ gia mà nói, một lần gây choáng có thể kéo theo một chuỗi liên kích. Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho rất nhiều võ gia bắt đầu ưu ái chiêu Sách Mã Lưu Tinh. Nhưng nếu nói về xác suất, hiệu ứng gây choáng của Sách Mã Lưu Tinh còn kém xa Xung Phong của chiến sĩ, chỉ có 10%, tăng độ thuần thục kỹ năng lên cũng không đề cao xác suất này rõ rệt, cho nên có thể nói rằng, Phong Hành tự nhận mình đánh cược một lần có phần thắng cực lớn.
Trên thực tế thì làm gì chỉ là cực lớn mà thôi, căn bản là xác suất thắng lợi trăm phần trăm.
Cố Phi làm gì có kỹ năng Sách Mã Lưu Tinh chứ? Hắn chỉ dùng tư thế của Sách Mã Lưu Tinh mà tung đấm thôi. Kết quả một đấm này lao vào giữa ngực Phong Hành, mà tên này lại không tránh, đã vậy lại đưa tay chụp tới. Trong lòng Cố Phi lập tức kêu to hỏng rồi.
Loại thua thiệt này trong trò chơi hắn đã ăn không biết bao nhiêu lần rồi… Đặc điểm chỉ có ở người chơi game online, ở trong mắt Cố Phi lại là đấu pháp vô lại, nhiều lần khiến hắn không còn cách ứng phó.
Một quyền này của Cố Phi, không có thương tổn, càng không có hiệu ứng gây choáng gì, mà vai hắn lúc này cũng đã bị Phong Hành túm chặt trong tay rồi.
Phong Hành không suy nghĩ nhiều, Hai tay quăng một cái, thi triển kỹ năng cấp 30 của võ gia: Bão Thân Đầu. (Ôm thân quăng)
Đặc điểm lớn nhất của võ gia chính là các kỹ năng phát động mau, cooldown ngắn, mà bọn họ lại thêm điểm thiên về tinh thần, cũng là để tăng hai đặc điểm này đến cực hạn. Vừa đúng dịp chiêu Bão Thân Đầu vừa CD xong.
Hai tay dùng sức một chút, Cố Phi đã bị hắn ném ra ngoài. Hắn nhìn lại mình, khi trúng một quyền kia của Cố Phi căn bản không chịu một chút thương tổn, giờ mới biết chiêu Sách Mã Lưu Tinh kia chỉ là hình thức, giả vờ giả vịt mà thôi.
Phong Hành hét lớn một tiếng. Một chiêu Sách Mã Lưu Tinh chính hiệu đuổi theo, thân thể Cố Phi còn chưa rơi xuống đất, bản thân bị hệ thống mạnh mẽ cưỡng chế đơ ra, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một đấm này nện lên người mình mà không thể làm gì, khỏi phải nói là có uất ức bực bội bao nhiêu.
Ném đi rồi lao tới! Đây chính là một cái liên chiêu đơn giản của võ gia bình thường thời kì đầu, nhưng với giai đoạn trước mắt, muốn dùng hai cái liên kích đơn giản này để trực tiếp giết địch thì không dễ như vậy. Về phần sau khi đánh hai liên kích này có thể công kích tiếp hay không, còn phải xem chiêu Sách Mã Lưu Tinh có gây ra hiệu quả choáng không đã.
Chiêu này chỉ có 10% xác suất gây choáng. Nhưng Phong Hành biết rõ hiệu ứng gây choáng hết sức thực dụng với võ gia, vì vậy toàn bộ trang bị, vật phẩm, trang sức đều cố gắng hết sức đặc biệt tăng xác suất này lên… Cả thân trang bị trên người Phong Hành cộng lại, có thể giúp suất gây choáng của Sách Mã Lưu Tinh lên tới 34%.
Đối với võ gia mà nói, đây là số liệu đáng quý. May mà Phong Hành dốc sức cho đặc hiệu này, nên sát thương công kích của hắn cũng không tính cao. Nếu đổi thành một võ gia mặc toàn bộ trang bị tăng mạnh công kích, một chiêu Bão Thân Đầu thêm một đòn Sách Mã Lưu Tinh cũng đủ đánh cho Cố Phi tàn phế.
Lúc này Cố Phi bị một quyền của Phong Hành đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất mà vẫn còn tiếp tục trượt. Trong lòng Phong Hành âm thầm kêu khổ, hắn hối hận một quyền này tung ra quá mạnh mà thời gian làm choáng lại cực kỳ hữu hạn. Lãng phí thời gian như vậy, chỉ sợ đến khi chạy tới trước mặt người ta thì hiệu ứng gây choáng đã biến mất rồi. Lúc này tâm nguyện lớn nhất của Phong Hành chính là hắn cũng có kỹ năng như Dịch Chuyển Tức Thời.
Cố Phi trượt trên mặt đất, Phong Hành nắm chặt thời gian đuổi theo, không chạy được vài bước, chỉ thấy người Cố Phi kêu cái uỵch, hắn đã trượt đến sát biên giới của võ đài, té ngã xuống luôn.
“Haiz!” Phong Hành thờ dài thật sâu. Bị mình quẳng xuống còn không có chút phản ứng, nhìn cũng biết vừa rồi mình thành công phát động gây chóng, đáng trách là một quyền kia đánh nặng tay như vậy, trực tiếp đánh đối phương xuống võ đài.
Nhưng hiện giờ hai người liều chết quyết đấu, bị rớt đài cũng không phân thắng bại, Phong Hành chạy như bay, vọt tới sát mép đài, phi thân nhảy xuống.
Đây cũng là một kỹ năng của võ gia: Phi Yến Trảm cấp 36, chiêu này vốn yêu cầu là người dùng phải bay lên sau đó chen chân đạp xuống để công kích, nhưng muốn đem chiêu này vào bộ liên kích thì rất khó. Chính vì thế một vài người bắt đầu đem chiêu này vận dụng trên người đối thủ bị đánh văng xuống đất, dùng nhiều nên ngay cả tên đều thay đổi cho nó, không gọi là Phi Yến Trảm nữa mà sửa lại gọi là Phi Yến Lạc rồi.
Một chuỗi liên kích đánh đối thủ nằm chỏng ngọng trên đất, cuối cùng dùng một chiêu Phi Yến Lạc đưa tiễn hắn về điểm hồi sinh, đây chính là phương thức chiến đấu mà võ gia yêu thích nhất.
Phong Hành lúc này cũng không muốn dùng chiêu này để bày dáng, hắn công kích từ trên đài cao xuống dưới đài, dùng một chiêu này đích xác là thích hợp nhất.
Cả người bay lên, chân duỗi thẳng chuẩn bị đánh xuống rồi, nhưng khi cúi đầu nhìn, không có ai!
Không để Phong Hành ngẫm nghĩ, phía sau hắn lại bị đụng mạnh một phát, cả người Phong Hành mất cân bằng, bản thân hắn vẫn duy trì tạo hình Phi Yến Lạc mà trên không trung mà trở mình, nghiêng người té nhào xuống đất, chật vật không chịu nổi.
Phong Hành ngẩng đầu nhìn, sát mép đài cao, Cố Phi đang thu hồi chân sau khi đá ra, tên này nhìn hắn lắc đầu: “Cậu không được!”
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Phong Hành tức giận, nghìn phòng vạn phòng, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn quên mất, bị Cố Phi nắm được cơ hội vọt đến phía sau mình, không tốn một chút sức đạp hắn té ngã nhào.
“Được rồi, tôi đi đây!” Cố Phi hướng hắn khoát tay áo.
“Cái gì! Đứng lại!” Phong Hành xoay người xuống, thuần thục leo lên.
Tuy rằng hắn ù ù cạc cạc té ngã hai lần nên nhìn có vẻ chật vật, nhưng nếu nhìn từ góc độ game online, Cố Phi ăn hai chiêu của hắn, máu lúc này chắc chắn cũng không còn nhiều, mà hai lần bị té lại không bị thương một chút nào, đây chính là thời gian chiếm thượng phong! Huống chi, Cố Phi vừa dùng Dịch Chuyển Tức Thời, kỹ năng chắc chắn đang cooldown, cơ hội như vậy há có thể bỏ qua được?
Phong Hành nghĩ vậy, khi bò lên đài hắn không thèm nói nhảm để Cố Phi tranh thủ thời gian chờ Dịch Chuyển Tức Thời, hắn giơ tay đấm về phía Cố Phi, đây chính là một kỹ năng cơ bản nhất của võ gia: Trọng Quyền.
Cố Phi hơi nghiêng người một chút, một quyền đã nhanh như chớp móc lên từ bên cạnh sườn, trúng chính giữa cằm của Phong Hành. Khi Phong Hành còn đang nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, một chân của đối phương đã quẹt ngang đầu vai hắn, hơi lui người đánh xuống bắt nguồn từ không trung lên gò má Phong Hành, bụi đất ở đế giày in lên mặt Phong Hành, sau khi thân hạ xuống duỗi hay tay ra, kéo hông hắn ta, nhưng lại nghe tiếng lắc đầu thở dài: “Ném không nổi!” Rồi tiếp theo người đó thả nhẹ hai tay, phủi bụi trên vai của Phong Hành rồi hỏi: “Chính là định làm thế này đi!”
“…” Phong Hành hoàn toàn không nói ra lời.
Cố Phi vừa biểu diễn, đều là kỹ năng của võ gia: Đấm Móc, Đạn Đá, Phi Yến Trảm, Bão Thân Đầu.
Những chiêu này giống với Sách Mã Lưu Tinh hắn dùng qua trước đó, tất cả đều chỉ có cái mã hào nhoáng bên ngoài, không hề gây được sát thương. Thế nhưng, những chiêu này nối liền một mạch, vượt xa bất kì võ gia nào mà Phong Hành từng gặp.
Đấm Móc, Đạn Đá rồi dùng Phi Yến Trảm đánh rớt người trên không trung, tất cả cũng chỉ là chuỗi liên kích nằm trong trí tưởng tượng của mấy võ gia thôi, không có người nào có thể làm được.
Vậy mà Cố Phi… tuy rằng Đấm Móc và Đạn Đá của hắn không có cách nào đánh văng người ta lên không trung. Nhưng Phong Hành có thể khẳng định, nếu như hắn ta thật có những kỹ năng này, Phi Yến Trảm kia tuyệt đối tiếp được… sau đó lại bồi thêm một cái Bão Thân Đầu, rồi lại Sách mã Lưu Tinh, tất cả các kỹ năng toàn bộ sử dụng sẽ tạo thành sát thương tuyệt đối khả quan.
“Cái này… sao mà làm được?” Phong Hành lên tiếng hỏi.
“Tiết tấu, chú ý tiết tấu, phải tăng tiết tấu nhanh lên!” Cố Phi trả lời.
“Tiết tấu?” Phong Hành nghi hoặc.
“Ừm…” Cố Phi suy nghĩ một chút, quyết định đổi một mạnh suy nghĩ khiến người như hắn ta vừa nghe liền hiểu: “Chú ý huỷ bỏ, huỷ bỏ kỹ năng.”
“Ồ…” Phong Hành lập tức bừng tỉnh.
“Thời cơ huỷ bỏ kỹ năng, sẽ quyết định liên kích có thể liền mạch lưu loát hay không, phải luyện nhiều đấy!” Cố Phi thấm thía nói.
Phong Hành mờ mịt gật đầu. Đây là thế nào? Một pháp sư đang chỉ dẫn cho võ gia cách vận dụng kỹ năng tạo liên kích sao?
“Luyện cho giỏi vào!” Cố Phi nói với Phong Hành một câu, vừa vỗ vỗ quần áo vừa đi rồi, lúc nãy vừa bị quẳng xuống đài trượt một đường dài trên sân, trên người Cố Phi cũng dính đầy bụi bặm.
“Màu đen đúng là thích dính bụi mà…” Phong Hành nghe loáng thoáng được tiếng Cố Phi thở dài.
Akiko: Màu đen ngoài trừ việc khi dính bụi thì nhìn thấy rõ ra, còn là một màu áo hấp nhiệt cao trong những ngày nóng, bạn nào không muốn cháy da thì đi ra ngoài trời hạn chế mặc màu đen nhá ~ (ừm, ngồi máy lạnh không tính)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...